“Dừng một chút!”
Thanh âm thanh thúy của thiếu nữ từ trong kiệu hoa truyền ra.
Đội ngũ đón dâu đã đi tới Sơn cốc của Hổ Quỳ Sơn, sơn cốc trống trải như thể chỉ có tiếng gió tuyết cùng rừng cây va chạm.
Mọi nơi nhìn như bình tĩnh, mà thật ra trong bóng tối đang ẩn nấp tử sĩ của hai thế lực.
Bọn họ đều đang chờ đợi, chờ vị tân đế kia lộ ra một góc áo bào, một hồi săn giết hết sức căng thẳng.
Đội ngũ không dừng lại, bà mối đi theo cách rèm kiệu hỏi Nam Y: "Nương tử, nàng muốn dừng kiệu làm gì? Trong sơn cốc gió tuyết lớn, mau đi ra ngoài nhanh chút mới tốt.”
“Ta muốn đi vệ sinh.”
Nam Y ấm ức trả lời.
Trong kế hoạch của nàng, nơi chạy trốn tốt nhất chính là trong sơn cốc gần Lịch Đô phủ.
Trong núi dễ trốn, mà trong thành nhiều người phức tạp, khó tránh khỏi sẽ bị tai mắt của ai đó phát hiện.
“Nương tử, nhịn thêm chút nữa đi.”
Nhưng ta nhịn không được......!Cũng không thể để cho ta ở bái đường mất mặt đi......
“Ta không đợi được nữa… Cũng không thể để cho ta mất mặt lúc bái đường lúc chứ…”
Thanh âm Nam Y nghe như sắp khóc, bà mối quả thật có chút do dự.
Nam Y ngồi trong kiệu hoa, nắm chặt chủy thủ trong tay áo, đây là vũ khí Tạ Khước Sơn không cần nàng mới được giữ lại, hiện giờ nó đã trở thành thứ để nàng thêm can đảm.
Nàng chỉ chờ bà mối đáp ứng, kiệu dừng lại sẽ xông ra ngoài, chạy không quay đầu lại.
Bà mối không trả lời, cỗ kiệu lại ngừng lại, đội ngũ bên ngoài an tĩnh có chút khác thường.
Nam Y có chút hồ nghi, nhưng vẫn chuẩn bị đưa tay vén rèm kiệu lên.
Đúng lúc này, có một bàn tay vén rèm kiệu lên trước nàng một bước.
Gió tuyết trong nháy mắt tràn vào trong kiệu, một bông tuyết rơi vào đầu ngón tay Nam Y, ý lạng tiến quân thần tốc vào lòng người.
Nàng không biết người tới là ai, nhưng cảm giác nguy hiểm lập tức giơ quạt che mặt lại.
Tạ Khước Sơn nhìn lướt qua trong kiệu, trong không gian chật chội chỉ có một thiếu nữ cầm quạt hỉ ngoan ngoãn ngồi đấy.
Bọn họ lại gặp nhau cách nhau một phiến quạt hỉ mỏng manh, chỉ có điều bọn họ đều không nhận ra nhau gần trong gang tấc.
Tạ Khước Sơn không nhìn ra khác thường, rất nhanh đã buông rèm kiệu xuống.
“Có một tên tội phạm truy nã mà chúng ta truy đuổi trà trộn vào, chúng ta muốn kiểm tra đội ngũ.”
Cốt Hột ra lệnh một tiếng, cũng không để ý đến ý nguyện của người đón dâu, Kỳ Binh trực tiếp bắt đầu thô bạo lục soát đội ngũ, kiểm tra từng rương đồ cưới cùng người đi theo.
Ánh mắt Cốt Hột như chim ưng đảo qua mỗi người trong đội ngũ, nhưng không nhìn ra cái gì khác thường.
Đây là hạ sách.
Hiện thân tức đã bại lộ, ta ở sáng, mục tiêu ở trong tối.
Nhưng bọn họ chậm chạp không đợi được Lăng An Vương xuất hiện, mà đội ngũ đón dâu sẽ rời khỏi sơn cốc, mặc dù Tạ Khước Sơn đã ngăn cản, Cốt Hột lại khăng khăng muốn đi lên lục soát, không chịu buông tha một tia khả năng cuối cùng.
Hắn ta rõ ràng trong sơn cốc có tử sĩ đang gối giáo chờ sẵn, chỉ cần lục soát được Lăng An Vương, song phương tất nhiên sẽ giao chiến.
Nhưng đến giờ khắc này, bọn họ cũng chỉ có thể bí quá hoá liều, không thể bỏ lỡ cơ hội tốt.
Chỉ là, cái gì cũng không tìm được.
Kế hoạch của bọn họ thất bại, Lăng An Vương không xuất hiện.
Kỳ Binh tay không mà về, chỉ có thể thả đội ngũ đón dâu rời đi.
Chẳng qua Cốt Hột vẫn không cam lòng vẫn để vài kỳ binh đi theo đội ngũ.
Tiếng vó ngựa của Kỳ Binh âm hồn bất tán đi theo phía sau, Nam Y tuyệt đối không dám xuống xe vào lúc này, nàng cũng từng là người Kỳ Binh đuổi theo.
Bảo mệnh là trên hết, Nam Y cứ như vậy bị ép bỏ lỡ địa điểm chạy trốn tốt nhất của nàng.
Nàng chỉ có thể đợi thời cơ.
Tạ Khước Sơn cùng Cốt Hột đưa mắt nhìn đội ngũ đón dâu đã đi xa, bọn họ đều biết, bình tĩnh cũng không phải vốn bình tĩnh như thế, mà là thế lực khắp nơi đang đánh cược triệt tiêu lẫn nhau, dẫn đến bình tĩnh giờ khắc này, dòng nước ngầm vẫn đang dâng trào, trận đấu sức này còn chưa kết thúc.
Đáng hận chính là, bọn họ còn không biết vấn đề rốt cuộc xảy ra ở chỗ nào, rốt cuộc là Lăng An Vương không xuất hiện, hay là Lăng An Vương trà trộn vào đội ngũ đón dâu ở dưới mí mắt của bọn họ một cách thần không biết quỷ không hay?
Nếu ở Lịch Đô phủ bắt không được Lăng An Vương mà để hắn đi xuống phía nam, bắt giữ sẽ trở nên dài lâu mà khó khăn.
Tạ Khước Sơn cực kỳ tỉnh táo, cho rằng cục diện này còn chưa tới tệ nhất, hắn phân tích với Cốt Hột: "Cho dù Lăng An Vương bây giờ ở nơi nào, hắn ta nhất định chưa ra khỏi Lịch Đô phủ, ít nhất bây giờ chúng ta đã biết, Tạ gia là chủ lực hộ tống đợt này, theo dõi Tạ gia thì còn có cơ hội xoay chuyển.
“Vậy giết Tạ Hành đi.
Hễ hắn ta chết, bố trí mới bị rối loạn.”
Cát Hột nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Khước Sơn.
…
Tin tức tương tự cũng được ra roi thúc ngựa đưa đến trước mặt Tạ Hành.
Tạ Hành lại kinh ngạc, sau đó thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nhưng hắn ta cũng bất an, vì sao Lăng An Vương lại không xuất hiện?
Chẳng lẽ có người báo trước cho ngài biết chuyến đi này nguy hiểm, không nên đi ư?
Vậy sau đó hắn ta nên tiếp ứng Lăng An Vương như thế nào đây? Ngàn vạn cảm xúc xộc lên trong lòng Tạ Hành.
Chẳng qua giờ khắc này, hỉ kiệu đón dâu đã sắp đến Vọng Tuyết Ổ, hắn ta vẫn phải đi thực hiện nghi thức đêm nay trước.
Trên đường đảo qua khung cảnh tiêu điều, tiếng pháo vang lên nhức tai, đất trắng phủ lụa đỏ uốn lượn.
Tuyết đưa tiễn, kiệu hỉ vào Vọng Tuyết Ổ của Tạ thị thì tuyết cũng ngừng.
Một bông tuyết trong suốt cuối cùng rơi xuống lụa đỏ dưới mái hiên, trong nháy mắt đã tan ra, thấm một vệt nước tối màu nho nhỏ.
Nam Y từ trong kiệu đi xuống, ánh mắt của nàng bị quạt hỉ che đi hơn phân nửa, chỉ có thể nhìn thấy bóng người nhốn nháo, nhưng cũng không thấy rõ mặt ai.
Nàng loáng thoáng nhìn thấy có một nam tử mặc hỉ phục đứng ở trong sảnh đường, hắn ta có chút gầy gò nhưng thân hình cao ngất, có tân khách chúc mừng, hắn ta liền chắp tay đáp lễ, khí độ quanh thân ôn nhuận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...