Sao Hôm Nam Tây Tạng


Vòng tay của Phương Thức Du quanh eo Hứa Nam Hành ngày càng chặt, như thể hai cơ thể chưa bao giờ đủ gần, hắn còn muốn hơn thế nữa.
Nụ hôn này hoàn toàn theo bản năng, môi chạm môi rồi cọ xát, nhưng cả hai vẫn cảm thấy chưa đủ.

Họ muốn sâu hơn, chặt hơn.
Nụ hôn từ môi đến môi, không biết ai là người đầu tiên đưa lưỡi vào, người kia ngay lập tức mở miệng.

Trong dòng cảm xúc dâng trào, không cần bất kỳ kỹ thuật hay kinh nghiệm nào, cảm xúc mãnh liệt có thể dẫn dắt mọi hành động.
Hóa ra, sự mệt mỏi suốt cả hành trình và thần kinh căng thẳng có thể ngay lập tức được thả lỏng, hai đôi môi lạnh giá trong gió rét có thể ngay lập tức trở nên nóng bỏng.
Họ ôm chặt lấy nhau, môi lưỡi quấn quýt.
Vì không biết cách đổi hơi mà họ thở gấp, yết hầu di chuyển lên xuống nuốt nước bọt.

Hứa Nam Hành túm chặt vạt áo blouse trắng sau lưng Phương Thức Du, anh bị hôn đến mức thiếu oxy, miệng hé mở, mắt nhắm hờ, nhưng tay vẫn túm chặt, cánh tay vẫn ôm chặt.
Trong đầu anh không có từ ngữ nào phù hợp để diễn tả tâm trạng hiện tại, lý trí, tính toán, xác suất đều tan biến như tuyết gặp nước sôi.
Câu trả lời nằm ngay đây.
Họ gặp lại nhau và cùng buông bỏ mọi thứ, đi theo tiếng gọi của con tim.
Phương Thức Du tiếp tục làm sâu thêm nụ hôn, tay vuốt ve sau gáy Hứa Nam Hành, những sợi tóc ngắn đen trượt qua kẽ tay hắn, ngay cả một sợi tóc của Hứa Nam Hành lúc này cũng có thể khiến hắn cảm thấy điện giật toàn thân.

Hắn điên cuồng hơn mình tưởng, sáu ngày không có tín hiệu, không liên lạc được, điện thoại của mọi người xung quanh đều không nhận được tín hiệu.
Hắn nhớ thầy Hứa, nhớ đến mức không chịu nổi.

Trước khi điện thoại cạn pin, hắn đã nhìn bức ảnh cuối cùng trên trang cá nhân của thầy Hứa, bức ảnh chụp dưới chân chùa trên sườn núi ở huyện.
Nụ hôn này gần như khiến Hứa Nam Hành bị sốc độ cao, Phương Thức Du nhẹ nhàng buông anh ra, hai người kéo giãn khoảng cách một chút.
Cả hai nhìn nhau trong hơi thở hổn hển giữa gió núi, Phương Thức Du dùng ngón tay cái vuốt nhẹ những sợi tóc dính ở khóe môi Hứa Nam Hành, mắt thầy Hứa mơ màng, như thể vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, không thể tập trung.
Có những lời không cần nói ra, chẳng hạn như: “Em đến đây bằng cách nào?”, “Điện thoại của anh không có tín hiệu à?”, “Em hôn tôi vì thích tôi phải không?”
Tất cả những điều đó giờ không còn quan trọng nữa, hành động và cử chỉ trực tiếp mạnh mẽ hơn lời nói, phản ứng tự nhiên và ánh mắt nồng nhiệt thuyết phục hơn nhiều.
Phương Thức Du nhìn anh chăm chú, khẽ cười và gọi: “Nam Hành.”
Sáu ngày qua, câu nói đầu tiên giữa họ là tên của Hứa Nam Hành.
Hứa Nam Hành cũng cười, suy nghĩ một chút, gọi “bác sĩ Phương” thì có vẻ hơi xa cách, anh chớp mắt: “Anh Du.”
Phát âm thật thân mật, Hứa Nam Hành vừa bị hôn đến mơ màng, giọng khàn khàn, gọi anh Du một cách nhẹ nhàng, hệt như con mèo con đang vuốt ve trái tim Phương Thức Du bằng đuôi của mình.
Phương Thức Du nhìn anh với đôi mắt đen thẳm, không thể rời mắt dù chỉ một giây, có chút lúng túng không biết nên sắp xếp lời nói thế nào: “Tôi...!Thầy Hứa, trước đây tôi...”

