Tạ Tuệ An thoạt nhìn xinh đẹp linh động, có phần được sủng ái, nếu có thể tranh thủ hảo cảm của nàng ấy sẽ giúp nàng nhanh đặt chân ở Tạ gia hơn.
Nàng tạm thời lại không thể thoát khỏi nơi này, phải nghĩ cách làm cho mình sống tốt hơn đôi chút, huống chi, ai có thể bảo đảm Tạ gia sẽ không chê nàng là điềm xấu, sắp xếp cho nàng một cái chết mới đâu?
Giờ khắc này Tạ Tuệ An đã tin tưởng không nghi ngờ đối với thân phận của Nam Y.
Nếu nàng không phải "Nhạn", làm sao biết tin tức quan trọng như dùng đội ngũ đón dâu tiếp ứng Lăng An Vương, làm sao có thể vừa vặn tạo ra hỗn loạn ở hiện trường tang lễ?
Tạ Tuệ An xúc động cầm tay Nam Y.
“Thật tốt quá, tẩu tẩu.
Đừng thấy Tạ gia ở Lịch Đô phủ là nhà cao cửa rộng, hô đâu đáp đó, việc chúng ta làm là treo mạng ở trên mũi đao, không thể để người ta biết được, thế đơn lực bạc giống như độc mộc qua sông, thêm một đồng bọn chính là thêm một phần phần thắng.
Trong lòng Nam Y kêu khổ không ngừng, nàng cũng không có gia quốc đại nghĩa gì, cũng không muốn liều mạng đi làm chuyện gì đó chút nào.
Nàng nhận thân phận này, chủ ý chỉ là muốn tìm chỗ dựa vững chắc, không ngờ đối phương muốn kéo nàng cùng xuống nước.
Nhưng trên mặt nàng vẫn biểu hiện ra giọt nước không lọt, mỉm cười với Tạ Tuệ An.
Không có cách nào cả, Tạ Tuệ An là lựa chọn tốt nhất của nàng.
Ít nhất trở thành đồng bọn của Tạ Tuệ An, có Bỉnh Chúc Tư che chở, người Tạ gia sẽ không dễ dàng lấy tính mạng của nàng nữa.
Cho dù nàng nhận thân phận "Nhạn" này, nhưng nàng trốn ở hậu viện Vọng Tuyết Ổ, cũng chưa chắc sẽ có chuyện lớn gì tìm tới nàng.
Vừa nghĩ như vậy, lời tiếp đó của Tạ Tuệ An đã phá vỡ ảo tưởng của Nam Y.
“Tẩu tẩu, nhiệm vụ kế tiếp sẽ chỉ càng gian nan hơn.
Nam Y sửng sốt: "Nhiệm vụ gì?”
"Lịch Đô phủ là đường bộ trung chuyển đến đường thủy, hiện tại Lăng An vương được an trí ở một chỗ tuyệt mật trong thành, kế tiếp chuyện chúng ta phải làm chính là nghĩ cách đưa ngài lên thuyền ở bến đò."
"Lên thuyền mà thôi, có thể có bao nhiêu khó khăn chứ?"
“Khúc Lăng Giang xuyên qua Lịch Đô phủ, cho nên trong thành chỉ có một bến đò xuôi nam, bến đò kia vốn nằm trong phạm vi thế lực của quân Hổ Quỳ, nhưng tri phủ Hoàng Diên Khôn là một tiểu nhân, ông ta thấy người Kỳ thế như chẻ tre nên đã bị dọa vỡ mật, đầu hàng người Kỳ, mở rộng cửa thành cho Kỳ binh tiến vào.
Cho nên hôm nay, bến đò duy nhất đã rơi vào tay người Kỳ, nơi đó có trọng binh trông coi, muốn tiễn người rời đi cũng khó như lên trời.”
Tạ Tuệ An trông mong mà nhìn Nam Y đang lâm vào trầm tư, tràn ngập chờ mong đối với nàng: "Tẩu tẩu túc trí đa mưu, tỷ có biện pháp gì tốt không?"
Nam Y cùng Tạ Tuệ An mắt to trừng mắt nhỏ.
Đầu óc Nam Y đang nhanh chóng xoay chuyển… Nàng muốn nói ra một ít lời có giá trị, nhưng nàng chỉ là một người ngoài cuộc, nàng có thể biết cái gì chứ?
Bỗng nhiên, Nam Y nghĩ tới Tạ Khước Sơn cùng bức thư lụa kia, sao kế hoạch lại tiết lộ đến chỗ Tạ Khước Sơn? Bên cạnh Tạ Hành Tái nhất định có nội gián.
Vừa định mở miệng, đúng lúc này, bên ngoài mơ hồ truyền đến thanh âm rối loạn, Tạ Tuệ An lập tức cảnh giác.
“Ta đi xem có chuyện gì.”
Dứt lời, Tạ Tuệ An đã hùng hùng hổ hổ muốn rời đi, Nam Y vội vàng theo sau, nàng cũng không muốn lại bị ném ở chỗ này làm người trong suốt.
“Lục cô nương, ta đi cùng nàng.”
Vừa ra khỏi cửa viện, Nam Y cùng Tạ Tuệ An đã nhìn thấy một đội quan binh áp giải một nam nhân trung niên đi qua.
Không đợi Nam Y hỏi ra miệng, chỉ nghe vụt một tiếng, nhuyễn kiếm của Tạ Tuệ An đã rút ra, nàng ấy trực tiếp chặn ngang kiếm ở trước mặt quan binh.
“Các ngươi dựa vào đâu mà bắt tam thúc ta!”
Người bị quan binh áp giải đi chính là Tạ Chú.
Tạ Chú có thân quan, hiện giờ là tri giám của Thuyền Bách Tư Lịch Đô phủ, ông ấy đang muốn đi đến nha thự của Thuyền Bách Tư, trên người còn mặc quan bào, trên tay lại bị xiềng xích rất chật vật.
Quan binh cầm đầu coi như khách khí, trả lời Tạ Tuệ An: "Chúng ta phụng mệnh tri phủ đại nhân, áp giải nghi phạm có liên quan đến án mạng về nha môn.”
“Án mạng gì?”
“Đêm qua trong tửu lâu có một người Kỳ chết, có người thấy đêm đó Tạ đại nhân từ trong tửu lâu đi ra.”
“Nói nhăng nói cuội! Ai nhìn thấy? Kêu hắn đến giáp mặt đối chất!”
Tạ Tuệ An không chịu buông tha, nàng ấy không thể cứ để Tam thúc bị mang đi như vậy.
Chết một người Kỳ chẳng qua là muốn gán tội cho người khác, nhất định là xảy ra chuyện gì khẩn cấp hơn, nếu không tri phủ sẽ không dám động đến Tạ Chú.
Quan binh cũng không tiếp lời, nhưng cũng không nhượng bộ, thái độ có chút cứng rắn: "Kính xin Lục cô nương phối hợp với quan phủ làm việc.”
“Tiểu Lục...!"Tạ Chú ngăn Tạ Tuệ An lại, lắc đầu với nàng ấy, trong ánh mắt dường như ẩn chứa thâm ý.
Tạ Tuệ An đè nén cơn giận trong lòng: "Hình bất thượng sĩ đại phu (*), tam thúc ta có chức quan trên người, không cho phép các ngươi cầm xiềng xích nhục nhã ông ấy.”
(*)Hình bất thượng sĩ đại phu 刑不上士大夫: tức là phủ định đối với những hạng mục hình nhục, dụng ý là bảo trì nhân cách tôn nghiêm của tầng lớp sĩ phu.
Bọn quan binh cầm đầu trao đổi ánh mắt, chắp tay thi lễ với Tạ Chú: "Là tiểu nhân mạo phạm.”
Quan binh vừa lấy chìa khóa ra đã bị Tạ Tuệ An đoạt lấy.
Động tay động chân, tôi tự làm.
Tạ Tuệ An tiến lên cởi xiềng xích cho Tạ Chú.
Nàng ấy đưa cho Tạ Chú một ánh mắt thật sâu, ý bảo ông ấy có thể dặn dò nàng.
Tạ Chú mở bàn tay phải đang nắm quyền ra, xòe ra bốn ngón, ngón cái vẫn giữ ở lòng bàn tay, dừng một chút, sau đó khép tay vào trong áo bào.
Đây là ám hiệu đặc biệt của Bỉnh Chúc Tư, đại biểu cho "Có nội gián, tin tức đã bị tiết lộ".
Vẻ mặt Tạ Tuệ An chấn động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...