Nam Y cùng Tạ Tuệ An đứng ở dưới hành lang trơ mắt nhìn Kỳ Binh trắng trợn đi qua Vọng Tuyết Ổ, Tạ Khước Sơn tiếp quản Tạ gia đã thành kết cục đã định.
Tạ Khước Sơn từ Huyền Anh đường đi ra, Nam Y ngăn không được Tạ Tuệ An, nàng ấy đã trực tiếp vọt lên.
Nam Y nào dám đối diện Tạ Khước Sơn, do dự một chốc vẫn dừng chân ở một góc không đáng chú ý.
Tạ Tuệ An ngăn trước mặt Tạ Khước Sơn, mắt đỏ tươi trừng hắn.
Ở một góc nào đó trong lòng nàng ấy còn có một tia kỳ vọng, kỳ vọng Tạ Khước Sơn nói chút gì đó giải thích, giải thích một chút đại nghịch bất đạo của hắn, nhưng hắn cứ như vậy lẳng lặng đối diện với nàng ấy, lý lẽ hùng hồn như thể chuyện không liên quan đến mình.
Tạ Tuệ An rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, "Chát" một tiếng, một cái bạt tai vang dội tát vào mặt Tạ Khước Sơn.
Bọn Kỳ Binh cả kinh, muốn đi ngăn Tạ Tuệ An, Tạ Khước Sơn khoát tay ngăn cản hành động của mọi người.
“Tạ Triều n." Tạ Tuệ An cực lực khắc chế run rẩy trong lồng ngực, nhưng vừa mở miệng, nước mắt vẫn tuôn rơi xuống, nàng ấy không có cách nào khác, nàng ấy chỉ có chút tức giận không ức chế được kia, điều này cũng tỏ rõ bản thân bất lực: “Ngươi có bao nhiêu oán hận đối với Tạ gia có thể nhắm vào mình phía được không?”
“Không ai nhìn thấy, tay dưới tay áo rộng thùng thình của Tạ Khước Sơn siết chặt thành quyền.
Hắn phải càng dùng sức mới có thể giả vờ như không có việc gì.
Năm hắn sinh ra, tiên đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, "Triều n", ý là cảm động và nhớ nhung ân trạch của triều đình, từ sau khi hắn phản quốc, cái tên này cũng trở thành một trò cười.
Tên thật của hắn giống như là một lời nguyền, mỗi một lần đọc lên sẽ khoét một đao trong lòng hắn.
Tạ Khước Sơn dừng một chốc, ngoảnh mặt làm ngơ muốn đi thẳng, Tạ Tuệ An đỏ mắt quật cường chắn ở trước mặt hắn.
"Ngươi giết ta đi, ta đến đền mạng cho mẫu thân ngươi, ngươi đừng hận nữa, buông tha Tam thúc đi, buông tha phụ thân, đừng hủy diệt Tạ gia có được không?"
Trên mặt Tạ Khước Sơn lạnh lẽo như băng sương, hắn dường như cũng đang tức giận, hắn thậm chí cũng không nhìn Tạ Tuệ An đang cầu khẩn: "Tạ Tuệ An, không có liên quan gì đến ngươi, ngươi chỉ cần ơ yên đó đừng làm gì cả.
Nếu ngươi dám chết, ta sẽ cho thân mẫu ngươi chôn cùng ngươi.”
Tạ Khước Sơn phất tay áo rời đi để lại Tạ Tuệ An đứng tại chỗ.
Tạ Tuệ An kinh ngạc nhìn bóng lưng Tạ Khước Sơn, ngay cả Nam Y khi nào đến bên cạnh nàng ấy cũng không phát hiện ra.
Nàng ấy lẩm bẩm nói: "Một năm đó, phụ thân không nên ra quyết định kia...!Để cả nhà Tạ gia chết ở Lam Châu cũng tốt hơn hiện tại là người thân mà lại không giống người thân, kẻ thù không giống kẻ thù..."
—
Vĩnh Khang năm thứ mười lăm, Lam Châu mười ba năm trước.
Năm ấy Tạ Khước Sơn mười lăm tuổi, Tạ Tuệ An mới mười tuổi.
Tin tức người Kỳ cử trọng binh công thành được bí mật đưa đến trong tay Trường Ninh công Tạ Quân, triều đình đã dự định vứt bỏ Lam Châu, bảo vệ Đại Định Quan, mà trong Lam Châu thành vẫn là một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình không hay biết gì.
Do dự liên tục, Tạ Quân quyết định dời cả nhà về phía nam.
Nhưng tin tức triều đình vứt bỏ Lam Châu là tuyệt mật, đại quân đã bị điều đến Đại Định Quan, chỉ để lại một bộ phận quân sĩ tinh nhuệ ở lại Lam Châu tiêu hao binh lực với người Kỳ, đội quân chủ lực toàn lực bảo vệ quan ải.
Nếu động tác Tạ gia quá lớn tất nhiên không giấu được, sẽ dẫn tới quân dân lòng người trong thành hoảng sợ, loạn cào cào, người Kỳ cũng sẽ bởi vậy mà nhận được tin tức Lam Châu thành trống không, ngược lại tấn công Đại Định Quan.
Cuối cùng Tạ Quân mượn danh du ngoạn ngoại ô, chỉ mang thân tộc ngồi ba chiếc xe ngựa rời khỏi sơn đạo, để tất cả tôi tớ ở nhà, duy trì bề ngoài Tạ gia như thường.
Hành động này không khác gì ném dân chúng Lam Châu thành, tất cả tôi tớ Tạ gia vào dưới đao thương của người Kỳ, nhưng Tạ Quân quả thật không có lựa chọn tốt hơn.
Lúc thiên hạ trời yên biển lặng, người có thể đồng tình với ăn mày bên đường, nhưng trong loạn thế có làm thế nào cũng phải chọn sinh mệnh lấy hay bỏ, họ hàng xa gần, ai quan trọng ai không quan trọng.
Ngày đó lúc rời nhà, trong Tạ phủ cũng rối loạn hỏng bét, tất cả mọi người cho rằng sẽ có người thông báo cho viện của Tam di nương không quá được sủng ái kia, nhưng cũng không ai đến thông báo cả.
Chờ mọi người phát hiện trong xe ngựa thiếu Tạ Khước Sơn cùng mẫu thân hắn thì bọn họ đã rời khỏi Lam Châu trăm dặm.
Xe ngựa gấp gáp trở về là chuyện không thể, Tạ Quân chỉ có thể phái ra thị vệ tâm phúc trở về đón mẫu tử Tạ Khước Sơn, nhưng người Kỳ đã mang binh đến ngoài Lam Châu thành.
Người Kỳ mất ba ngày đã đại phá cửa thành, phát hiện Lam Châu chẳng qua chỉ là một tòa " thành trống" chỉ còn trên danh nghĩa, càng thêm tức giận, trắng trợn tàn sát.
Rốt cuộc trong thành đã xảy ra chuyện gì, Tạ Tuệ An cũng không biết được.
Tất cả mọi người cho rằng hai mẫu tử kia đã chết trong chiến hỏa, thậm chí còn chuẩn bị lập mộ y quan cho bọn họ, nhưng mà một năm sau, Tạ Khước Sơn mang theo mẫu thân hắn đi tới Vọng Tuyết Ổ Lịch Đô phủ.
Thiếu niên thế gia cẩm y ngọc thực trải qua tang thương, xiêm áo tả tơi, trong một năm này đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ im miệng không nói, nhưng vết thương trên người tỏ rõ một đường cực khổ cùng dày vò.
Sự tình đến nước này, còn chưa tính là không có đường cứu vãn.
Dù sao Tạ Khước Sơn cũng còn tuổi trẻ hăng hái, trong lòng khó tránh khỏi oán hận phụ thân, nhưng bên trong còn có mẫu thân hắn nhiều lần khuyên nhủ không thể sinh lòng oán hận với phụ mẫu, có thể sống sót về nhà đã là Bồ Tát phù hộ.
Lại có Tạ thái phu nhân ở bên trong điều hòa, để Tạ Quân tự mình đi xin lỗi Tạ Khước Sơn, phụ tử hai người miễn cưỡng bắt tay giảng hòa.
Tạ Khước Sơn ở Tạ gia chung quy cũng không được tự nhiên, một đường chạy trốn này cũng làm cho hắn có kiến thức cùng chí hướng mới.
Trên đường chạy trốn, hắn từng nhận được sự giúp đỡ của Thẩm Chấp Trung, sau khi về nhà không lâu, hắn đã đầu nhập vào dưới trướng Thẩm Chấp Trung nhập quân kháng chiến chống Kỳ.
Hắn tòng quân ba năm, nhiều lần lập chiến công, nhất thời thanh danh thiếu niên tướng tài vang dội.
Nhưng triều đình nghị hòa với người Kỳ, Thẩm Chấp Trung bị triệu hồi về triều.
Trăm năm Dục Triều trọng văn, có công tới đâu cũng đều là hạ phẩm, chỉ xem trọng người đọc sách cao, bởi vậy võ tướng cũng không được trọng dụng, vì thế Tạ Khước Sơn dự định theo ân sư Thẩm Chấp Trung về Đông Kinh, thi khoa cử nhập sĩ làm quan văn.
Mà không biết lúc này Tạ gia từ nơi nào truyền ra lời đồn đãi, nói khi Tam di nương bị luân hãm ở Lam Châu đã từng bị thổ phỉ bắt đi, thân thể đã không còn sạch sẽ.
Ba người thành cái chợ, càng tô càng đen, vào một mùa xuân trời trong nắng ấm, Tam di nương nuốt vàng tự sát để chứng minh trong sạch.
Tạ Khước Sơn nhận được tin tức về nhà chịu tang, chỉ nhìn thấy quan tài của mẫu thân cả đời dịu ngoan.
Người tự sát không thể vào phần mộ tổ tiên, chỉ có thể chôn cất ở nơi hoang dã cô đơn.
Một năm này, Tạ Khước Sơn mới mười chín tuổi.
Hắn giận dữ một kiếm bổ bức hoành phi từ đường Tạ gia, từ đó về sau đoạn tuyệt quan hệ với Tạ gia.
Cùng năm, Tạ Quân tâm lực lao lực quá độ, tự biết nghiệp chướng nặng nề, từ bỏ tất cả quan chức trốn vào không môn, chuyên tâm lễ Phật.
Khi đó, trong lòng Tạ Tuệ An vẫn hướng về Tạ Khước Sơn, nàng ấy thậm chí còn len lén từ Lịch Đô phủ chạy tới Biện Lương Đông Kinh thăm ca ca của mình, thề son sắt nói, hắn vĩnh viễn là tam ca của nàng ấy.
Tạ Hành Tái cũng nhiều lần kéo thân thể bệnh tật đi tới đi lui Đông Kinh cùng Lịch Đô phủ, nâng cốc nói cười với Tạ Khước Sơn.
Tạ Khước Sơn lại kết giao với hai người bạn thân, Bàng Ngộ và Tống Mục Xuyên, ba người bọn họ thường xuyên say rượu làm thơ trên cầu Yên Vũ, thanh danh truyền khắp thành Đông Kinh, được xưng là "Yên Vũ tam kiệt".
Tuy Tạ Khước Sơn đoạn tuyệt với gia tộc, nhưng ở trong ba năm ở Đông Kinh đó, có sư trưởng của hắn, bạn tốt của hắn, cùng với huynh muội của hắn, hắn vẫn là một thiếu niên hăng hái.
Tất cả mọi người đều cho rằng, chỉ cần thời gian trôi qua, hắn sẽ chậm rãi quên đi thù hận.
Nhưng theo người Kỳ ngóc đầu trở lại, Tạ Khước Sơn vừa thi tỉnh xong không kịp đợi đến ngày mở bảng, trong lúc lâm nguy nhận lệnh đi tới U Đô phủ chống Kỳ.
Một tháng sau, xảy ra biến Kinh Xuân, tin tức Tạ Khước Sơn đầu quân cho người Kỳ truyền về kinh thành, tên của hắn bị quan gia tự mình gạch đi trong bảng thi đình, cũng không ai biết, thiếu niên thiên tài văn võ song toàn thi như thế nào, nếu như hắn bình an hồi kinh, sẽ có một cuộc đời ra sao.
—
Nửa đời trước sóng dữ phập phồng của thiếu niên, cứ như vậy bày ra trước mặt Nam Y với lác đác vài nét bút.
Người nghe chỉ cảm thấy kinh tâm động phách.
Nam Y hoảng hốt ngẩng đầu, mặt trời đã lặn về phía tây.
Trong câu chuyện Tạ Tuệ An kể, nàng nghe được tên Bàng Ngộ.
Đó là một câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt, tri âm trân quý lẫn nhau, cùng cảnh bạn thân trở mặt thành thù thảm thiết nàng nhìn thấy hoàn toàn là hai thế giới.
Trong lòng Nam Y có một loại chua xót không nói rõ tên.
Không ai biết, ba năm hắn uống rượu ngâm ca, chí khí hăng hái kia, rốt cuộc trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, sao hắn có thể bỏ đi tất cả những thứ mình đang có, làm một loạn thần tặc tử không quay đầu lại?
“Hắn...!có nỗi khổ gì sao?”
Nam Y hỏi một cách không xác định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...