Lại gọi thầy Hứa rồi, Hứa Nam Hành nâng tay bóp nhẹ cằm hắn: “Anh nói trước đây về để nói chuyện, là muốn nói chuyện này à?”
“Ừ.” Phương Thức Du gật đầu, nuốt nước bọt.
Hứa Nam Hành thay đổi ánh nhìn, mắt hơi nhắm lại, lông mi khẽ rung: “Vậy chúng ta vừa nói xong rồi.”
Dáng vẻ của anh quá gợi cảm, eo anh vẫn bị vòng tay của Phương Thức Du ôm chặt, người cũng bị ôm trong lòng.

Phương Thức Du chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó hắn sẽ trở nên bồng bột đến mức này - 29 năm sống ổn định, tự kiềm chế, không bao giờ vượt qua bất kỳ ranh giới nào.
Nhưng giờ đây, giữa ban ngày ôm và hôn người khác, thì sao chứ.
Hắn hơi cúi đầu, trán chạm vào trán Hứa Nam Hành: “Chúng ta đã có kết quả chưa?”
Hơi thở quá gần, như rải thuốc mê lên mặt Hứa Nam Hành.

Anh hơi ngẩng cằm lên, môi chạm môi mà nói: “Bác sĩ Phương, anh trong sáng vậy à, chẳng lẽ đợi đến khi chúng ta lăn lộn trên giường xong hai lần rồi anh vẫn còn hỏi “chúng ta có đang hẹn hò không” hả?”
Nói xong, Hứa Nam Hành tự cười, khóe môi cong lên, hoàn toàn không giống một giáo viên, mà như một đứa trẻ nghịch ngợm ngồi cạnh bục giảng.
Phương Thức Du nhìn vào mắt anh rồi hôn xuống, hắn không hề dịu dàng, thậm chí có thể nói là hoang dại.

Hắn mang theo sự áp đảo mạnh mẽ, có chút tàn nhẫn, tách môi anh, đầu lưỡi tiến vào, quấn lấy lưỡi Hứa Nam Hành rồi cắn nhẹ đầu lưỡi anh.
Thật sự là vị bác sĩ này quá tinh quái, đến lần hôn thứ hai Phương Thức Du đã biết cách, hắn mút, liếm, kích thích cực độ, tay còn ấn vào eo Hứa Nam Hành, khiến bụng hai người chạm vào nhau.
Hứa Nam Hành muốn mở mắt phản đối, nhưng Phương Thức Du chưa từng nhắm mắt, anh trực tiếp đón nhận ánh mắt của Phương Thức Du.
Anh không ngờ Phương Thức Du lại có ánh mắt sâu thẳm đến vậy, nhất thời quên cả thở, môi dưới bị cắn nhẹ, bị Phương Thức Du nâng lên, anh chỉ có thể ngẩng đầu.

Sự sâu thẳm ấy gợi cảm đến mức hai người gần như hoàn toàn dính vào nhau, cả hai đều cảm nhận được phản ứng của đối phương, cùng lúc bật cười.
“Đừng hôn nữa.” Hứa Nam Hành nói, “Em đang nghỉ cuối tuần, anh vẫn phải tiếp tục làm việc.”
“Ừm.” Phương Thức Du đáp lại bằng lời, nhưng lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi dưới của anh một cái nữa.

Tay hắn cũng không muốn buông ra, cứ ôm chặt như vậy.
Phương Thức Du thật sự phải đi rồi, hắn đang đi lấy nước từ sườn núi, đã mất khoảng mười phút ở đây, nhưng hắn không muốn rời xa.

Giống như một giấc mơ, Hứa Nam Hành đã tìm đến, Hứa Nam Hành đã hôn hắn.
Hắn nhìn chăm chú vào Hứa Nam Hành, vẫn không thể tin được.

