Sao Không Đi Cùng Thuyền


Tất cả mọi người Tạ gia đều sợ ngây người, trong đội ngũ đưa tang còn có rất nhiều bách tính tự nguyện đến đưa tiễn, bọn họ cũng không biết Nam Y muốn tuẫn táng cho Tạ Hành, chỉ nghe được một câu dõng dạc như vậy, phẫn nộ của mọi người đối với người Kỳ, đối với phản đồ lập tức được đốt lên, trong đám người giống như nồi nóng sôi trào.
“Nữ nhân trung liệt!”
“Giết Tạ Khước Sơn!”
“Giết phản đồ báo thù cho Tạ đại công tử!”
Tạ Khước Sơn lạnh nhạt cụp mắt, nhìn thấy Nam Y cố sức kiễng chân mới có thể đặt chủy thủ ngang cổ hắn, lại cảm thấy buồn cười không đúng trường hợp, khóe miệng hiện lên một ý cười thoáng qua rồi biến mất.
Cốt Hột rất nhanh đã dẫn Kỳ Binh vây quanh.

Nhưng dù sao địch ít ta nhiều, dân chúng ngăn cản Kỳ Binh, Cốt Hột lại không tiện đại khai sát giới nên nhất thời cũng bị cản trở.
“Tránh ra! Đây là sứ giả của Đại Kỳ chúng ta!”
Nhưng hắn ta càng cường điệu Đại Kỳ, dân chúng lại càng phẫn nộ.

Tri phủ Hoàng Diên Khôn cũng mang theo người vây quanh, ông ta giống như một tên hề nhảy nhót, gấp đến độ xoay quanh sốt ruột khuyên bảo Nam Y.
“Đừng xúc động đừng xúc động! Giết Đại Kỳ sứ giả, Đại Kỳ nhất định sẽ khai chiến với Lịch Đô phủ, ngươi có yêu cầu gì có thể nói!”
Thừa dịp tri phủ khuyên bảo Nam Y, Cốt Hột giương cung lắp kiếm, nhắm ngay vào Nam Y.
Nam Y nhìn thấy mũi tên kia, nàng còn muốn thêm một mồi lửa.
Nam Y mạnh mẽ giơ tay, làm bộ muốn đâm chủy thủ vào cổ Tạ Khước Sơn, lúc này mũi tên kia đã xé gió mà đến, Tạ Khước Sơn bỗng nhiên nghiêng người mang theo Nam Y cùng nhau lách đi, mũi tên sượt qua sát cánh tay Nam Y, đóng đinh vào trong nham thạch phía sau.
Nam Y bị thương, chủy thủ rời tay.

Kỳ Binh lập tức xông lên chế trụ nàng, lưỡi kiếm bốn phương tám hướng vây khốn nàng.
Cốt Hột đi tới bên người Tạ Khước Sơn, thấy hắn không việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta chán ghét nhìn Nam Y, nàng khoác áo tang, mũ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, hơn nữa bộ dạng tiểu khất cái ngày đó chỉ vội vàng nhìn thấy, khác rất nhiều so với nàng của giờ khắc này, Cốt Hột cũng không nhận ra nàng, xoay người hỏi Tạ Khước Sơn: "Khước Sơn công tử, ngươi muốn xử trí nữ nhân này như thế nào?"
Đám người xì xào bàn tán, nhưng sợ đao thương của người Kỳ nên không ai dám làm chim đầu đàn.

Chỉ có Tạ Chú đẩy đám người ra, từ trong tộc nhân Tạ thị đứng ra chắn trước người Nam Y.
Nam Y giương mắt, nhìn thấy áo bào trắng của nho sĩ đứng lặng trong gió lạnh thấu xương như tùng bách.
Tạ Chú giống như là Định Hải Thần Châm, chỉ cần đứng đó, đám người đã an tĩnh lại.

Ngay cả Nam Y cũng có chút an tâm khó hiểu nào đó, tuy rằng nàng không biết Tạ Chú, nhưng nàng cảm thấy, lời ông ấy nói nhất định đại biểu cho công đạo và lòng người.
Tạ Chú nhìn chăm chú Tạ Khước Sơn, không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Tạ Khước Sơn, đây là phụ nhân Tạ gia ta, không tới phiên ngươi xử trí.”
Tạ Khước Sơn nhìn lại chú Ba của mình: "Tam thúc, người nàng mạo phạm là ta, ta giết nàng không được sao?"

Hoàng Diên Khôn ở bên trong khẩn trương hòa giải: "Chư vị chư vị, hôm nay là tang lễ của Tạ đại công tử, tất cả mọi người đều có lòng đến đưa tiễn hắn một đoạn đường, không nên nổi lên xung đột, trong này nhất định có hiểu lầm, giải thích hiểu lầm là tốt rồi!"
Hoàng Diên Khôn đi tới bên người Tạ Khước Sơn, hạ thấp giọng khuyên nhủ: "Khước Sơn công tử, phẫn nộ của dân chúng đã nổi lên, nếu ngươi kiên trì muốn giết quả phụ của Tạ đại công tử, đây không phải là chứng thực hiềm nghi ngươi khiến đại công tử tức chết sao? Vì thuận tiện cho chuyện sau này ngài có thể ở Lịch Đô phủ làm việc với Tạ gia, hôm nay cho dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải sống.”
Tạ Khước Sơn nhíu mày làm ra vẻ bất mãn.
Nam Y quỳ trên mặt đất cúi đầu, chờ đợi phán quyết cuối cùng dành cho nàng.
Nàng đang đánh cược tính mạng của mình, đánh cược mình có thể đặt Tạ Khước Sơn vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan không.

Giờ khắc này nàng đã không phải là tiểu khất cái sinh tử như cỏ rác, mà đại biểu cho khí tiết của thế gia, đứng ở chỗ trung nghĩa, nếu hắn muốn ở lại Tạ gia cùng Lịch Đô phủ thì không thể làm quá mức tuyệt tình, sát hại nàng.
Mà nếu Tạ Khước Sơn đã cho phép Nam Y còn sống, vậy Tạ gia càng không có lý nào để mình chết, nếu không sẽ có vẻ còn không có tình người hơn so với người Kỳ, thế gia sĩ diện hơn mà.
“Thôi." Tạ Khước Sơn thỏa hiệp: “Tần thị là liệt nữ, có tình cảm sâu đậm đối với huynh trưởng ta, cho nên có chút hiểu lầm với ta.

Ta sẽ không so đo, để cho nữ tử này tiếp tục thủ tiết cho huynh trưởng ta đi.”
“Phán quyết kết thúc, đao hạ lưu tình.”
Trong nháy mắt, cả người Nam Y đều đổ rạp đi.
Nàng đã đặt cược toàn bộ, thậm chí không để lại cho mình một chút khí lực sống sót sau tai nạn.


Nàng cũng đã quên mình làm sao trở lại Tạ gia, chỉ nhớ mang máng, toàn bộ đội ngũ đưa tang sôi trào, trình độ hỗn loạn dường như có chút vượt quá tưởng tượng của nàng.
Khi đó nàng được các nữ sứ nâng dậy đưa đến trong kiệu, khóe mặt liếc thấy dường như Tạ Khước Sơn đang nở nụ cười với nàng.

Nụ cười đó có nghĩa là gì? Hay là nàng nhìn lầm rồi?
Nhiều ý nghĩ mơ hồ lóe lên trong đầu nàng, nhưng nàng cũng không có tâm trí để suy nghĩ về nó.

Trong đầu nàng chỉ tràn ngập một ý niệm cực lớn mà hỗn loạn…
Cuối cùng cũng sống sót rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui