Ngày cuối tuần đầu tiên của đợt dạy học tình nguyện, Hứa Nam Hành ngủ đến tận 1 giờ 15 phút chiều.
Mẹ anh gọi đến năm cuộc điện thoại, gửi ba tin nhắn thoại dài 60 giây.
Điều này khiến Hứa Nam Hành vừa nhìn thấy điện thoại là tỉnh dậy ngay lập tức, giật mình dậy thật nhanh, suýt nữa thì tối sầm mặt mày.
Anh vội vàng gọi lại cho mẹ.
“Suýt nữa mẹ đã báo công an đấy!” Mẹ anh tức giận nói trong điện thoại.
“Hứa Nam Hành! Con không nghe điện thoại thì gửi lại điện thoại về Bắc Kinh cho mẹ! Cách xa ba nghìn cây số mà con không nghe điện thoại, có biết làm mẹ sợ thế nào không!”
Hứa Nam Hành gãi đầu: “Mẹ, con đang ngủ mà...”
“Con không đi dạy à?!”
“Hôm nay là thứ Bảy mà mẹ.”
Rõ ràng, giọng mẹ anh càng trở nên nghiêm khắc hơn: “Thứ Bảy lớp 9 không học thêm à?!”
“Dạ?” Hứa Nam Hành nhíu mày.
Hình như...!cũng có lý nhỉ? Lúc này anh hoàn toàn tỉnh táo, bị mẹ nhắc nhở.
Tất nhiên, mẹ anh hỏi như vậy là vì khi Hứa Nam Hành học lớp 9 chưa có quy định không được dạy học thêm.
Sau này Hứa Nam Hành tốt nghiệp rồi mẹ anh không quan tâm đến chính sách giáo dục nữa, nên tự nhiên mới hỏi vậy.
“Dạ cái gì mà dạ.” Mẹ nói, “Mẹ gọi con để nói là sáng nay chị Nhiễm Phi của con sinh em bé rồi, nhớ gửi tin nhắn chúc mừng chị qua WeChat đấy.”
Nhiễm Phi là con gái của dì cả của Hứa Nam Hành, chị gái của anh.
Hứa Nam Hành nói: “Vâng, được rồi, lát nữa con gửi.”
Anh thường để chế độ im lặng và tắt rung khi ngủ, trừ khi là có chuyện động trời, không thì một khi anh đã trong trạng thái ngủ, không ai có thể liên lạc được với anh.
Còn một người nữa, từ sáng đã không thể liên lạc được với anh, là Phương Thức Du.
Bác sĩ Phương đã đồng ý với anh là sẽ đi đến huyện vào Chủ Nhật để xem chỗ đặt may đồng phục học sinh.
Hắn đã hỏi thử đồng nghiệp địa phương, và đồng nghiệp vừa hay rảnh vào thứ Bảy, hơn nữa cũng cần đến thợ may để sửa ống quần, nên Phương Thức Du đi cùng.
Hắn định để Hứa Nam Hành xem màu sắc và chất liệu vải, nhưng Hứa Nam Hành không trả lời chữ nào, điện thoại cũng không bắt máy.
Phương Thức Du đã từng thấy anh ngủ ba tiếng đồng hồ không hề nhúc nhích trong phòng khám của mình, đoán chắc là anh đang ngủ.
Lúc đó là 9 giờ sáng, Phương Thức Du tiến thoái lưỡng nan, không dám tự quyết định thay Hứa Nam Hành, nhưng chủ cửa hàng lại sắp đi thành phố vào buổi trưa.
May mắn thay, chủ cửa hàng đồng ý với hắn rằng khi đến chợ nhập hàng ở Sơn Nam, ông sẽ giúp chọn mua ngay.
Tất nhiên, chỉ cần hắn chọn vải và màu sắc gửi cho ông chủ qua WeChat.
Hứa Nam Hành lập tức gọi điện thoại cho Phương Thức Du.
“Alo?” Phương Thức Du nghe máy, giọng mang theo tiếng cười, “Cuối cùng cũng tỉnh rồi à.”