Hứa Nam Hành thấy hắn ngẩn ngơ, cười nói: “Ngốc rồi à?”

“Em nói xem, có phải là đêm qua, khi xảy ra lần sạt lở tiếp theo, anh đã chết rồi, và đây chỉ là ảo ảnh cuối cùng của linh hồn anh không?” Phương Thức Du nói.
Phương Thức Du không nói quá, cảm giác phi thực tế này quá mạnh mẽ, từ một góc độ nào đó, đây là cơ chế tự bảo vệ của suy nghĩ con người.

Niềm vui quá mức nếu là giả, sự sụp đổ sẽ gây tổn thương đến thần kinh não, nên não sẽ phát cảnh báo rằng đây đều là ảo ảnh.
Hứa Nam Hành giả vờ lạnh lùng: “Đúng, đều là giả, anh buông tôi ra, chờ đủ bảy ngày tôi sẽ đến thắp hương cho anh.”
“Đừng.” Phương Thức Du không chỉ không buông, mà còn cúi xuống cắn nhẹ vào tai anh, cắn vào phần thịt của tai, “Đừng thắp hương cho anh, nếu anh thật sự chết rồi, em hãy chụp vài tấm ảnh bằng máy ảnh Polaroid rồi đốt cho anh.”
Thầy Hứa có khiếu hài hước đến mức có thể làm người khác nghẹn chết, anh cũng ghé sát tai Phương Thức Du, nói: “Đốt ảnh làm gì, để em đốt vài cái quần lót cho anh nhé.”
Phương Thức Du: “...”
Thực ra, Phương Thức Du đã trải qua sáu ngày cứu trợ, chưa bao giờ có một giấc ngủ trọn vẹn, hoàn toàn dựa vào thói quen làm việc từ trước đến nay.

Không có cà phê, thuốc lá cũng đã hết, hắn chỉ còn cách gồng mình mà chống đỡ.
Rồi Hứa Nam Hành đến, hắn sụp đổ, hắn không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn ôm Hứa Nam Hành và ngủ trên thảm cỏ phía sau núi suốt mười tiếng.
Nhưng hắn không thể làm như vậy, hắn buông Hứa Nam Hành ra, lùi lại nửa bước.

Hứa Nam Hành cũng hiểu rằng hắn phải trở lại trại để tiếp tục công việc, anh đưa tay chỉnh lại cổ áo blouse trắng của Phương Thức Du, nói: “Được rồi, em...!chỉ cần thấy anh ổn là được, đi đi, lát nữa em cũng sẽ đi.”
“Em đợi anh chút, anh sẽ tiễn em xuống núi.” Phương Thức Du quay lại cầm lấy xô nước.
Hứa Nam Hành cười nhẹ: “Không cần đâu, dù có hơi mệt do bị hôn, nhưng em vẫn có thể tự đi về xe.”
“Thật thà đấy.” Phương Thức Du cầm chắc xô nước, cười nhìn anh, “Vậy em đi cẩn thận, về đến nơi thì...!dù anh không nhận được, nhưng hãy cứ nhắn cho anh một tin nhé.”
Hứa Nam Hành gật đầu: “Anh cũng cố lên nha.”
“Được.”
Mấy ngày nay Phương Thức Du gầy đi trông thấy, khi ôm, Hứa Nam Hành cảm nhận được điều đó.

Anh đi theo Phương Thức Du trở lại trại, sau khi Phương Thức Du đặt xô nước sạch xuống đất, đây không phải nước để uống, chỉ có thể dùng để vệ sinh cơ bản nhất.
Các y tá cấp cứu bước đi vội vã, Phương Thức Du lấy khẩu trang và găng tay cao su từ trong hộp đeo vào.

Mười mấy phút vừa qua chỉ là khoảng thời gian nghỉ ngắn, khi trở lại làm việc, Phương Thức Du tập trung hoàn toàn.

Đeo khẩu trang lên, lực chú ý tự nhiên tập trung vào đôi mắt, Hứa Nam Hành nhìn vào mắt hắn và nói: “Em đi đây.”

Phương Thức Du gật đầu: “Chú ý an toàn, lái xe chậm thôi.”
Hứa Nam Hành không phải là người theo đuổi hình thức, nhưng anh tôn trọng cảm giác về nghi lễ của mỗi người, chẳng hạn như câu hỏi của Phương Thức Du trong khoảng thời gian giữa những nụ hôn “Chúng ta đã có kết quả chưa?“.

Hứa Nam Hành nghĩ rằng anh đã đứng trước mặt hắn và hôn môi rồi, còn cần hỏi thêm câu đó làm gì.
Nhưng có lẽ đối với một số người, câu nói đó rất quan trọng, giống như lệnh cất cánh và hạ cánh của tháp điều khiển đối với máy bay, đó là một khởi đầu, cũng là một khoảnh khắc đáng nhớ.
Nghĩ đến đây, Hứa Nam Hành dừng bước, quay đầu lại, ba chiếc lều dã chiến lớn vẫn ở ngay sau lưng.

Anh hít một hơi, đi lại về phía trại.
Ngay lúc đó, rèm của chiếc lều dã chiến đầu tiên được vén lên, một người mặc áo blouse trắng bước ra.

Hai người nhìn nhau, rồi cùng cười.

Phương Thức Du bước nhanh tới trước mặt anh, tháo găng tay nhưng chưa kịp tháo khẩu trang, hắn ôm chầm lấy Hứa Nam Hành.
Giọng Phương Thức Du vọng qua lớp khẩu trang, ôm anh và nói bên tai: “Thầy Hứa, anh thích em, chúng ta hẹn hò nhé.”
Hứa Nam Hành giơ tay ôm lại hắn: “Được, bác sĩ Phương, chúng ta hẹn hò nhé.”
Hôm đó, sau khi mặt trời lặn, cao nguyên Nam Tây Tạng có tuyết rơi trên diện rộng.
Lúc trở về trường, Hứa Nam Hành nhắn tin WeChat cho Phương Thức Du: “Em về đến trường rồi.”
Rồi anh nhắn thêm một tin: “Anh vất vả rồi, bạn trai.”
Buổi tối, Hứa Nam Hành thu mình trong chăn, nằm đọc đề thi, trời lạnh quá, chỉ có trong chăn mới ấm.

Cô Tác Lãng Thố Mỗ nói năm nay có thể sẽ là một mùa đông rất lạnh, cô nghĩ rằng thầy Hứa nên chuyển vào lớp học để ở, ban đêm đốt lò sưởi cả đêm.
Hứa Nam Hành nghĩ không cần thiết, anh ngủ một mình không cần phải tốn công, hơn nữa nhiên liệu vào mùa đông là tài nguyên quý giá.

Đợi đến khi tuyết dày lên, phân bò sẽ bị tuyết chôn vùi.
Sau cuối tuần, học sinh quay lại lớp học, mặc áo khoác dày bên ngoài đồng phục.

Hứa Nam Hành đã cân nhắc việc không về Bắc Kinh vào Tết Nguyên Đán, quyết định này anh đã nghĩ đến trước khi gặp Phương Thức Du.

Với cơ sở học tập yếu kém của học sinh cộng thêm kỳ nghỉ đông dài, thì kỳ nghỉ này có thể làm mất đà học tập của các em.
Chiều thứ Hai sau khi tan học, Hứa Nam Hành tìm một nơi yên tĩnh để gọi điện cho mẹ.
Ban đầu mẹ anh nói ngay: “Thế thì con đừng về nữa, mua nhà và lấy vợ luôn ở đấy đi!” Nhưng mẹ anh không phải người không biết lý lẽ.

Gia đình anh là do bố mẹ cùng điều hành công ty, Hứa Nam Hành giải thích từ tình hình học sinh, việc bay về Bắc Kinh dễ bị say độ cao rồi bay trở lại Tây Tạng lại phải thích nghi lại với cao nguyên.

Cuối cùng, quyết định này được thống nhất.

Anh chọn nơi yên tĩnh là sân của bệnh viện nhỏ, dựa vào xe để gọi điện.
Cuộc gọi này khá lâu, mẹ hỏi thăm tình hình của anh ở đây, hai mẹ con trò chuyện một lúc lâu.

Mẹ anh kể về con mèo hoang, một con mèo Dragon Li*, tối qua lại nhảy tường vào bắt cá chép trong ao nhà, con mèo béo của nhà anh bảo vệ cá và đánh nhau với nó.
(*) Mèo Dragon Li:


Liệu con mèo mướp nhà mình có thể đánh bại con mèo Dragon Li không? Kết quả, con mèo béo bị con Dragon Li cắn một lỗ trên đầu, hôm nay bôi thuốc con mèo béo tức giận lắm.
Hứa Nam Hành đùa rằng, chờ đến khi anh về Bắc Kinh, chắc chắn sẽ đánh cho con mèo Dragon Li kia phục tùng.
Hai mẹ con nói chuyện khá lâu mới dừng, vì vậy cuộc gọi của Phương Thức Du không thể kết nối được.

Bác sĩ Phương tội nghiệp gửi vài icon hỏi sao anh gọi điện lâu thế.
Hứa Nam Hành vội gọi lại, sợ hắn thật sự rơi nước mắt trước mặt đồng nghiệp.
“Thầy Hứa.” Đầu dây bên kia vang lên trước.
“Ừ, bác sĩ Phương.” Hứa Nam Hành ngậm điếu thuốc, nhưng chưa châm lửa, “Em gọi điện cho mẹ, nói chuyện hơi lâu, chưa kịp khóc đấy chứ.”
“Thêm năm phút nữa thì khóc rồi.” Phương Thức Du nói, “Bọn anh đã hoàn thành toàn bộ việc cứu trợ, giờ đang quay về, nhưng là về huyện.”
Kỳ trực một tuần tại bệnh viện nhỏ đã kết thúc, mặc dù tuần này họ đã tham gia cứu trợ.
Phương Thức Du tiếp tục nói: “Tuần tới là tuần khám bệnh từ thiện, bọn anh phải về huyện để lấy thuốc và thiết bị dùng cho khám bệnh từ thiện, vì vậy...!sẽ về thẳng bệnh viện huyện.”
Hứa Nam Hành ngậm điếu thuốc, tựa lưng vào xe, giọng nói lười biếng của người Bắc Kinh mang theo chút đùa cợt: “Ôi chà, vậy chắc anh sẽ nhớ em chết mất thôi.”
“Thôi đi, đồ vô tâm, ba ngày chỉ có hai tin nhắn.”
“Anh không có tín hiệu, em nhắn tin nhiều thì có ích gì.” Hứa Nam Hành nghĩ bụng, anh làm như em thoải mái lắm í, “Anh đang trong xe à, xung quanh không có ai chứ?”
“Đang trong xe.” Phương Thức Du nói, “Lái một xe riêng, chở đồ.”
Hứa Nam Hành hơi ngẩng đầu, sáng nay tuyết còn rơi lác đác, giờ thì đã ngừng rồi.

Anh nói: “Em vừa gọi điện cho mẹ, nói Tết âm lịch này không về Bắc Kinh.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Phương Thức Du nói: “Vậy em ăn Tết với anh đi, anh cũng không về.”
“Anh...!không về ăn Tết với thầy Cố à?”
“Phải trực chứ.” Phương Thức Du nói, “Cha con anh đều làm việc liên quan đến tim mạch, một người nghỉ thì một người phải trực, chắc chắn sẽ lệch nhau.”
Hứa Nam Hành hiểu ra: “Vậy, năm nay ăn Tết cùng nhau nhé?”
“Ừ.” Phương Thức Du nói, “Anh Du sẽ làm một bữa cơm tất niên cho em.”
“Anh Du có biết làm mì không, em muốn ăn mì trộn.” Hứa Nam Hành vươn vai, giọng nói nũng nịu sang tận đầu bên kia của dãy Himalaya, “Thèm chết mất, ngoài McDonald's ra thì chỉ thèm mỗi món đó thôi, anh Du nghĩ cách giúp em nhé.”
Phương Thức Du sao có thể chịu nổi giọng điệu này của anh, đừng nói là làm mì, ngay cả khi anh muốn ăn cua hoàng đế xào tiêu, hắn cũng sẽ cố mua về từ Lhasa, lái xe đến lấy.
“Không thành vấn đề, anh Du sẽ nghĩ cách cho em.” Phương Thức Du cười nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui