Sao em lại xinh như thế

Biên tập?
Biên tập cái gì?
Màn hình chỉ sáng lên hai giây rồi tối đi.
Quý Trạm vừa vào thì thấy ánh mắt Nguyên Nhất Nhất nhìn vào điện thoại, còn cau mày, trong lòng “thình thịch” một cái.
Anh gọi cô: “Nguyên Nguyên.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn sang, cong môi khẽ cười: “A Trạm, anh đi đâu vậy?”
Quý Trạm đi tới trước mặt Nguyên Nhất Nhất, giơ tay ra.
Nguyên Nhất Nhất nâng tay lên đặt vào lòng bàn tay anh, sau đó đứng lên, hai người chuẩn bị đi ra ngoài.
Quý Trạm nhân tiện cầm điện thoại bên cạnh lên bỏ vào trong túi quần, cánh tay ôm lấy bả vai của Nguyên Nhất Nhất: “Vừa rồi cha gọi anh tới thư phòng.”
Hai người mới vừa ra khỏi phòng vài bước, Nguyên Nhất Nhất bị Quý Trạm cắt ngang, đã quên mất việc muốn hỏi anh về tài khoản QQ liên kết trên điện thoại anh vừa nãy.
“Nguyên Nguyên, vừa rồi anh đã nói với cha, khoảng thời gian này thân thể của ông không được khỏe, anh sẽ giúp ông xử lý một số việc của công ty, anh sợ mình bận rộn quá sẽ không thể quan tâm tới em.”
Nguyên Nhất Nhất ngẩn ra, sau đó nghiêng đầu dựa vào lòng Quý Trạm, cô khẽ lắc đầu: “Được rồi, em hiểu. Mặc dù em cũng không nỡ để anh bận rộn như vậy, nhưng sức khỏe chú Quý không tốt, anh thân là con trai chú ấy, giúp đỡ là chuyện nên làm mà.”
Quý Trạm khẽ mỉm cười, xoa đầu cô: “Nguyên Nguyên tốt quá.”
Nguyên Nhất Nhất ngẩng đầu, giả vờ tức giận: “Hóa ra trong lòng anh, em là loại vô lý như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải.” Quý Trạm trả lời không chút do dự: “Chính vì em là người hiểu lý lẽ, em rất hiểu chuyện, anh mới cảm thấy mình như vậy là không công bằng với em.”
Nguyên Nhất Nhất nhỏ giọng thì thầm: “Cái này cũng không thể gọi là không công được, chúng ta là người một nhà mà.”
Quý Trạm chưa nghe rõ: “Gì cơ?”
“Không có gì.” Nguyên Nhất Nhất cười hì hì: “Mau xuống dưới đi, ây da, em đúng là quá đáng mà, vậy mà lại ngủ quên trên tầng, thất lễ thật đấy!”
“Không sao, ở nhà không cần gò bó như vậy.”
Nguyên Nhất Nhất mím môi cười: “Vâng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
… 
Quý Thanh trở lại trước bữa trưa vài phút.
Cậu ấy cũng chưa gặp Quý Trạm hai tháng rồi, rất nhớ mong, vừa gặp hai anh em đã ôm nhau thật chặt.
Quý Trạm vỗ vai Quý Thanh: “Hình như lại cao thêm một chút rồi.”
Quý Thanh cười như ánh dương rực rỡ, giơ tay lên gãi tóc của mình, hơi xấu hổ mà  so ngón trỏ với ngón cái: “Đúng vậy, hai tháng cuối năm này em cao thêm hai centimet.”
“Ha ha ha ha ha!” Nguyên Nhất Nhất bật cười: “A Trạm lợi hại ghê!”

Đồng Nhu cũng trêu ghẹo Quý Trạm: “Đúng vậy, không ngờ mắt Quý Trạm lại tinh như vậy, hai centimet cũng có thể nhìn ra.”