Hứa Nam Hành: “Xin lỗi...!thật xin lỗi, tôi nhớ anh nói hôm Chủ Nhật sẽ đi huyện hỏi thợ may, nên hôm nay tôi mới yên tâm ngủ như vậy...”
“Không sao đâu, cậu xin lỗi gì chứ, vốn dĩ là bên tôi thay đổi kế hoạch đột xuất mà.” Phương Thức Du cất bút vào túi áo blouse trắng, hôm nay hắn đang ở khoa nội trú của bệnh viện huyện, “Tôi đã gửi danh thiếp WeChat của ông chủ cho cậu rồi, vì có thể tôi không kịp trả lời, cậu thêm bạn với ông ấy rồi nói chuyện cụ thể nhé.”
“Được rồi, cảm ơn anh bác sĩ Phương.”
“Vậy tôi cúp máy trước nhé thầy Hứa.”
Sau khi cúp máy, Phương Thức Du ngồi xuống trong văn phòng, nhấp một ngụm trà, bắt đầu xem xét kết quả bệnh lý và hình ảnh kiểm tra của các bệnh nhân trong vài giường bệnh.
Khi Phương Thức Du tham gia cuộc họp trực tuyến để làm báo cáo giai đoạn hỗ trợ Tây Tạng, trưởng khoa tim mạch của bệnh viện đã có ý ngầm hỏi hiện tại hắn có bao nhiêu bài báo khoa học, đã là tiến sĩ chưa.
Nghe tin này, thầy của Phương Thức Du nói với hắn rằng, có thể trong hai năm tới hắn sẽ có cơ hội thăng chức lên phó trưởng khoa.
Nhưng ở bệnh viện top 3, dù cả khoa đều biết hắn có tay nghề cao, phẫu thuật giỏi thì cũng đâu có ích gì, tỷ lệ chữa khỏi và thành công không thể xem là tiêu chí thăng chức đáng tin cậy.
Y học là khoa học nghiêm ngặt, vì vậy cần có thành tựu học thuật.
Mà thành tựu học thuật được thể hiện rõ ràng nhất qua các bài báo khoa học được xuất bản.
Phương Thức Du thở dài, quyết định tạm thời không nghĩ quá nhiều.
Đêm qua Phương Thức Du ở phòng cấp cứu, có một bệnh nhân bị tai nạn ô tô được đưa vào, cả người anh ta bị đâm bởi các mảnh vỡ và kính xe, chảy máu đến mức bác sĩ gây mê cũng phải nản lòng, đánh giá là không thể chụp CT, phải đưa thẳng vào phòng phẫu thuật.
May mà Phương Thức Du nhanh chóng tìm ra điểm chảy máu và phối hợp với bác sĩ cấp cứu Vượng Cát hoàn thành ca phẫu thuật.
Sáng nay bệnh nhân tai nạn xe đã được nhập viện khoa ngoại, Phương Thức Du bổ sung một tờ đơn CT vào buổi sáng, bệnh nhân sau khi truyền xong hai chai nước mới đi chụp CT.
Khi nhìn kết quả CT, hắn nhíu mày, phổi nhiễm trùng diện rộng kèm theo dịch.
Tình trạng này Phương Thức Du có thể giải quyết độc lập, nhưng khi tay đang chuẩn bị gõ phím để kê đơn, hắn ngừng lại một chút rồi quyết định cẩn thận hơn, gọi điện thoại cho thầy.
Ở bên kia, Hứa Nam Hành gọi cho Phương Thức Du nhưng không liên lạc được vì máy bận, nên anh chuyển sang gửi tin nhắn WeChat.
Hứa Nam Hành sau khi thêm WeChat của ông chủ tiệm may mới biết, Phương Thức Du đã trả trước 500 tệ đặt trước 130 bộ đồng phục mùa thu.
Hứa Nam Hành chuyển lại 500 tệ, kèm theo một câu: “Anh bận thì không cần trả lời điện thoại của tôi đâu, cảm ơn anh đã trả tiền trước nhé bác sĩ Phương.”
Sau khi gửi tin nhắn, Hứa Nam Hành cầm điện thoại nhìn, liệu nói như vậy có xa cách quá không? Chắc không sao đâu...!Anh suy nghĩ một lát, rồi cất điện thoại.
Hôm nay là thứ Bảy, anh vẫn chưa quen với ngôi làng này, quyết định đi dạo xem thử và mua ít đồ ăn.
Phía bắc dãy núi Himalaya, hàng trăm kilômét biên giới, núi non trùng trùng điệp điệp.
Hứa Nam Hành ban đầu muốn đeo kính râm, nhưng sợ gặp học sinh nên quyết định cúi thấp người, đội mũ lưỡi trai để che nắng.
“Số dân thường trú của làng là bao nhiêu Hứa Nam Hành không biết, ở huyện thì có khoảng hai vạn người, ít hơn cả một khu dân cư nhỏ ở Bắc Kinh.
Làng khá yên tĩnh, đường xá chỉ là đường đá sỏi.
Có con bò đen to đứng ngơ ngác bên đường, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe ba gác máy nổ lạch bạch chạy qua, cùng với tiếng chó sủa râm ran.
Trong làng chủ yếu là những ngôi nhà ngói đất, Hứa Nam Hành có thể ngửi thấy mùi của một số gia súc.
“Ơ, thầy Hứa?”
Hứa Nam Hành quay lại, cười nói: “Thầy Đạt Ngoã!”
Người đó chính là Đạt Ngoã Giang Thố, Hứa Nam Hành quay người đi về phía anh ta, vừa đi vừa nói: “Thật trùng hợp.”
Hứa Nam Hành bắt tay Đạt Ngoã Giang Thố, rồi hỏi: “Hôm nay sao thầy lại rảnh đến làng?”
Đạt Ngoã Giang Thố xách một chiếc túi trông có vẻ nặng, cười nói: “À, nhà tôi ở trong làng, tay chân cha tôi không khỏe, trường ở huyện được nghỉ nên tôi về thăm ông.”
“Vậy à!” Hứa Nam Hành gật đầu, “Vậy thầy vất vả rồi.”
Nhà của Đạt Ngoã Giang Thố nằm trên một con dốc nhỏ trong làng, Hứa Nam Hành đề nghị giúp anh ta cầm cái túi nặng đó một lúc, Đạt Ngoã Giang Thố liên tục xua tay nói không cần.
Hứa Nam Hành không phải là người giỏi giao tiếp, trước đây ở Bắc Kinh, trong nhà đón tiếp toàn những người con nhà giàu, giao tiếp thường dính líu đến lợi ích thương mại.
Thời học sinh lại càng không cần nói, cha mẹ đều bận rộn, họp phụ huynh cũng do quản lý đảm đương, có thể thấy Hứa Nam Hành thường lạc lõng giữa các bạn cùng lớp.
Nhưng ở đây thì không cần, anh có thể thoải mái trò chuyện với thầy Đạt Ngoã.
“Ơ thầy Đạt Ngoã, thầy cũng dạy lớp 9 ở trường huyện à?” Hứa Nam Hành vừa đi vừa hỏi.
Đạt Ngoã Giang Thố lắc đầu: “Năm nay tôi dạy lớp 7, à, thực ra khi anh tới đây, tôi mới thấy nhẹ nhõm hơn.
Trường làng không có giáo viên dạy toán, trước khi anh đến, tôi phải đến đây hai ngày mỗi tuần để dạy, thành ra học sinh bên này có nền tảng toán rất kém.”
“Hóa ra là vậy.” Hứa Nam Hành hiểu ra.
Thực ra câu hỏi này của Hứa Nam Hành có chút dò xét, nếu thầy Đạt Ngoã dạy lớp 9, hôm nay anh ta còn có thể đến làng, chứng tỏ điều đó cho thấy lớp 9 của trường huyện không cần học thêm vào thứ Bảy.
Nhưng thầy Đạt Ngoã dạy lớp 7, thế nên chuyện có học thêm hay không vẫn chưa thể xác định được.
Đến đây, Hứa Nam Hành quyết định hỏi thẳng, chẳng phải chỉ là hỏi xem có thể học thêm không thôi hay sao.
Đang định mở miệng, Đạt Ngoã Giang Thố bỗng kêu to “Hầy!”, anh ta nhìn về phía người đang đứng trên dốc, gọi to: “Bố!!” rồi nói một câu tiếng Tạng mà Hứa Nam Hành không hiểu, nhưng anh có thể nghe ra Đạt Ngoã Giang Thố rất lo lắng.
“Ôi trời!!” Thầy Đạt Ngoã muốn chạy tới nhưng cái túi quá nặng gây cản trở.
Hứa Nam Hành đưa tay nắm lấy dây đeo túi: “Để tôi, tôi xách giúp cho.”
“Cảm ơn!” Đạt Ngoã Giang Thố cúi người đưa túi đeo chéo cho anh, rồi chạy nhanh về phía dốc, vừa chạy vừa dùng tiếng Tạng gọi lớn.
Hứa Nam Hành đoán đại khái, lúc nãy thầy Đạt Ngoã có nói rằng chân tay của cha anh ấy không được khỏe, lúc này ông cụ còn đang chống một cái gậy làm việc gì đó trên dốc, thầy Đạt Ngoã sợ ông cụ bị ngã hoặc gặp tai nạn, nên chạy đến rất nhanh.
Quả nhiên, Đạt Ngoã Giang Thố nắm lấy tay cha mình, vừa lo lắng vừa buồn bã nói rất nhiều điều.
Hứa Nam Hành mang túi của thầy Đạt Ngoã cũng đi lên, cái túi này thật sự rất nặng, khiến Hứa Nam Hành thở dốc, suýt nữa thì lại bị sốc độ cao.
“À, thầy Hứa, cảm ơn thầy nhiều, đây, đưa cho tôi.” Đạt Ngoã Giang Thố đón lấy túi đồ, giải thích: “Cha tôi bị thương ở chân trái, bác sĩ Phương dặn phải nghỉ ngơi một thời gian, xương không bị gãy nặng, có thể tự lành, nhưng ông cụ không chịu ngồi yên.”
Hứa Nam Hành thấy anh ta cười gượng, vỗ vai anh, quay đầu chào cha của Đạt Ngoã: “Chào bác ạ!”
Đạt Ngoã Giang Thố vội vàng dịch lại bằng tiếng Tạng, ông cụ mới cười và bắt tay thân thiện với Hứa Nam Hành.
“Ông ấy muốn ra xem phân bón cho cây đại mạch.” Thầy Đạt Ngoã nói, “Nhìn từ đây qua bên kia núi, ruộng của chúng tôi đều ở đó, đến cuối tháng, mùa đại mạch này sẽ chín.”
Hứa Nam Hành nhìn theo hướng anh ta chỉ, thấy một dải xanh rì ở bên kia núi.
Đạt Ngoã Giang Thố cười khúc khích, anh đỡ cha mình, dùng tiếng Tạng nhẹ nhàng khuyên ông cụ về nhà nghỉ ngơi.
Hứa Nam Hành thấy vậy, lại cầm lấy chiếc túi trên vai Đạt Ngoã Giang Thố: “Anh đỡ bác đi.”
“Cảm ơn.” Đạt Ngoã Giang Thố gật đầu.
Tuy nhiên, không hiểu sao con đường nhỏ này lại có một cái rãnh không nông không sâu.
Con đường này Đạt Ngoã Giang Thố đi qua không biết bao nhiêu lần, cái rãnh nhỏ bỗng dưng xuất hiện khiến hai cha con bị ngã một cách không ngờ.
“Ê ê ê!” Hứa Nam Hành đi theo phía sau, không kịp đỡ, chỉ có thể nhìn thấy hai cha con ngã nhào.
Lúc này không còn cách nào khác, Hứa Nam Hành vội vàng cùng Đạt Ngoã Giang Thố kiểm tra tình trạng của ông cụ.
Hứa Nam Hành nói: “Khoan đã, đừng vội đỡ dậy!”
“À ừ đúng rồi.” Đạt Ngoã Giang Thố cũng nhận ra, lúc này không nên vội vàng đỡ dậy, nếu tư thế không đúng, xương gãy sẽ càng tệ hơn.
Hứa Nam Hành nghĩ một lúc, hỏi anh ta: “Thầy Đạt Ngoã, anh đi từ trên huyện về à?”
“Tôi không có ô tô, lần trước đón thầy là tôi lái xe của trưởng phòng giáo dục, lần này tôi đi về bằng xe kéo.” Giọng Đạt Ngoã Giang Thố bất lực.
“Thế thì không được, xe kéo xóc quá.” Hứa Nam Hành không biết nhiều về y học, nhưng anh biết rằng khi cần điều trị phải tìm đến khu vực cấp cao hơn.
Không thì tại sao hàng ngày lại có hàng chục ngàn người ngoại tỉnh đến tận Bắc Kinh để khám bệnh.
Anh nghĩ, ông cụ đau đến mức mặt mày tái nhợt như này, phải đưa ông lên trên huyện để khám.
Hứa Nam Hành nói: “Vậy anh chờ tôi ở đây, tôi sẽ lái xe của tôi đến, chúng ta cùng đưa bác lên huyện.”
Lúc này Đạt Ngoã Giang Thố không còn khách sáo nữa, gật đầu liên tục: “Vậy nhờ thầy!”
Hứa Nam Hành gật đầu, đặt túi đồ xuống đất, rồi chạy về phía bệnh viện nhỏ của làng.
Chỉ khoảng mười phút sau, Hứa Nam Hành lái xe đến con dốc này, anh và Đạt Ngoã Giang Thố cẩn thận đỡ ông cụ lên ghế sau và thắt dây an toàn cho ông.
Lại là con đường núi hơn hai mươi cây số, đi theo chỉ dẫn đến bệnh viện huyện thì trời đã tối.
Lúc này phòng khám đã đóng cửa, Hứa Nam Hành đỗ xe ở phòng cấp cứu.
Khi Đạt Ngoã Giang Thố định đỡ ông cụ xuống xe, Hứa Nam Hành ngăn anh ta lại: “Đừng đỡ, vào trong gọi y tá mang cái giường hoặc xe lăn ra đây đi.”
“Ừ phải rồi!” Đạt Ngoã Giang Thố vội vàng cùng Hứa Nam Hành chạy vào trong.
Y tá nghe nói là bệnh nhân bị gãy xương lại ngã, lập tức đồng ý, đẩy ra một chiếc giường trống.
Đạt Ngoã Giang Thố liên tục thở dài, nói rằng hôm nay thật sự đã làm phiền thầy Hứa rất nhiều, vừa xin lỗi vừa cảm ơn.
Hứa Nam Hành cười nói không sao, nói dối rằng vốn mình cũng định cuối tuần lên huyện dạo chơi.
Đạt Ngoã Giang Thố giờ mới cảm thấy đỡ hơn, tiếp tục nói: “À với cả bác sĩ Phương cũng ở bệnh viện này.”
“Vậy à?” Hứa Nam Hành hỏi.
Ngay lúc đó, chuông điện thoại của Hứa Nam Hành reo lên, anh nhìn vào màn hình điện thoại, có hơi ngơ ngác.
Thấy anh có điện thoại, Đạt Ngoã Giang Thố chỉ về phía phòng khám, nói rằng mình đi xem cha mình trước, Hứa Nam Hành vẫy tay bảo anh ta đi nhanh.
Nhìn xuống lần nữa, Hứa Nam Hành vẫn có chút ngẩn người.
Sao lại trùng hợp như vậy được? Người gọi điện đến chính là Phương Thức Du.
“Alo, bác sĩ Phương.” Hứa Nam Hành bắt máy.
Người ở đầu dây bên kia cười nói: “Thầy Hứa, xe thầy cản đường rồi, ra đây dời xe đi đi.”
“À rồi tôi biết rồi.” Hứa Nam Hành nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...