Rất nhiều năm sau, mọi người vẫn không muốn mở ra trang sử sách Vĩnh Khang năm thứ hai mươi tám kia.
Năm đó, cố đô Biện kinh thành bị người Kỳ công phá.
Đó là một ngày cuối thu khí trời trong lành, sau điện có một gốc cây bạch quả đã úa vàng một nửa, một mảnh lá rụng rời khỏi ngọn cây mình cư trú, bay qua ngói vàng, nắp lưu ly của thâm cung cửu trọng, cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào trong máu tươi của khắp cung đang bị tàn sát.
Hoàng đế, tôn thất đều thành tù binh, tin tức truyền khắp đại giang nam bắc theo lưu dân chạy nạn.
Mười năm vội vã như một giấc mộng, cố quốc sa cơ lỡ vận.
Nói tới chỗ đau lòng người người đều than thở khóc lóc, đưa mắt đã không còn nhà.
Thiên hạ từ đó đại loạn, quần long vô chủ, Dục vương triều ngàn cân treo sợi tóc.
May mà vẫn có một hoàng tử tôn thất còn sống, dưới sự hộ tống của quần thần chạy về phía Nam Tân Đô.
Tân đế chết thì vương triều diệt vong.
Tân đế đăng cơ, thì vương triều được một con đường sống.
Người Kỳ lục soát trên núi dưới biển, đối với tân đế truy cùng giết tận, mà trung thần lương tướng thậm chí là dân chúng bình thường của Dục triều đều đang trợ giúp tân đế chạy về phía nam, một trận đấu liên quan đến sinh tử tồn vong của vương triều đang diễn ra ở trên mảnh đất này...
Lịch Đô Phủ là con đường nhất định phải đi qua Nam Đô, ra khỏi nơi này sẽ hòa vào vào Trường Giang, xuôi dòng xuống cho đến Kim Lăng.
Hai bên truy đuổi và hộ tống đều biết, Lịch Đô phủ là nơi quyết chiến cuối cùng bao vây Lăng An Vương.
Một tòa thành chỉ có một lối ra, một nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành.
Trong bóng tối, luôn luôn có tướng đỡ lấy vương triều đang trên bờ vực sụp đổ, ngăn chặn thủy triều dữ dội có thể cuốn trôi mọi thứ, biết là không thể nhưng vẫn làm.
Từ quan to quý nhân cho tới người buôn bán nhỏ, mỗi người đều có thể là một khâu trong kế hoạch, không nơi nào không phải là chiến trường.
Gián điệp, điệp báo đã trở thành mấu chốt thắng bại của trận đấu này.
Trong loạn thế, mỗi người đều khoác lên mình một tấm da, lột tấm da kia ra sẽ trở thành tấm da khác.
——
Tuyết lớn như lông ngỗng ùn ùn kéo đến, cửa sổ nhà nhà đều đóng chặt, trên đường đi thông đến bến đò không nhìn thấy một người đi đường nào.
Trời tuyết vô cùng yên tĩnh, lác đác có mấy chuỗi dấu chân kéo dài về phương xa.
“Đứng lại!”
Đột ngột tiếng truy đuổi phá vỡ quạnh quẽ, thiếu nữ quần áo tả tơi ôm một bọc tay nải liều mạng chạy về phía trước, phía sau có mấy gia đinh hung thần ác sát đuổi theo.
Có gia đinh kéo ná cao su, tảng đá bay ngang trời đánh trúng chân thiếu nữ, thiếu nữ lảo đảo té ngã, búi tóc lỏng lẻo xõa ra, tóc đen nhánh rơi đầy vai.
Nam Y còn muốn đứng lên chạy, một roi không chút lưu tình đã hung hăng rơi xuống trên lưng của nàng làm cho nàng căn bản không đứng dậy nổi.
Nàng bị đau, người ngã về phía trước, tay nải trong ngực rớt ra, một ít vàng bạc nhỏ vụn bên trong rối nùi một chỗ.
Nam nhân trung niên bụng phệ thở hồng hộc đi lên, giật lấy tay nải trên mặt đất gom lại trong lòng mình, chửi ầm lên.
