Lục Cẩm Tú vội vàng tiếp lời: "Là ta sơ suất, ta cho rằng Kiều thị sẽ sắp xếp tốt chuyện trong Hòe Tự viện nên không phân phó thêm một câu, để Nam Y chịu khổ rồi.”
Lục Cẩm Tú cũng nửa đùn đẩy trách nhiệm lên người Kiều Nhân Chi.
Kiều Nhân Chi là một người cực kỳ dịu ngoan, giờ khắc này cũng không tiếp lời đã trực tiếp quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất trả lời.
“Là thiếp không có sắp xếp.
Phẩm hạnh đại Lang cao thượng, xứng với một thê tử minh châu quý nữ chứ không phải một nữ nhân lừa trên gạt dưới này, nàng không xứng ở Hòe Tự viện.”
Vậy ta chỉ xứng đi tìm chết sao?
Nam Y mạnh mẽ nuốt trở lại những lời muốn thốt ra bên miệng.
Nàng cảm thấy ấm ức, Kiều Nhân Chi cũng cảm thấy ấm ức, mặc dù nàng ta là thiếp nhưng lại một lòng muốn giữ lại thanh danh cho phu quân của mình, không cho phép bất kỳ thứ không sạch sẽ nào làm vấy bẩn cuộc đời của hắn.
Mỗi người ở đây hình như đều là người bị hại, ngay cả người khởi xướng Tạ Hành Tái cũng không sai.
Trên sảnh nhất thời yên tĩnh.
Ngay cả Tạ Tuệ An cũng nói không nên lời, nàng ấy không nghĩ tới, Kiều thị ngày thường không đáng chủ ý, chuyện gì cũng nghe lời đại ca, giờ khắc này lại cương liệt như vậy.
Ở trong lòng nàng ấy vốn chỉ là chuyện ở đâu, ở như thế nào, bị Kiều thị nói như vậy lại trở thành một chuyện lớn.
Tạ Khước Sơn thấp giọng cười một tiếng, thanh tuyến năm phần trầm thấp, năm phần lười biếng: "Ta đã hứa trước mặt dân chúng Lịch Đô phủ, muốn nàng giữ đạo hiếu cho đại ca thật tốt, nếu bị người khác biết tẩu tẩu bị đối xử hà khắc ở Vọng Tuyết Ổ là đang đánh vào mặt ta.
Kiều thị, vấn đề ngươi cho ta khó khăn lớn lắm đấy.”
Kiều Nhân Chi quỳ trên mặt đất, cúi đầu nức nở, không nói một lời.
Lục Cẩm Tú sợ Tạ Khước Sơn sẽ xử trí Kiều Nhân Chi, vội vàng hòa giải: "Gia chủ, việc nhỏ ở hậu viện sao có thể làm phiền ngài lo lắng, hài cốt Đại Lang chưa lạnh, trong lòng Kiều thị có oán khí cũng có thể tha thứ.
Trong Vọng Tuyết Ổ ngoại trừ Hòe Tự viện, còn có viện khác, không bằng… ta bảo các nữ sứ thu dọn Chá Nguyệt các cho Thiếu phu nhân ở.”
Tạ Khước Sơn thản nhiên liếc Lục Cẩm Tú một cái: "Sớm sắp xếp như vậy đã không có hôm nay.”
Trong lòng Lục Cẩm Tú hồi hộp nhận ra nguy hiểm, sao lửa còn dẫn tới trên người mình thế này?
"Ta thấy chuyện hậu viện này, Lục tiểu nương cũng đừng giữ nữa, sửa sang lại giao cả cho Nam Y đi.
Nàng là quả phụ của đại ca, đích trưởng phòng chưởng quản hậu viện, ngươi phụ tá nàng hợp tình hợp lý, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lời này vừa nói ra, tất cả nữ nhân trong phòng đều trừng to hai mắt.
Lục Cẩm Tú càng trướng tới đỏ mặt, Tạ Khước Sơn nói ra lời này mà không báo trước, quả thực là đánh bốp bốp vào mặt bà ấy.
Nam Y kinh hãi vội vàng quỳ xuống từ chối: "Ta vừa tới Tạ gia nên cũng không hiểu cái gì, không gánh nổi chuyện lớn như vậy đâu.”
“Vậy học tập thật tốt với Lục tiểu nương đi.
