Mấy ngày sau, đến ngày đưa tang Tạ Hành Tái.
Hầu như hơn phân nửa dân chúng Lịch Đô phủ đều đến tiễn đưa vị trưởng tử Tạ thị có tấm lòng nhân hậu này.
Đội ngũ đưa tang từ Vọng Tuyết Ổ uốn lượn đến cửa thành, tiền giấy tung bay đầy trời giống như một trận tuyết thanh thế to lớn.
Mùa đông tinh ranh này dùng đủ hình thức để đưa rét lạnh đến đáy lòng người, không ai có thể ở nhìn thấy điểm cuối trong trận tuyết lớn này.
Nam Y bị kẹp ở giữa đội ngũ, bốn phương tám hướng đều có người có thể ngăn cản nàng, nàng không có chỗ trốn.
Tạ Khước Sơn một mình đi bên ngoài đội ngũ, không ai bằng lòng đồng hành với hắn.
Đi tới đi lui, đội hình đã giải tán, hắn lẳng lặng đi tới bên người Nam Y.
“Sao còn ngoan ngoãn ở lại đây, không phải muốn chạy trốn sao?”
Giọng nói của hắn không vang, chỉ có nàng có thể nghe được.
Nam Y giương mắt nhìn Tạ Khước Sơn, túc trực bên linh cữu mấy ngày liền làm cho trên mặt nàng có vài phần tiều tụy, nhưng cũng không có vẻ chán nản.
“Không phải đại nhân đã nói rồi sao? Chạy trốn cũng vô dụng.”
“Lúc này ngươi cũng nghe lời ghê.”
"Nếu chạy không thoát, ta nghĩ ta phải chết ở trước mặt ngài mới đúng, nếu không không phải để ngài mất hứng rồi sao?" Mặt mày Nam Y rất ngoan ngoãn, giọng điệu lại có chút quái gở.
Nói xong, Nam Y bước nhanh hơn bỏ qua Tạ Khước Sơn.
Tạ Khước Sơn nhìn bóng lưng nàng, nhếch môi cười nhạt… Trông nàng cũng không giống như chuẩn bị chịu chết.
Đội ngũ đưa tang vừa ra khỏi thành, Cốt Hột đã mang theo một đội Kỳ Binh đuổi theo siết sao.
Cũng may tri phủ đã phản bội, hôm nay Kỳ Binh ở Lịch Đô phủ ra vào tự do, chiếm cứ quyền chủ động cực lớn.
Mặc dù không thu được bất kỳ tin tức gì, nhưng hắn ta vẫn để ý nhiều hơn.
Trường hợp nhiều người hỗn tạp luôn có thể trở thành nơi tiếp ứng lẫn lộn của tai mắt.
Nhưng theo lễ chế không nên động đao vào đám tang, bọn họ không thể bá đạo ngăn cản tang lễ của thế gia nên chỉ có thể phái nhiều nhân thủ nhìn chằm chằm.
…
Lăng mộ Tạ thị ở trong bảo địa phong thủy của Hổ Quỳ Sơn, mọi người leo núi trong tiếng nhạc buồn, đi tới trước phần mộ tổ tiên Tạ thị.
Nghi thức dài dằng dặc bắt đầu, đứng, quỳ, bái, tụng, lễ nghi phiền phức nhiều đến mức gần như làm cho người ta chết lặng, sau đó linh cữu rốt cục cũng được đặt xuống đất, ngay sau đó mọi người thức thời nhường ra một con đường, một chén rượu độc đưa đến trước mặt Nam Y.
Người điều khiển chương trình hát: "Lộ Dương Tạ Tần thị, sinh thời trí tuệ, dung nghi tu khiết, bản tính trung trinh, phu thê tình thâm với phu quân Tạ thị Hành Tái, xét về nghĩa lý phải túc thủ, nguyện cùng phu quân đến hoàng tuyền, kiếp sau lần nữa kết duyên phu thê, khổ tâm chân thành của thị, thần linh làm chứng, kinh thạch cũng thấu tỏ.”
Lời nói nho nhã Nam Y cũng không thể nghe hiểu, nhưng đại khái cũng biết, đơn giản là khen nàng trước một phen, lại để cho nàng ngoan ngoãn chịu chết.
Nam Y cảm giác được vô số ánh mắt đồng tình trong đám người ném tới, nhưng những ánh mắt trầm mặc sau lưng kia còn đại biểu tất cả mọi người đều cho rằng hẳn phải như thế.
Nàng nắm chặt chủy thủ trong tay áo.
Mấy ngày trước, nàng không lựa chọn chạy trốn là muốn đánh cược một phen vào giờ phút này.
Nhưng nàng cũng không chắc chắn lắm, con người bị nghiền ép dưới sức mạnh, thỉnh thoảng cũng sẽ sinh lòng mệt mỏi "Thật phiền toái, không bằng chết đi cho rồi."
“Thiếu phu nhân, mời cùng đại công tử đi đến Hoàng Tuyền.”
Thấy Nam Y chậm chạp không tiếp nhận chén rượu độc, nữ sứ thấp giọng nhắc nhở Nam Y.
Lời nói của nữ sứ lập tức kéo Nam Y trở về hiện thực, Nam Y lúng túng tiếp nhận chén rượu, nhìn mặt nước nho nhỏ trong chén, mặt nước phải chiếu ra ánh mắt của nàng.
Nàng chính là một con cá trong hồ.
“Ta còn có nguyện vọng chưa hoàn thành." Nam Y chậm rãi ngẩng đầu, gằn từng chữ cao giọng nói.
Nhưng không đợi người ta hỏi nàng, nàng bỗng rút chủy thủ giấu trong tay áo ra, đổ hết rượu độc lên lưỡi dao trắng.
Nàng hung hăng ném ly rượu xuống đất, chén bạch ngọc không tỳ vết vỡ nát.
“Thiếu phu nhân! Ngươi muốn làm gì?”
Nam Y quơ chủy thủ dọa lui người muốn ngăn cản nàng, trong thế gia ngay cả các nữ sứ cũng được nuông chiều từ bé, chưa từng thấy qua kẻ nào liều mạng như nàng, không ai dám đón lưỡi dao phía trước, chỉ biết thét chói tai né tránh.
Bắt được một khe hở, Nam Y trực tiếp vọt tới phía Tạ Khước Sơn.
Trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ… bắt cóc Tạ Khước Sơn.
Mọi người không hề phòng bị đối với nước đi này của Nam Y, càng không có người theo bản năng muốn che chở Tạ Khước Sơn.
Kỳ Binh đi theo phía sau đội ngũ đưa tang căn bản không kịp chạy tới nơi này.
Vết thương khi chịu trượng của Tạ Khước Sơn chưa lành, hành động chậm chạp, lần này thiên thời địa lợi nhân hòa để cho Nam Y gác chủy thủ đến trên cổ Tạ Khước Sơn.
Nam Y thở hổn hển hô lớn: "Là loạn thần tặc tử Tạ Khước Sơn này khiến phu quân của ta tức chết, ta muốn báo thù cho phu quân ta!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...