"Tên trộm vặt này, dám đến trộm cửa hàng nhà ta kia à!" Thương nhân kia xả cho Nam Y một cái bạt tai, đột nhiên tinh mắt phát hiện trên cổ tay phải của nàng có cái vòng ngọc, lập tức không phân tốt xấu đưa tay rút ra: "Còn trộm trang sức của phu nhân nhà ta à? Đưa đây mau!”
Nam Y nóng nảy giữ chặt cổ tay của mình.
“Đây là của ta!”
“Còn dám gạt người? Sao một tiện dân như ngươi có thể có loại vòng tay này?”
Thân thể nho nhỏ của Nam Y lại bộc phát ra sức lực kinh người, gắt gao bảo vệ vòng tay trên tay, sau mấy phen tranh chấp, thương nhân lại không lay chuyển được Nam Y, tức giận đến mức kêu gã sai vặt của ông ta.
“Kéo tay nó ra cho ta!”
Đám sai vặt đều là tráng hán cao lớn thô kệch, xuống tay không hề biết nặng nhẹ, mấy người đồng loạt xông lên, có người hung hăng đạp một cước vào bụng Nam Y, Nam Y đau đến mức nằm rạp trên mặt đất, lập tức có người nhân cơ hội bắt lấy tay phải Nam Y muốn cởi vòng ngọc ra.
Nàng giãy dụa tay nắm thành quyền, không chịu để cho người ta đắc thủ.
Một chân không chút lưu tình giẫm lên mu bàn tay của nàng, lòng bàn chân còn dùng sức nghiền nát.
Cảm giác đau lớn lạnh lẽo cùng nhục nhã vọt tới, nước mắt trong mắt Nam Y tuôn ra, nhưng nàng gắt gao cắn răng không chịu buông tay.
“Đây thật sự là của ta…”
Tại sao không ai tin? Nàng đã từng có một quá khứ tốt đẹp như vậy.
Khuôn mặt mỉm cười của thiếu niên kia hiện lên trong đầu nàng.
Dưới ánh chiều tà, trên bờ ruộng, thiếu niên áo trắng trường sam nắm tay nàng, đeo một chiếc vòng ngọc lên cổ tay nàng.
Hắn nói: "Hãy sống tốt và chờ ta trở lại."
Đây là tín vật một ngày trước khi Chương Nguyệt trở về quân ngũ đã dùng hơn phân nửa gia tài đổi thành vòng tay này cho nàng.
Tuy rằng giữa bọn họ không có nhiều lời thề non hẹn biển, nhưng Nam Y tin tưởng vững chắc chờ hắn trở về, hắn sẽ cưới nàng.
Nhưng đánh trận một năm lại một năm trôi đi, nàng vẫn không thể đợi được người trong lòng.
Trong thời gian mấy năm này, nhà tranh nhà nàng bị quan lại tàn ác san bằng, nàng lưu lạc đầu đường xó chợ không có chỗ ở cố định, quyết định mang theo gia sản không còn lại bao nhiêu đi tiền tuyến tìm người trong lòng mình.
Thế đạo gian nan, nàng là một nữ tử nên chỉ có thể dựa vào trộm, dựa vào lừa gạt, dựa vào quỳ xuống đất cầu người mới có thể đi đường.
Vòng ngọc không thể mất, đây là tín vật duy nhất trong biển người mênh mông.
Thấy mấy thủ hạ của mình bắt tay với nhau cũng không đoạt lại được một cái vòng tay, giờ khắc này thương nhân kia cũng không để ý rốt cuộc vòng tay này là của ai, ông ta chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, thẹn quá hóa giận phân phó tay sai: "Treo tiểu lừa đảo này lên đánh cho ta!”
Nam Y bị treo trên cành cây khô, y phục đơn bạc, thân hình gầy gò giống như một phiến lá sẽ bị gió thổi đi.
Roi ngựa to bằng cổ tay rơi trên người nàng, chấn động đến tuyết trên cây khô rơi xuống.
Một vết máu tràn ra trên người Nam Y, nàng kêu đau ra tiếng, trên mặt nước mắt tung hoành, nhưng dù cho ngay cả giọng nói cũng sắp vỡ nát, nàng vẫn không chịu thỏa hiệp.
“Vòng tay...!Không phải trộm…”
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến một tiếng la hoảng sợ được đưa tới lẫn trong tiếng gió lạnh thấu xương.
“Kỳ Binh đến rồi!”
Thương nhân vừa nghe lời này liền luống cuống, ông ta quen bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, tuyệt đối không dám đối mặt trực tiếp với Kỳ Binh, vì thế ông ta vội vàng ném roi, ôm tay nải mang theo gia đinh chạy mất, căn bản không thèm quan tâm đến sống chết của Nam Y.
Nam Y được thương nhân buông tha, nhưng nàng cũng không cảm thấy may mắn chút nào, nàng biết kết cục khi rơi vào tay người Kỳ sẽ chỉ hỏng bét hơn so với hiện tại gấp trăm lần.
Nhưng nàng bị treo ở trên cây, đành phải sốt ruột dùng sức vặn vẹo thân thể muốn bẻ gãy cành khô.
Xa xa tiếng bước chân càng lúc càng gần, là một đội Kỳ Binh chừng mười người.
Cành cây lách cách bị bẻ gãy, Nam Y "rầm" một cái ngã xuống đất.
Nàng gắng chịu đau nhức cả người, thử dùng răng cắn đứt dây thừng trên tay lảo đảo đứng lên chạy trốn.
Nhưng bốn bề không có người tương trợ, từng nhà đóng cửa tự thủ, nàng có thể chạy đi đâu đây?
“Ha ha, còn là một nữ tử cơ à.”
Bộ dạng Kỳ Binh cao lớn cường tráng, thiên tính dã man thô bạo, nhìn thấy Nam Y như một con thú nhỏ bị kinh sợ thì trong mắt tràn đầy ý đùa bỡn, bọn họ trêu cợt nàng giống như đùa giỡn khỉ, cố ý cho nàng một khe hở chạy trốn lại chặn đường nàng.
Nam Y hoảng hốt chạy bừa, không cẩn thận đụng vào người một Kỳ Binh.
“Nào, đừng chạy nữa, để lại chút sức lực để gia thương ngươi.”
Đám Kỳ Binh cười ha hả.
Kỳ binh kia trực tiếp kéo Nam Y ra sau cây.
Giờ phút này Nam Y chính là thịt cá mặc cho người ta xâu xé, nàng nghe được thanh âm áo lụa xé rách, gió lạnh lập tức chui vào da thịt.
Trong nháy mắt nàng chỉ cảm thấy tóc gáy cả người dựng đứng, trong đầu trống rỗng.
Nam Y khóc lóc giãy dụa lung tung, tay sờ tới một tảng đá, nàng gần như là dùng sức cầm tảng đá lên đập lên đầu Kỳ Binh theo bản năng.
Kỳ Binh bị đập đến mơ hồ, lảo đảo lui về phía sau vài bước, sau đó mềm nhũn ngã trên mặt đất, thái dương chảy ra mảng lớn vết máu.
Sau cây còn tạm thời không có người chú ý, Nam Y nhanh chóng chạy về phía bờ sông.
Nơi này là bến đò hạ lưu sông Khúc Lăng.
Sông Khúc Lăng từ trong Hổ Quỳ Sơn chảy ra, hai bên bờ núi vây quanh.
Chỉ có điều gần đây thuyền ô bồng đi tới đi lui trên sông ít đi, tuyết đầy trời đánh về phía mặt sông, đè cong cành khô bên bờ sông giống như là một tấm lưới dày đặc gần như muốn bao lấy mảnh núi sông này.
Trời gần hoàng hôn, đỉnh núi vẫn không có một tia ánh mặt trời, trắng xóa mơ hồ kia trong không khí có xu thế tối xuống, hiện ra một loại vắng vẻ xám xịt.
Nam Y chạy đến bến đò mới nhìn thấy một nam tử ngồi bên bờ.
Nam tử đầu đội nón, tay cầm cần câu ngồi đó, bên người đặt một cái sọt cá.
Nam Y tràn đầy vội vàng, cũng không nghĩ quá nhiều đã chạy thẳng tới chỗ nam tử, quỳ gối bên cạnh hắn xin giúp đỡ.
“Công tử, cứu ta với.”
Từng vòng từng vòng gợn sóng trên mặt nước truyền tới, Tạ Hựu Sơn cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ ngoảnh mặt làm ngơ nhìn chằm chằm cá bơi, chờ đợi cá của hắn mắc câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...