Tẩu tẩu, tẩu coi thủ tiết là tới hưởng phúc sao?”
Nam Y á khẩu không trả lời được.
Kiều Nhân Chi càng tức giận ngẩng đầu: "Sao nàng ấy lại xứng làm chủ mẫu Tạ gia?!”
“Nàng không xứng, vậy ngươi xứng sao?" Tạ Khước Sơn bình tĩnh nhìn Kiều Nhân Chi.
Khóe miệng Kiều Nhân Chi ngập ngừng, cuối cùng cũng đáp không được một câu nào.
“Vậy quyết định như vậy đi.”
Quyết định này của Tạ Khước Sơn như chỉ thuận miệng nói, lại như đã suy nghĩ cặn kẽ.
Hôm nay hắn vừa mới làm chủ quân Tạ gia, đoạt quyền chưởng sự hậu viện cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, nhưng giao cho Nam Y thật sự là ngoài dự liệu của mọi người.
Chỉ là hôm nay Tạ Tuệ An tới nháo cũng không nằm trong kế hoạch, nếu không phải vừa vặn đụng phải hắn ở trong thư phòng Lục Cẩm Tú, hắn lấy đâu ra cơ hội tuyên bố chuyện này?
Chẳng lẽ nhất cử nhất động của Tạ Tuệ An và Nam Y đều nằm trong kế hoạch của hắn? Hắn ở trong Sơ Dương viện là vì chờ vở kịch này?
Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?! Nam Y nhìn Tạ Khước Sơn bình tĩnh không sợ hãi, nội tâm tràn ngập hoang mang cùng bất an.
—
“Hắn làm thế là mật ngọt chết ruồi!" Tạ Tuệ An nghiến răng nghiến lợi phán đoán.
Rời khỏi Sơ Dương viện, Tạ Tuệ An mang Nam Y đi tới chỗ ở mới của nàng là Chá Nguyệt Các, hai người cầm đèn đi ở dưới hành lang tránh người thủ vệ, thấp giọng thì thầm.
“Mật ngọt chết ruồi?" Nam Y không thể tin được.
"Hắn rõ ràng đang mang thù, hận tẩu khiến hắn mất hết mặt mũi vào tang lễ đại ca, hắn muốn trả thù tẩu nhưng lại không thể trắng trợn, cho nên đã nâng tẩu đến một địa vị cao mà tẩu không thể đảm nhiệm, lại để cho chính tẩu phạm lầm, ngã đến tan xương nát thịt… Quả là một chiêu ác độc!"
“Nhưng cần gì phải tốn nhiều công sức đối phó với ta như vậy…”
“Hắn vì có thể trở về Tạ gia, đã gắng gượng chịu nhiều trượng như vậy, hắn có thể ra tay tàn độc với chính hắn, có chuyện gì mà hắn không làm được?"
“Vậy ta nên làm gì bây giờ?" Nam Y hoảng sợ.
“Tẩu tẩu, tẩu đừng lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không cho phép hắn ra tat với tẩu, tuy tẩu là ám tử không muốn người khác biết, nhưng sau lưng tẩu là cả Bỉnh Chúc Tư.”
Ý định của Tạ Tuệ An là muốn an ủi Nam Y, lại làm cho Nam Y chột dạ một chút, nàng sợ Tạ Tuệ An lại tán gẫu thêm vài câu chuyện về Bỉnh Chúc Tư sẽ bị lộ tẩy, vội vàng chuyển đề tài.
“Đa tạ Lục cô nương.
Chuyện của ta chỉ là chuyện nhỏ, việc cấp bách nhất lúc này là phải nghĩ cách cứu Tam thúc ra.”
Dưới hành lang, Tạ Tuệ An siết chặt tay: "Tạ Khước Sơn đừng hòng làm tổn thương bất cứ ai trong Tạ gia, ta sẽ đấu với hắn đến chết.”
Chết, là có thể tùy tiện hạ quyết tâm sao?
Nam Y mê mang nhìn chăm chú vào quyết tâm trên mặt Tạ Tuệ An, cái hiểu cái không.
Nàng cảm kích Tạ Tuệ An, nhưng cũng không muốn làm người cùng đường với nàng ấy.
Nàng không muốn đấu với Tạ Khước Sơn, nàng chỉ muốn có một nơi an thân, sống thật tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...