“Dừng tay!’
Giọng nói mạnh mẽ hùng hồn từ bên ngoài từ đường truyền đến.
Một nam tử trung niên mặc quan bào sải bước tiến vào từ đường, Lục Cẩm Tú cùng mấy nữ sứ theo sau đi vào.
Lục Cẩm Tú thấy tình huống không đúng, sợ xảy ra chuyện nên vội vàng mời Tam gia trong phủ, đệ đệ Tạ Quân là Tạ Chú tới.
Nếu nhắc đến Trường Ninh công trong phủ này còn phải xem mặt mũi của mấy người, một vị là Tạ thái phu nhân trên giường bệnh, một vị khác là Tạ Chú.
Sau khi Tạ Quân quy ẩn, Tạ Chú đại biểu cho mặt mũi Tạ gia ở quan trường, ông ấy là người nhân hậu, trung nghĩa, là nho sư nổi danh trong Lịch Đô phủ.
Tạ Chú vừa tiến vào đã thấy được sau lưng Tạ Khước Sơn da tróc thịt bong, không đành lòng nhắm hai mắt lại.
Rốt cuộc cũng là máu mủ tình thâm, đánh xương liền gân, ngoài miệng mắng mỏ mỗi ngày nhưng khi thật sự nhìn thấy bộ dáng tôn nhi nhà mình như vậy, trong lòng cuối cùng vẫn mềm nhũn.
“Tam thúc.”
“Tam đại gia.”
Mọi người hành lễ với Tạ Chú.
“Đại ca, có chừng có mực đi.”
Tạ Quân xụ mặt không trả lời.
"Hắn dẫu sao cũng là người của Đại Kỳ, nếu chết ở Tạ gia thì huynh phải ăn nói như thế nào? Đại ca, chẳng lẽ huynh muốn tuyệt đường của toàn bộ Tạ gia vì lửa giận nhất thời sao?"
Tạ Quân nhắm mắt lại, ngửa đầu hít sâu một hơi: "Đây là tạo nghiệt gì chứ…”
Tạ Quân không thèm liếc Tạ Khước Sơn một cái, lập tức xoay người rời đi.
Tạ Chú đau lòng nhìn Tạ Khước Sơn: "Ngươi có tinh thần thấy chết không sờn như thế, lại bán mạng vì người Kỳ… Sao tới mức này cơ chứ?"
Tạ Khước Sơn cụp mắt ngoảnh mặt làm ngơ, muốn đứng lên lại lảo đảo ngã trở về.
Tạ Chú muốn đưa tay đỡ hắn, lại bị Tạ Khước Sơn tránh né.
Tạ Chú thở dài không nói gì nữa, cũng rời đi.
Từ đường vừa rồi tụ đầy người thoáng cái đã tản ra sạch sẽ.
Ai cũng không muốn có liên quan đến chuyện bẩn thỉu ở Tạ Khước Sơn này.
——
Sau khi tất cả động tĩnh đều đi xa, Nam Y mới dám từ dưới gầm bàn bò ra.
Trong tay nàng nắm thật chặt chủy thủ Tạ Khước Sơn đưa cho nàng, mũi dao trắng bạc chậm rãi đến gần về phía hắn.
Khoảng cách an toàn của họ không còn nữa, và nàng lại bị buộc phải khoác lên mình một lớp vỏ cứng rắn, để lộ cho hắn thấy những chiếc răng nanh của con thú nhỏ, thể hiện sự dũng cảm và yếu đuối của mình.
Tạ Khước Sơn chỉ nhìn nàng một cái, không trốn không tránh, không có bất kỳ phản ứng nào, giống như nàng và mối đe dọa nàng tạo ra đều không tồn tại.
Hắn thử thoáng hoạt động gân cốt, qua loa phủ xiêm áo về, một phen động tác này đã khiến cả người đau đớn thấu tim.
Hắn bỗng nhiên muốn xác nhận một chuyện, vì thế kéo thân thể vết thương chồng chất thong thả đi về phía bài vị tổ tông, hắn không nhìn Nam Y, cuối cùng đứng ở một bên giá từ đường, gỡ gia phả đặt ở trên xuống.
Lật từng trang từng trang, rốt cục lật tới thế hệ của hắn.
Ba chữ "Tạ Triều n" bị nét Chu Sa vạch đi.
Tạ Khước Sơn nở nụ cười, điều này cũng không ngoài ý muốn.
Hôm nay mỗi người đứng ở trong từ đường đều là thân nhân huyết mạch tương liên với hắn.
Hắn sinh ra trên đời này cũng không phải lẻ loi một mình, lại cứng rắn để mình sống như một kẻ độc hành.
"Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"
Tạ Khước Sơn không quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm vào trang trên gia phả: "Ngươi dám giết ta sao?"
Nam Y nắm chủy thủ tới gần Tạ Khước sơn, lưỡi dao sắc bén này cho nàng một ít dũng khí: "Là ngươi tố cáo thân phận con gái riêng của ta?"
“Đúng vậy.”
“Ngươi thật vô sỉ!”
Tạ Khước Sơn quay đầu nhìn Nam Y, mọi người đều bắt nạt kẻ yếu, thấy vết thương chồng chất của hắn, nàng cũng có dũng khí mạo phạm hắn, phỉ nhổ hắn.
Nhưng Tạ Khước Sơn cũng không tức giận.
“Thế nhân đều biết ta vô sỉ.”
Nam Y liếc nhìn gia phả, nàng nhớ rõ ba chữ Tạ Hành Tái, bên cạnh Tạ Hành Tái chính là một cái tên bị chu sa gạch đi.
"Trên đó là tên của ngươi ư?"