Quý Trạm và Quý Thanh liếc nhìn nhau, cười bất lực.
Quý Thanh chào Nguyên Nhất Nhất: “Chị Nhất Nhất, hôm nay chị với anh định về lúc nào vậy?”
“Chị không biết, chị nghe theo A Trạm.”
Quý Thanh hỏi: “Anh, hôm nay anh có thể về muộn một chút không?”
“Sao vậy?”
Mặt Quý Thanh đột nhiên đỏ lên: “Em... Em có chút chuyện muốn hỏi ý kiến chị Nhất Nhất.”
“Ồ?” Nguyên Nhất Nhất quan sát Quý Thanh đang không được tự nhiên một lát, suy đoán: “Đây là... Có chuyện gì sao?” 
Mắt Đồng Nhu sáng ngời: “Con trai à?”
Quý Thanh “Ây da” một tiếng: “Mọi người đừng hỏi nữa, nếu có tin tốt, con sẽ nói với mọi người.”
“Được được được.” Đồng Nhu vui vẻ, sau đó gắp đồ ăn cho con trai: “Con trai, nếu con có gì không hiểu, cũng có thể tới hỏi mẹ. Năm đó anh con theo đuổi Nhất Nhất, cũng là mẹ đưa ra chủ ý đấy.”
Quý Trạm oán thầm trong lòng, nếu không phải mẹ anh đưa ra những chiêu đó, thì anh đã có thể hẹn hò với Nguyên Nhất Nhất từ lâu rồi.
Đồng Nhu tưởng Quý Thanh không biết, còn hào hứng liệt kê “chiến tích” của mình năm đó.
Quý Thanh nghe xong, trực tiếp cắt ngang lời của Đồng Nhu: “Mẹ, con nhớ anh từng nói, nếu không có mấy chủ ý mẹ đưa ra, anh đã hẹn hò với chị Nhất Nhất từ lâu rồi mà?”
Đồng Nhu hơi híp mắt lại, nghiến răng nghiến lợi: “Quý! Trạm!”
Quý Trạm giả vờ không nghe thấy, cúi đầu gắp cá vào bát Nguyên Nhất Nhất: “Nguyên Nguyên, ăn nhiều chút, tốt cho cơ thể.”
Đồng Nhu tức giận tới mức bật cười.
Quý Lập Quốc giảng hòa: “Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa, Quý Thanh, con nói chuyện cũng chú ý một chút.”
Quý Lập Quốc nháy mắt ra dấu cho Quý Thanh.
Quý Thanh vội vàng nói: “A, vậy chắc là con nhớ nhầm rồi, nhớ nhầm rồi, ha ha.”
Đồng Nhu:... Thà không giải thích còn hơn!
Bữa trưa rất vui vẻ hòa thuận.
Quý Trạm vốn định ăn cơm trưa xong rồi rời đi, nhưng bởi vì Quý Thanh đã mở lời, nên Quý Trạm quyết định ăn tối xong rồi mới đi.
Cả buổi chiều này, Quý Thanh cầm theo cuốn sổ và bút, ngồi đối diện Nguyên Nhất Nhất hỏi chuyện, sau đó nghiêm túc ghi chép lại.
Quý Trạm không khỏi cảm thán: “Tình yêu khiến con người tiến bộ hơn.”
“Quý Trạm, con đúng thật là...” Đồng Nhu cười rồi lắc đầu: “Bây giờ con càng ngày càng khiến mẹ nhìn bằng con mắt khác đấy.”
Quý Trạm: ???
Kết quả, cả buổi chiều, Quý Thanh đã viết được gần một nửa cuốn sổ, bút nước đầy mực cũng sắp bị cậu dùng hết.

Nguyên Nhất Nhất nhìn cuốn sổ của cậu, rất kinh ngạc: “Chị nói nhiều vậy sao?”
“Đúng vậy.” Có lẽ do có kinh nghiệm yêu đương để tham khảo, Quý Thanh có vẻ hơi hưng phấn: “Chị Nhất Nhất, chiều nay chị vất vả rồi, em được lợi không ít.”
“Ha ha ha ha ha!” Nguyên Nhất Nhất cười chúc phúc Quý Thanh: “Hy vọng em sớm có thể ở bên người trong lòng.”
“Vâng.” Quý Thanh gật đầu, nắm chặt tay cổ vũ: “Em sẽ cố gắng!”
Nguyên Nhất Nhất bật cười.
Quý Trạm đi tới, đứng sau lưng Nguyên Nhất Nhất, đặt hai tay lên hai bên vai của cô, gọi tên Quý Thanh: “Theo đuổi bạn gái thì tự cố gắng theo đuổi, sau này em không được tìm bạn gái anh tư vấn chuyện này nữa.”
“A Trạm, không sao đâu.”
Ánh mắt Quý Trạm hơi tối lại: “Nhớ chưa?”
Quý Thanh “vâng” một tiếng: “Em biết rồi, anh.”
Nguyên Nhất Nhất ngửa đầu nhìn anh: “Nghiêm túc như vậy làm gì chứ?”
Quý Trạm cúi đầu, đối diện với ánh mắt của cô, hơi bất mãn nói: “Anh không nỡ để em mệt như vậy, nó dựa vào cái gì chiếm cả buổi chiều của em, còn nói nhiều thế chứ?”
Nguyên Nhất Nhất nhịn cười.
Quý Thanh cạn lời, ngửa đầu nhìn đèn treo.
Anh cậu đúng là thùng giấm lớn mà, đến cả giấm của em trai ruột cũng uống, ai cũng không tha!
… 
Sắc trời dần tối, hai người Quý Trạm mới rời khỏi nhà họ Quý.
Quý Trạm lái xe, lúc Nguyên Nhất Nhất nhắn tin với Chung Tịnh, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài.
“Hử?” Ánh mắt Nguyên Nhất Nhất nhìn ra bên ngoài: “Chúng ta không về nhà sao?”
“Giờ chưa về.” Quý Trạm đánh vô lăng quẹo sang trái: “Vừa nãy Liêu Kinh gửi tin nhắn tới, Khương Hạc quay về rồi, bảo chúng ta cũng qua đó.”
“Khương Hạc?” Nguyên Nhất Nhất nhìn về phía Quý Trạm: “Là bạn thân ra nước ngoài năm năm chưa về một lần của anh sao?”
Quý Trạm “ừ” một tiếng: “Cho nên anh muốn đưa em đi gặp cậu ta.”
“Được.” Nguyên Nhất Nhất cười: “Em rất mong đợi.”
Quý Trạm liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Tự nhiên anh cảm thấy không đi cũng được, nghĩ lại cũng chẳng có gì để gặp.”
“Phụt!” Nguyên Nhất Nhất dựa lưng vào ghế, cười nắc nẻ: “A Trạm, anh đúng là vua giấm, chua thật đấy!”
Quý Trạm hừ nhẹ: “Anh bằng lòng.”
“Ha ha ha ha! Được rồi, em thừa nhận em rất vui mừng.” Nguyên Nhất Nhất kiềm chế lại, sau đó làm nũng: “Em chỉ yêu anh thôi~”

Lúc này vừa hay là đèn đỏ, Quý Trạm cầm lấy tay Nguyên Nhất Nhất hôn nhẹ một cái: “Anh yêu em.”
… 
Lúc Quý Trạm và Nguyên Nhất Nhất tới nơi, Liêu Kinh và Khương Hạc đã uống được một chầu.
Lúc Nguyên Nhất Nhất và Quý Trạm mới yêu đương, anh đã đưa cô tới gặp Liêu Kinh, sau đó cũng gặp nhau vài lần, nhưng bởi vì sợ lộ tẩy, hơn nữa bọn họ cũng rất bận nên Nguyên Nhất Nhất và Liêu Kinh chỉ có thể coi là quen biết.
