Tạ Khước Sơn từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gỗ, nói: "Giúp ta một việc.”
Cái hộp gỗ kia tản ra mùi thuốc mỡ nồng đậm, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tạ Khước Sơn, Nam Y đã hiểu được.
Nàng vẫn hoang mang lẩm bẩm: "Không phải ngài có người hầu cận sao?”
Hạ Bình ban đêm xuất phủ làm một ít chuyện cho Tạ Khước Sơn, trong tay hắn quả thật cũng không có người có thể sai khiến, nữ sứ sai vặt của Vọng Tuyết Ổ bên cạnh, hắn cũng sẽ không để cho bọn họ tới gần.
Phóng mắt toàn bộ đại trạch viện, người duy nhất hắn dám giao sau lưng ra dĩ nhiên chỉ có nàng.
Cũng không phải là tín nhiệm, mà hắn rõ ràng rằng nàng nhặt về một cái mạng dựa vào hắn, chỉ có nàng không dám giết hắn, cũng sẽ không giết hắn.
Tạ Khước Sơn cũng lười giải thích, liếc xéo Nam Y một cái.
Nam Y không dám nói nhiều nữa chỉ coi đây lại là đại nhân vật nhất thời nổi hứng, nàng nào dám xen vào, ngoan ngoãn đứng lên lấy thuốc qua.
Mùi hương nồng nặc của thuốc bôi truyền vào trong mũi, Nam Y bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, hắn bị thương ở sau lưng, bôi thuốc chẳng phải là muốn cởi ngoại bào ư? Nàng có chút trợn tròn mắt.
Tạ Khước Sơn đã không coi ai ra gì cởi đai lưng, cởi áo bào xuống.
Nhờ ánh sáng nhạt của chiếc đèn lồng trên bàn kia, vết thương chồng chất sau lưng hắn lộ rõ trước mắt nàng, mang đến một loại cảm giác như bị đánh thật mạnh.
Vài ngày trôi qua, có chút vết thương nhỏ đã bắt đầu kết sẹo, nhưng còn có rất nhiều vết thương ngang dọc vẫn đang rỉ máu ra ngoài.
Nam Y cũng không biết rốt cuộc trong lòng có tư vị gì.
Con người ngay từ ban đầu là đồng loại, sau đó mới phân chia kẻ địch, bằng hữu.
Lòng của nàng còn chưa cứng rắn đến mức bách độc không thể xâm nhập, khó tránh khỏi sẽ đồng tình với người không nên đồng tình.
Nàng lấy thuốc mỡ ra, cẩn thận bôi thuốc cho Tạ Khước Sơn.
Ngón tay lạnh lẽo bôi thuốc mỡ dày, xúc cảm xẹt qua vết thương cũng mát mẻ thấu xương.
Nàng giống như đề bút viết chữ ở sau lưng hắn, ngang, dọc, lướt, gấp, ngoặc, khép lại cùng một ít ký hiệu không thể hiểu, xoa bí mật đêm tối này vào trong vết thương.
Đau quá.
Tay Tạ Khước Sơn cầm góc bàn đã nổi gân xanh.
Nhìn thấy mu bàn tay căng thẳng của hắn, Nam Y thật sự căng thăng đôi chút, tay không tự giác cảm thấy nặng nề, Tạ Khước Sơn rốt cục không nhịn được nữa rên rỉ một tiếng.
“Tiếp tục đi.”
Trước khi Nam Y rút tay về theo bản năng, Tạ Khước Sơn đã bình tĩnh truyền đạt cho nàng một mệnh lệnh không thể chất vấn.
Nam Y chỉ có thể tiếp tục bôi thuốc cho hắn, động tác trên tay càng thêm cẩn thận.
Yên tĩnh như vậy một lúc lâu, Tạ Khước Sơn đột nhiên mở miệng: "Tuy rằng lập trường bất đồng, nhưng ta rất kính trọng huynh trưởng ta, cho nên ta sẽ không bạc đãi người cũ của hắn."
“Nhưng ta...!hữu danh vô thực, cũng không tính là người cũ của hắn." Vừa trả lời, động tác trên tay cũng đang tiếp tục.
“Danh so với thực quan trọng hơn." Hắn nói cực kỳ chắc chắn: “Chẳng qua, ngươi vẫn có chút không giống với những người khác.”
“Không giống chỗ nào?”
“Mạng của ngươi là ta cho.”
Phân lượng của lời này rất nặng, ép Nam Y có chút không thở nổi.
Cuối cùng cũng giúp hắn bôi thuốc vết thương xong, Nam Y nhu thuận vòng trở lại trước người hắn, cúi đầu quỳ xuống, không dám nhìn thẳng hắn: "Công tử, bôi thuốc xong rồi.”
Tạ Khước Sơn mặc xiêm y vào, nhìn chăm chú vào Nam Y: "Ngươi tên là gì?”
“Nam Y.
Nam trong phía nam, Y trong y phục.”
"Nam Y, ngươi biết quan to quý nhân thích mua loại dã thú nào nhất khi đi đến Trường Đấu Thú không?"
Nam Y suy nghĩ một chốc, do dự trả lời: "Cường tráng nhất?”
Tạ Khước Sơn lắc đầu: "Chưa chắc là cường tráng nhất, nhưng nhất định là ham muốn sống sót mạnh nhất.
Vì sống sót, chúng sẽ bộc phát ra tiềm năng vô hạn để xoay chuyển chiến cuộc.
Đây mới là thời khắc đặc sắc nhất của đấu thú.”
Nam Y giương mắt nhìn hắn, không rét mà run.
"Ngươi chính là con dã thú ta mua về kia." Tạ Khước Sơn đứng lên, bóng tối của hắn nặng nề phủ lên: "Cho nên, ngươi phải ở trong đấu trường của ta, cố gắng mà sống."
Tạ Khước Sơn nghiêng người nâng Nam Y dậy.
Nam Y chỉ có thể dựa vào lực của hắn đứng dậy, sau khi đứng lên nàng muốn rút tay về, lại phát hiện cánh tay vẫn bị hắn nắm chặt.
“Nhớ kỹ thân phận của mình, Nam Y.
Ngươi hôm nay là thiếu phu nhân Tạ gia ván đã đóng thuyền, ngoại trừ trưởng bối, ngươi không cần quỳ bất kỳ kẻ nào.
Từ hôm nay trở đi nên học cách làm chủ tử như thế nào, đừng chạy trốn, cũng đừng đi trộm đồ nữa.”
"Tình trạng bây giờ của ta là gì, cái gì cũng không có, làm sao có thể làm chủ tử gì chứ?" Nam Y có chút buồn bực, nàng cho rằng hắn đang trêu đùa mình.
"Trên đời này, người khác không cho ngươi đồ, ngươi phải học cách đi lấy.
Ngay cả mạng của mình mà ngươi cũng đã đòi được về, còn có cái gì không được?"
Gió nổi lên, gió rầm rầm đập vào cửa sổ, dọc theo khe hở chen vào căn phòng vốn đã lạnh lẽo.
Nhất thời, chỉ có tiếng gió lạnh thấu xương xoay quanh bốn phía, yên tĩnh không một lời.
Ở sâu trong nội tâm, hắn thương xót nàng.
Quả thật, hắn bây giờ có đầy đủ địa vị, tiện tay có thể cho nàng vinh hoa phú quý, nhưng nàng sẽ không thể giữ được bên trong loạn thế, chỉ sẽ ngã càng nặng, cái này vô dụng.
Hắn muốn dạy nàng tranh thủ sự sống của mình một cách đường đường chính chính.
Nhưng hắn sẽ không tận tình khuyên bảo, cũng không cần nàng lập tức hiểu ra.
Qua một lúc lâu, Nam Y mới ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của hắn.
Lời của hắn, nàng nghe hiểu một ít, nhưng vẫn bán tín bán nghi.
"Vậy...!ngài có thể để lại ngọn nến trong đèn lồng cho ta không?"
Nàng hỏi rất cẩn thận, vừa học được đã áp ngay ngay như là thăm dò, như là nghiệm chứng.
Hắn không trả lời, chỉ buông lỏng tay khủy tay nàng xuống, khớp ngón tay lạnh như băng đụng vào lòng bàn tay hắn.
Hai người đều khẽ dừng lại.
Tay của hắn thật sự quá ấm áp, khi có thể hấp thu được nhiệt độ trước mặt, trong nháy mắt nàng cũng không nhớ rõ cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, không nhớ rõ hắn là một đại ma đầu như thế nào, tay của nàng gần như theo bản năng giữ yên trong lòng bàn tay của hắn chốc lát.
Sau đó, nàng mới khôi phục lý trí, lưu luyến không rời rụt tay về.
“Được.” Hắn trả lời.
Hắn đi thẳng ra khỏi cửa mà không mang theo đèn lồng.
Nam Y hoảng hốt di chuyển đến bên cạnh bàn, tay đặt trên vách đèn lồng, đèn lồng đã bị ánh nến thiêu đốt rất ấm áp, vừa vặn có thể làm ấm tay.
Nàng chẳng qua chỉ là lục bình trong loạn thế, bị hắn mang tới nơi nào sẽ an cư ở nơi đó, không phải do chính mình lựa chọn.
Nàng thật sự có thể sống sót sao?
—
Tạ Khước Sơn trở về phòng mình không một bóng người.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo từ song cửa sổ chiếu vào, chiếu rõ ràng quân cờ đen trắng trên bàn.
Hạ một nửa ván cờ, mắt thấy thắng bại đã định.
Tạ Khước Sơn men theo ánh trăng, vê một quân đen hạ xuống ở một góc bàn cờ.
“Tách" một tiếng, rơi xuống không hối hận.
Quân đen gần như đã thua chắc, nhưng hiện tại, phía trên bên phải có thêm một quân...!Quân đen lại có thể lấy lại mấy hơi.
Một quân cờ, có thể cứu sống một ván cờ.
“Có thể thắng đến cuối cùng hay không, còn quá sớm." Tạ Khước Sơn sâu kín lẩm bẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...