“Đúng thế.”
“Nếu đã chạy trốn, tại sao còn muốn trở về chịu tội chứ?”
“Ngu xuẩn… " Tạ Khước Sơn châm biếm một tiếng: "Ngươi còn không có phát hiện ra sao? Chạy trốn căn bản cũng vô dụng.”
Nam Y sửng sốt.
Nàng đã quen với việc chạy trốn, bị truy đuổi và sau đó thoát chết.
Lựa chọn của nàng cực kỳ có hạn, nàng chưa từng nghĩ tới chạy trốn có hữu dụng hay không.
Nhưng nàng ý thức được, Tạ Khước Sơn nói không sai, mỗi một lần nàng chạy trốn ngược lại sẽ làm cho nàng lâm vào vũng bùn càng sâu hơn.
Cho dù hôm nay rời khỏi Tạ thị, nàng cũng không thể trốn thoát sự tức giận của thế gia, không thể trốn thoát Lịch Đô phủ.
“Chạy trốn, chính là hoàn toàn giao sau lưng cho kẻ địch.”
Trong từ đường lâm vào tĩnh mịch, ánh nến mờ nhạt lay động ở đáy mắt bọn họ.
Giọng nói của Nam Y tràn ngập nghi hoặc cùng do dự: "Vậy không chạy trốn, chẳng lẽ chờ chết sao?"
“Đúng, ngươi chỉ có thể chờ chết.”
Tạ Khước Sơn bỗng nhiên tiến lên một bước bắt lấy cổ tay Nam Y, mạnh mẽ lôi kéo tay nàng đưa về phía trước một tấc, lưỡi dao của nàng liền kề vào ngực hắn.
Nam Y cả kinh, ngược lại muốn cực lực thu hồi tay của mình.
“Ngươi rõ ràng đã nhắm rút chủy thủ về phía ta, nhưng ngươi không dám giết ta.
Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể làm một nữ tử nhu nhược.”
Hắn dường như đang kích động cơn giận của nàng.
“Chuyện Tạ gia không dám làm, ta lại càng không dám!” Nam Y tức giận nhìn chằm chằm Tạ Khước Sơn: “Nhưng Tạ Khước Sơn, ta không sợ ngươi.”
Sắc mặt Tạ Khước Sơn hung ác, hắn nắm lấy cổ tay Nam Y vặn một cái, đặt cả người nàng trên tủ.
Trong nháy mắt, chủy thủ trong tay nàng đặt ở trên cổ của nàng.
Động tác này cũng quả thật hao phí một ít sức lực còn sót lại của hắn, Tạ Khước Sơn một tay giữ cổ tay Nam Y, tay kia chống vào giá tủ, gân xanh trên tay nổi lên, cực lực chống đỡ thân hình của hắn.
Mùi máu tanh trong miệng hắn loáng thoáng xộc vào mặt nàng.
"Ngươi là một món đồ chơi thú vị, cho nên ta mới giữ ngươi lại, nhưng hình như ngươi đã quên mất vị trí của mình rồi."
Lưỡi dao cứ như vậy để trên cổ, Nam Y không thể không sợ hãi, nhưng nàng vẫn đón ánh mắt Tạ Khước Sơn nhìn lại hắn.
“Ngươi dám giết ta ở từ đường Tạ gia sao?”
Hai người giằng co hồi lâu, ai cũng không nhúc nhích.
“Ta không sợ ngươi bởi vì ngươi cũng không khá hơn ta bao nhiêu, chúng ta đều là chó nhà có tang." Lời nói của nàng run rẩy, nhưng từng câu từng chữ đều đánh vào mặt hắn.
Tạ Khước Sơn buông lỏng tay lui lại vài bước, ngửa đầu nhìn bài vị tổ tông san sát nhau, quang ảnh rơi vào đáy mắt hắn, hình như lệ quang chợt lóe rồi biến mất.
“Cút.”
Nam Y đi rồi, tất cả trở về yên tĩnh.
Tạ Khước Sơn nhìn bức tường trống rỗng, người rốt cục cũng không chống đỡ được nữa, thân hình lắc lư chậm rãi ngồi xuống.
Một nụ cười khổ hiện lên khóe miệng hắn.
…
Màn đêm đã trầm xuống, toàn bộ Lịch Đô phủ đều bị bao phủ trong ánh trăng yên tĩnh.
Tiếng gõ mõ đầu đường vang lên, nương theo gió truyền đi rất xa, ngay cả thâm viện từ đường Vọng Tuyết Ổ cũng có thể nghe thấy.
Tạ Khước Sơn còn ở trong từ đường, hắn ngồi trên mặt đất, từ trong tay áo lấy ra một bộ công cụ, đúng là một bộ giấy bút nghiên mực bỏ túi.
Mực là mực không màu đặc chế, chữ Khải cực nhỏ rơi trên giấy, vết nước rất nhanh đã biến mất, trên thư không hề có dấu vết.
Sau khi viết xong thư, Tạ Khước Sơn bỏ thư vào trong lạp hoàn (*), sau đó dùng nỏ trong tay áo bắn ra ngoài tường cao.
(*)Lạp hoàn: dùng sáp tạo thành một cái lọ hình tròn, bên trong đựng thuốc viên, ngày xưa người ta còn sử dụng những lọ tròn này để dấu mật thư.
Động tĩnh rất nhỏ không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý, phảng phất như hết thảy đều chưa từng xảy ra, nhưng tất cả lại đang âm thầm lặng lẽ diễn ra.
Người đánh canh nhặt được lạp hoàn bên ngoài tường cao, làm như không có việc gì cất vào trong ngực tiếp tục gõ mõ đánh canh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...