Bình thường Liêu Kinh trông cà lơ phất phơ, nhưng khi nói đến công việc, lại rất đáng tin.
Nguyên Nhất Nhất nhìn vào người đàn ông bên cạnh Liêu Kinh.
Cậu ta mặc một áo sơ mi trắng và quần tây đen rất đơn giản, ngoại trừ chiếc đồng hồ trên cổ tay ra, thì cũng không có phụ kiện nào khác.
Cậu ta cầm một ly rượu trong tay, sau khi cụng ly với Liêu Kinh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Liêu Kinh đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi về phía Quý Trạm: “Hai người cuối cùng cũng tới rồi, tôi và A Hạc đã uống xong một chầu rồi.”
Quý Trạm mỉm cười: “Tôi và Nhất Nhất về nhà, nếu cậu gửi tin nhắn muộn chút nữa, bọn tôi sẽ không tới đâu.”
“Này!” Liêu Kinh nhìn về phía Nguyên Nhất Nhất, trêu ghẹo nói: “Nhất Nhất, gia giáo nhà các em đúng là nghiêm thật đấy, còn có giờ giới nghiêm à?”
Nguyên Nhất Nhất vừa cười vừa lắc đầu: “Tôi chẳng dám quy định giờ giới nghiêm cho Quý Trạm đâu.”
“Ha ha ha ha!” Liêu Kinh quay người gọi Khương Hạc: “Hai các cậu lâu rồi chưa gặp nhau, có cảm cận gần hương tình khiếp(1) không?”
“Cậu thôi đi.” Quý Trạm giơ tay đẩy Liêu Kinh ra, đi về phía Khương Hạc: “Chẳng đứng đắn gì cả.”
Trên mặt Khương Hạc xuất hiện nụ cười nhạt, ôm Quý Trạm một cái: “Đã lâu không gặp.”
Quý Trạm trả lời: “Năm năm không gặp, cậu đúng là quá đáng, suốt năm năm, một cuộc điện thoại cũng không gọi, bây giờ lại không nói tiếng nào đã quay trở về.”
Chân mày Khương Hạc nhíu lại: “Xem ra là cậu không hoan nghênh tôi quay về rồi, vậy tôi đi là được.”
Nói xong, Khương Hạc đi qua Quý Trạm, đi thẳng ra cửa.
“Ấy!” Nguyên Nhất Nhất giơ tay ngăn cản theo bản năng, nhìn về phía Quý Trạm: “A Trạm?”
Khương Hạc bật cười “phụt” một tiếng: “Quý Trạm, bạn gái cậu dễ thương hơn cậu nhiều.”
Quý Trạm cười rồi đi tới bên cạnh Nguyên Nhất Nhất, giơ tay xoa đầu cô: “Giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi, Nguyên Nhất Nhất.”
Khương Hạc đưa tay phải tới trước mặt Nguyên Nhất Nhất: “Chào em dâu, tôi là bạn thân của A Trạm, Khương Hạc.”
Nguyên Nhất Nhất ngơ ngác bắt tay với Khương Hạc, ngước mắt nhìn Quý Trạm.
“Nào nào nào, ngồi xuống rồi nói.”
Liêu Kinh rất biết khuấy động bầu không khí, vừa đẩy vừa kéo ba người ngồi xuống.
Mấy năm không gặp, giữa anh em giống như có chuyện nói mãi không hết.
Nguyên Nhất Nhất rất ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Quý Trạm, nhìn Quý Trạm uống hết ly này tới ly khác, hơi nhíu mày: “A Trạm.”
Quý Trạm ngừng lại: “Chỉ tối nay thôi được không?”
Nguyên Nhất Nhất gật đầu: “Được.”
Liêu Kinh và Khương Hạc liếc nhìn nhau, Liêu Kinh nói: “Sao lại còn có mật mã vậy?”
