Hiếm lắm mới có khi tuyết ngừng, mặt trời ló dạng, nhiệt độ trong phòng cùng bên ngoài giống nhau, Nam Y dứt khoát ngồi vào trong sân phơi nắng.
Các nữ sứ qua lại phảng phất như cũng không thấy Nam Y, ăn ý xem nhẹ nàng.
Nam Y ngồi thẳng đến trưa, thật sự quá đói bụng, nàng nghĩ đến Tạ Khước Sơn, trong lòng tính toán, Tạ gia lớn như vậy không thể để cho người chết đói ở trong viện được.
Nàng quyết định thử một lần, lấy hết sức ngăn cản một đội nữ sứ, dùng giọng điệu phân phó ra lệnh.
“Lấy cho ta một bình nước… Lại, lấy thêm một bát mì thịt dê.”
Nam Y cho rằng còn phải dây dưa với các nữ sứ một phen, không ngờ các nàng chỉ mặt không chút thay đổi hành lễ, nói một tiếng "Dạ".
Đầy bụng lời muốn nói của Nam Y đều bị chặn trở về… Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Chẳng mấy chốc, thứ nàng muốn đã được đưa tới.
Nước nóng, mì thịt dê nóng, cũng không thiếu thứ nào, nhưng thứ nàng không muốn cũng tuyệt đối không cho thêm.
"Danh so với thực quan trọng hơn" Lời nói của Tạ Khước Sơn quanh quẩn trong đầu Nam Y, khi nàng cẩn thận thực hiện, mới phát hiện mỗi một câu hắn nói đều đúng.
Ăn chén mì thịt dê nóng hầm hập vào trong dạ dày như gió cuốn mây vần, Nam Y mới cảm giác mình dường như sống lại.
Sinh tồn đối với nàng mà nói, chính là một bữa cơm, một đêm ngủ, từng chút từng chút như vậy.
Mỗi ngày được sống, nàng đều cảm thấy rất tốt.
Nam Y sờ sờ cái bụng tròn trịa của mình, quyết định ở trong viện thoáng hoạt động một chốc, đang lúc đứng dậy đã truyền đến tiếng thông báo của nữ sứ.
“Thỉnh an Lục cô nương.”
Nam Y vừa quay đầu lại đã thấy một thiếu nữ áo đỏ hùng hùng hổ hổ đi tới.
Nam Y cũng không biết ai là Lục cô nương, chỉ cảm thấy là một quý nhân, vội vàng quỳ trên mặt đất hành lễ.
“Lục cô nương.”
Tạ Tuệ An hoảng sợ, vội vàng nâng Nam Y dậy.
“Tẩu tẩu muốn hại chết ta ư, người trong nhà cần gì phải hành đại lễ như vậy?”
“Không cần… sao?” Ở nhà thế gia, Nam Y tự giác thấp hơn người khác một bậc, có người đột nhiên khách khí với nàng như vậy khiến nàng có chút sợ hãi.
Tạ Tuệ An thân thiết kéo Nam Y ngồi vào trong đình, phân phó nữ sứ chung quanh.
“Các ngươi đều đi xuống cả đi, ta cùng tẩu tẩu có chuyện muốn nói, không cho bất kỳ kẻ nào đi vào trong viện.”
Tạ Tuệ An nghiêng đầu cười với Nam Y: "Ta tên là Tạ Tuệ An, trong nhà đứng hàng thứ sáu, tẩu tẩu, tỷ gọi ta Tiểu Lục là được, nào có tẩu tẩu nào hành lễ với muội muội chứ?"
Tạ Tuệ An chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng người tò mò quan sát Nam Y.
Nam Y cũng cẩn thận từng li từng tí nhìn Tạ Tuệ An.
Nàng ấy nhìn qua tuổi tác cùng mình không kém bao nhiêu, nhưng quanh thân tản ra tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, trên đôi mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm lại là một đôi mày kiếm dày, mặc dù dùng kẻ mày để đè đuôi mày xuống, vẫn không che được anh khí trên mặt.
“Lục cô nương, ngươi...!Nhìn ta làm gì?”
“Là tỷ phải không? Tẩu tẩu.”
Nam Y không hiểu ra sao.
"Người lúc sinh tiền đại ca đã nhắc qua, Bỉnh Chúc Tư có một quả ám kỳ tuyệt mật có danh hiệu là 'Nhạn', là tỷ đúng chứ?"
“Ta nghe không hiểu lời Lục cô nương nói.”
Tạ Tuệ An mang một bộ "Ta hiểu cả mà".
"Tẩu tẩu thật cẩn thận, chẳng qua ta là người một nhà, ta cũng làm việc cho Bỉnh Chúc Tư, tỷ có thể yên tâm với ta.
Nếu không phải tỷ truyền tình báo ra nói tỷ sẽ chế tạo hiện trường hỗn loạn ở tang lễ, để cho người của chúng ta nhân cơ hội tiếp ứng Lăng An Vương, sao Lăng An Vương có thể thuận lợi vào Lịch Đô phủ như vậy."
Tin tức này được nhẹ nhàng nói ra từ trong miệng Tạ Tuệ An, rơi vào tai Nam Y lại như sấm sét giữa trời quang.
Thì ra là như vậy!
Lúc nàng bắt cóc Tạ Khước Sơn, tất cả Kỳ Binh đều vây quanh, tự nhiên cũng không có ai giám thị toàn bộ đội ngũ đưa tang, hẳn là thừa dịp lúc đó đã hoàn thành tiếp ứng.
Nhưng ý định bắt cóc Tạ Khước Sơn của nàng chưa từng nói với bất cứ ai, là ai đã tính kế nàng vào kế hoạch?
Tạ Khước Sơn?
Nếu không phải đối thoại ngày đó trong từ đường, nàng sẽ không thay đổi ý nghĩ lưu lại chờ đợi ngày tuẫn táng này.
Nhưng làm sao Tạ Khước Sơn xác định nàng sẽ làm gì? Cho dù hắn quen suy đoán lòng người, vì sao hắn lại phải giúp Lăng An Vương? Hắn rõ ràng là phản thần của Dục triều.
Chẳng lẽ...
Không đời nào.
Trong đầu Nam Y hiện lên một ý nghĩ hoang đường, nhưng rất nhanh đã bị chính nàng phủ định.
Nàng đoán, có lẽ có người thiết kế việc ngoài ý muốn khác nhưng lại bị nàng náo loạn một phen như vậy, cũng đánh bậy đánh bạ giúp bọn họ hoàn thành kế hoạch.
Nàng không phải là "Nhạn", nhưng không phải "Nhạn" kia cũng hiện thân sao?
"Danh so với thực quan trọng hơn", Lời nói của Tạ Khước Sơn lần nữa quanh quẩn ở trong đầu nàng, Nam Y nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Đúng, ta là.
Ta cũng biết kế hoạch tiếp ứng Hổ Quỳ Sơn.”
“Quả nhiên là tỷ!" Tạ Tuệ An càng thêm vui mừng: “Tẩu tẩu thật sự là mưu kế! Vậy thân phận Tần thị của tỷ cũng là giả ư?”
“Thân phận tự nhiên là giả, những thứ này là ta đã thương lượng xong xuôi với đại công tử.
Hắn đương nhiên không thể tùy tiện tìm một nữ tử, lợi dụng đội ngũ đón dâu của nàng từ Hổ Quỳ Sơn tiếp ứng tân đế, ta ngồi ở trong hỉ kiệu mới có thể giúp hắn mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương.”
Nam Y há miệng đã bịa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...