Quý Trạm khịt mũi: “Đợi hai người có bạn gái rồi sẽ biết.”
“Ây dô!” Liêu Kinh che mặt, sau đó vỗ vỗ Khương Hạc, nói nhỏ nhưng lại vừa hay đủ để Quý Trạm và Nguyên Nhất Nhất nghe thấy: “Nhìn kìa, tôi đã nói gì với cậu rồi? Quý Trạm đã không còn là Quý Trạm trước kia rồi, tình yêu khiến con người mù quáng.”

“Sai rồi.” Quý Trạm cong môi, sửa lại lời Liêu Kinh: “Tình yêu khiến tôi hạnh phúc, cẩu độc thân như cậu không hiểu được đâu.”
Liêu Kinh: “...”
Không làm anh em được nữa rồi!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Khương Hạc đặt ly rượu xuống: “Cũng nên uống ít thôi, dù sao thì chúng ta cũng không còn trẻ nữa.”
Liêu Kinh cứng họng.
Nguyên Nhất Nhất khẽ nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là... Uống nhiều rượu hại thân.”
Quý Trạm thở dài: “Nguyên Nguyên, hai bọn họ đùa thôi, đừng coi là thật, thả lỏng chút.”
Nguyên Nhất Nhất gật đầu.
Bình thường Nguyên Nhất Nhất không như vậy, nhưng vì cô không thân với Khương Hạc, không biết đối phương là người có tính cách như thế nào, có tiếp xúc được không, cho nên mới câu nệ.
Khương Hạc cười nhẹ: “Nghe Liêu Kinh nói, em dâu là nhà văn?”
“Đúng vậy.” Mặt Nguyên Nhất Nhất hơi đỏ: “Tôi khá thích viết văn, rất vui vẻ.”
“Em dâu đang viết văn ở Lục Trạm sao?”
“Ừm, đã viết ở Lục Trạm ba năm rồi.” Nguyên Nhất Nhất mỉm cười: “Thành tích cũng bình thường, thường bị biên tập nhắc nhở.”
“Hả?” Khương Hạc ngẩn ra: “Bị biên tập nhắc nhở? Quý Trạm mặc kệ em bị biên tập nhắc nhở mà không quan tâm sao?”
“Hả?” Nguyên Nhất Nhất mơ hồ: “Liên quan gì tới A Trạm?”
“Không phải cậu ta… Á!!!”
Khương Hạc hít hà một hơi, trừng mắt nhìn Liêu Kinh ở bên cạnh, nghiến răng nói: “Liêu Kinh! Tốt nhất là cậu giải thích rõ cho tôi, tại sao cậu lại đạp! Chân! Của! Tôi!”
Liêu Kinh cười “ha ha”, đứng dậy: “Cái gì cơ, A Hạc, vào nhà vệ sinh với một chuyến đi, mau lên!”
Khương Hạc không hiểu, không đứng dậy.
“Anh Khương! Cậu là anh ruột của tôi! Đi vệ sinh với tôi đi!” Liêu Kinh lôi kéo.
Khương Hạc bất lực: “Cậu là học sinh tiểu học à? Đi vệ sinh còn phải nắm tay mà đi?”
“Đi mau đi!”
Liêu Kinh đưa Khương Hạc ra ngoài.
Nguyên Nhất Nhất “chậc” một tiếng: “A Trạm.”
Quý Trạm bị giọng nói này làm trong lòng run lên: “Sao vậy Nguyên Nguyên?”
Nguyên Nhất Nhất nhíu mày: “Sao em cảm thấy, các anh có chuyện gì đó giấu em?”
Quý Trạm: !!!!!
(1) Cận hương tình khiếp: Thành ngữ, chỉ người xa quê không có tin tức gì nay bỗng quay lại, càng gần quê trong lòng càng không bình tĩnh, sợ quê nhà xảy ra chuyện không hay. Dùng để diễn tả tâm trạng phức tạp của kẻ lang thang khi trở về nhà.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận