Sao em lại xinh như thế

Quả đúng như những gì Quý Trạm nghĩ, Nguyên Nhất Nhất ngồi trong thùng tắm, được nước ấm bao bọc lấy, sau khi cảm giác lạnh lẽo và cứng đờ của cơ thể dần dần biến mất, cô quả thật đã bình tĩnh hơn nhiều.
Lúc mới biết được chuyện này, cô chỉ cảm thấy mọi thứ trong đầu cô đã rối tung lên, cô bị nhốt ở bên trong, vốn không thể tìm thấy được lối ra nào.
Nhưng bây giờ, sau khi đã bình tĩnh hơn một chút rồi, suy nghĩ dần dần rõ ràng hơn, cô cũng cảm thấy ổn hơn không ít.
Cô vốc nước lên vai, trong đầu chỉ còn lại chuyện “Quý Trạm là ông chủ của Lục Trạm”.
Chẳng trách, thảo nào mà Quý Trạm biết về cô rõ ràng đến thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi động thái về mảng sáng tác của cô đều phải thông qua Liêu Kinh và Quý Trạm, mà ngoại trừ chuyện sáng tác, trong cuộc sống thường ngày nếu thỉnh thoảng có bốc phốt ai đó thì cũng nói với Quý Trạm.
Nếu là thế thì ngẫm lại, bất kể trong cuộc sống hằng ngày hay trong công việc, cô lại không hề thoát ly được Quý Trạm sao?
Nguyên Nhất Nhất bĩu môi.
“Nhất Nhất, cậu có ở đây không?” Giọng Chung Tịnh vang lên ở bên ngoài.
“Tớ đang ngâm mình.” Nguyên Nhất Nhất hô to một tiếng với người ở bên ngoài: “Cậu vào đi.”
“À, được.” Tiếng Chung Tịnh đóng mở cửa lại vang lên, rất nhanh sau đó, cô ấy đã đi đến chỗ Nguyên Nhất Nhất.
“Nước này là Quý Trạm xách cho cậu à?” Chung Tịnh cười cười, ngồi xuống ở bên cạnh.
Cô gật đầu, ừm một tiếng: “Xin lỗi tớ đấy.”
“Ha ha ha ha ha!” Chung Tịnh không hề khách sáo chút nào, bật cười thành tiếng: “Chỉ mỗi một thùng nước tắm là xin lỗi xong rồi à?”
Nguyên Nhất Nhất lắc đầu: “Không phải, đây chỉ là bước đầu tiên thôi.”
“Thế bước kế tiếp là gì?” Chung Tịnh tò mò hỏi.
Nguyên Nhất Nhất mím mím môi: “Anh ấy về tắm rửa, nói là chờ tớ tắm xong thì anh ấy sẽ sang đây.”
“Vậy cậu muốn thế nào?” 
Nguyên Nhất Nhất hừ nhẹ: “Tịnh Tịnh, cậu quay về đúng lúc lắm, nếu lát nữa Quý Trạm đến thì cậu cứ nói với anh ấy là tớ ngủ rồi.”
Chung Tịnh cong môi cười, hỏi lại: “Làm thế thật à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ.” Nguyên Nhất Nhất gật đầu: “Tớ cần phải làm như thế. Tớ muốn cho Quý Trạm biết cái gì gọi là lúc giấu giếm thì đơn giản, đuổi theo năn nỉ bạn gái mới là khổ ải nhân gian!”
“OK.” Chung Tịnh giơ ngón tay cái lên: “Tớ ủng hộ cậu!”
Lời còn chưa dứt, Chung Tịnh đã bổ sung một câu: “Nhưng mà cậu vẫn phải chú ý giữ đúng mực! Dù sao Quý Trạm cũng là lãnh đạo trực tiếp của cậu mà, còn là kiểu cấp trên to nhất nữa đấy.”
Nguyên Nhất Nhất lẩm bẩm: “Biết rồi.”
“Vậy cậu cứ thong thả tắm, tớ đi ra ngoài canh chừng giúp cậu, nếu Quý Trạm đến thì tớ sẽ không cho anh ấy vào.”

Nghe Chung Tịnh nói thế, Nguyên Nhất Nhất cuối cùng cũng để lộ chút ý cười.
Chung Tịnh nắm tay: “Nhất Nhất cố lên!”
“Được.”
Chung Tịnh đi ra ngoài.
Nguyên Nhất Nhất ngồi trong thùng tắm trầm tư.
Cô suy nghĩ rất lâu, nước tắm hơi lạnh rồi Nguyên Nhất Nhất mới bước ra khỏi thùng tắm.
Mặc áo tắm dài vào rồi lại lau tóc, sau đó tìm được máy sấy sấy khô tóc xong, Nguyên Nhất Nhất nói với Chung Tịnh một tiếng, sau đó đi thẳng lên giường ngủ.
Sau đó, Quý Trạm thật sự đã đến nhưng bị Chung Tịnh chặn lại.
Chung Tịnh nói Nhất Nhất của cô ấy muốn nghỉ ngơi thật yên ổn cả đêm nay.
Cho dù Quý Trạm có đầy bụng lời muốn nói đi chăng nữa cũng phải ưu tiên cho sức khỏe của Nguyên Nhất Nhất, như thế hai người mới có thể nói chuyện được với nhau đàng hoàng.
Quý Trạm nhờ Chung Tịnh chăm sóc cho Nguyên Nhất Nhất rồi về ngay.
Tối hôm nay, Quý Trạm mất ngủ. Anh lăn qua lộn lại mãi nhưng cũng không ngủ được, mãi cho đến bốn năm giờ sáng mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.
Nhưng điều càng khiến cho anh không ngờ đến chính là:
Sau khi ngủ được hai tiếng dậy, chẳng thấy Nguyên Nhất Nhất ở đâu cả.

“Chung Tịnh! Hai người các cô ở trong cùng một phòng, vậy mà cô lại không biết cô ấy đi đâu à? Cô cảm thấy câu này nghe lọt tai sao?”
Chung Tịnh cũng rất buồn rầu, cô ấy ngồi ở bên bàn, hai tay nâng má, tức giận nói với Quý Trạm: “Anh quát tôi cái gì? Nếu như anh không lừa cậu ấy thì cậu ấy sẽ biến mất à?”
Quý Trạm nghẹn lời.
Chuyện này nói cho cùng đều là anh đuối lý.
Khương Hạc nói: “Tôi cảm thấy em dâu rất có thể đã về nhà rồi.”
Quý Trạm cực kỳ bực bội.
“Nơi này không có xe cộ qua lại, cô ấy về bằng cách nào?”
Khương Hạc vỗ vỗ vai Quý Trạm: “A Trạm, cậu bình tĩnh lại một chút, vừa rồi chẳng phải Chung tiểu thư đã nói rằng em dâu để lại cho cậu một tờ giấy à?”
“À phải rồi.” Quý Trạm cũng nhớ ra. 
Quý Trạm nhìn Chung Tịnh, duỗi tay ra: “Đưa tờ giấy cho tôi.”
Khóe môi Chung Tịnh khẽ giật giật, tâm bất cam tình bất nguyện lấy tờ giấy trong túi quần ra, vỗ “bộp” một tiếng xuống trước mặt Quý Trạm: “Xem đi xem đi xem đi, chính anh đã chọc cho Nhất Nhất tức bỏ đi đấy, hừ!”

Quý Trạm vội vàng mở tờ giấy đó ra xem.
Chỉ thấy trên tờ giấy đó, bên trái vẽ một cái đầu heo, ở giữa vẽ một cái dao phay, bên phải là bốn cái móng heo.
Quý Trạm, Khương Hạc và Liêu Kinh: “…”
Chung Tịnh tức giận nói: “Nhất Nhất nói đúng lắm, đàn ông chẳng tên nào tốt đẹp (1) cả! Hừ!” 
(1) (Từ gốc:  大猪蹄子) Đây là một từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc, ý chỉ những người đàn ông háo sắc dê xồm, hay sờ mó lung tung, ý nói “Đàn ông chẳng có ai tốt đẹp gì cả”. Thường khi con gái dùng từ này là diss con trai hay thay lòng đổi dạ, nói không giữ lời, cũng có thể dùng để bốc phốt các anh trai thẳng không hiểu phong tình.
Nói rồi, Chung Tịnh đứng dậy: “Tôi không thèm ở chung với đống móng heo ngu ngốc các anh, tôi cũng muốn về.”
“Được.” Quý Trạm đứng lên: “Chúng ta cũng lập tức khởi hành.”
“OK.”
Vì thế, lúc tới thì là ba người dắt theo một cặp tình nhân không được tự nhiên, lúc về thì lại biến thành ba người dắt theo một người đàn ông đang có nguy cơ trở thành độc thân.

Tối hôm qua, Nguyên Nhất Nhất vốn không hề ngủ.
Lượng tin tức trong ngày hôm nay lớn như thế, làm sao cô có thể ngủ được?
Chung Tịnh ngủ ở cách cô không xa lắm lại rất ngon giấc, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Nguyên Nhất Nhất xốc chăn lên, lặng lẽ xuống giường.
Cô cầm quần áo đến chỗ phòng mà mình tắm lúc chiều, nhẹ nhàng thay, sau đó tìm được giấy bút, vẽ đầu heo và móng heo để lại, cuối cùng ra khỏi cửa.
Nguyên Nhất Nhất đã biết ban đêm núi lạnh đến thế nào, vậy nên khi một mình xuống núi vào lúc ba giờ sáng, cô mặc rất dày.
Đường núi Diệu Duyên không dễ đi cho lắm, nhưng cũng không quá khó đi.
Hôm qua trời đổ mưa, đường núi trơn ướt, Nguyên Nhất Nhất phải đề cao tinh thần lên đến một trăm hai mươi phần trăm mới có thể bình an xuống được núi.
Cô đã gửi tin nhắn cho Chung Tịnh và Khương Hạc, báo cho hai người biết hiện giờ mình đã đi đến đâu, vậy nên Khương Hạc mới có thể đưa ra ý tưởng “Liệu có phải em dâu về nhà rồi không” này.
Khương Hạc và Chung Tịnh đều rất ăn ý không nhắc đến việc Nguyên Nhất Nhất gửi tin nhắn cho mình, chỉ yên lặng chỉ dẫn cho Quý Trạm đang bồi hồi ở ranh giới mất khống chế đi tìm Nguyên Nhất Nhất.
Còn vì sao Nguyên Nhất Nhất không nói cho Liêu Kinh là bởi vì cô sợ cái tên Liêu Kinh miệng rộng này sẽ nói luôn cho Quý Trạm biết tung tích của mình.
Chín giờ rưỡi sáng gần mười giờ, Quý Trạm xuống xe trước cổng tiểu khu nhà Nguyên Nhất Nhất.
Mấy người Khương Hạc lại dặn dò anh thêm mấy câu, sau đó mới lái xe đi.
Đầu óc Quý Trạm đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng nghĩ đến ý đồ đòi về nhà của Chung Tịnh.
Đứng trước cửa tiểu khu rồi, Quý Trạm nhìn tòa nhà nơi Nguyên Nhất Nhất sống, có hơi do dự.

Đột nhiên, anh nhận được tin nhắn.
[Khương Hạc: A Trạm, đừng sợ, tớ tin tưởng em dâu đang chờ cậu đấy.]
[Quý Trạm: Ừ, cảm ơn cậu.]
Cất di động đi, Quý Trạm không chần chừ thêm nữa, đi nhanh vào trong.
Chẳng mấy chốc, Quý Trạm đã đến nhà của Nguyên Nhất Nhất.
Ngón tay Quý Trạm đặt lên then cửa, do dự một lát rồi nhập mật khẩu.
“Bíp bíp bíp!” Tiếng báo sai mật khẩu vang lên.
Quý Trạm: ?????
Quý Trạm nghĩ chắc mình hồi hộp quá nên nhập sai mất rồi.
Anh hít sâu một hơi, tỉ mỉ nhập từng số từng số một, xác nhận rồi mới nhấn xuống.
“Bíp bíp bíp!” Lại là tiếng báo nhập sai mật khẩu.
Quý Trạm rất muốn chửi thề.
Khóa cửa nhà Nguyên Nhất Nhất, nếu nhập sai mật khẩu ba lần thì sẽ tự động khóa chết, mà anh đã nhập sai hai lần rồi.
Ngón tay Quý Trạm khe khẽ đặt trên bàn phím, một lúc lâu sau, anh thở dài.
Quý Trạm lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Nguyên Nhất Nhất.
[Quý Trạm: Nguyên Nguyên cục cưng, anh sai rồi, em mở cửa đi!]
Anh còn gửi cho Nguyên Nhất Nhất một cái meme ngồi dưới đất gào khóc.
Tin nhắn gửi đi được một phút, không có hồi âm.
Quý Trạm thở phào nhẹ nhõm, đừng cho anh vào danh sách đen là được.
Quý Trạm tiếp tục tỏ vẻ đáng thương, Nguyên Nhất Nhất vẫn không có động thái gì.
Quý Trạm xem giờ, anh đã đứng ở ngoài cửa được mười phút.
Anh suy tư trong chốc lát, sau đó trực tiếp gọi điện thoại cho Nguyên Nhất Nhất.
Tiếng “Bíp bíp” thông báo đang nối máy được vẫn luôn kêu.
Quý Trạm nhìn màn hình di động, mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây.
Thấy sắp đến bốn mươi giây, Quý Trạm bắt đầu cảm thấy mất mát thì cuộc gọi đột nhiên có người nghe máy.
“… Alô.” Giọng nói khàn khàn của Nguyên Nhất Nhất truyền từ ống nghe vào tai Quý Trạm.
Trong nháy mắt đó, Quý Trạm đã nghe ra được sự bất thường của Nguyên Nhất Nhất.
“Nguyên Nguyên, có phải em sốt rồi không?”
Giọng Nguyên Nhất Nhất hữu khí vô lực, cô đáp: “Em không biết.”
Quý Trạm cực kỳ lo lắng.
Cô gái ngốc này, hôm qua tức giận rồi còn dầm mưa, nửa đêm còn một mình trốn đi, nhất định là cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, bị nhiễm lạnh rồi.

“Nguyên Nguyên cục cưng, ngoan nào, đọc mật khẩu cho anh, anh phải vào xem thế nào.”
“Anh là ai?” Nguyên Nhất Nhất đã mơ hồ nhưng vẫn chưa quên lời Quý Trạm nói: “A Trạm đã nói rồi, không thể mở cửa cho người lạ.”
Quý Trạm vừa tức vừa buồn cười, nói: “Bảo bối, anh là A Trạm của em đây.”
“A Trạm?” Nguyên Nhất Nhất nghi hoặc, sau đó lại phủ nhận: “Không, anh không phải, A Trạm đã không còn nữa rồi.”
Quý Trạm kiên nhẫn dỗ dành: “Bảo bối, anh đây này, anh ở ngay ngoài cửa này, anh ở bên em.”
Nguyên Nhất Nhất nghẹn ngào nói: “A Trạm chắc chắn không thích tôi, anh ấy chọc cho tôi tức giận, tôi còn giận dỗi, còn lén bỏ về. A Trạm cũng chắc chắn sẽ tức giận, anh ấy không cần tôi nữa, hu hu hu hu hu~!”
Trong lòng Quý Trạm giờ đây chỉ còn lại đau lòng, càng dịu giọng hơn một chút nữa: “Bảo bối, A Trạm không có không cần em, ngoan nào, đọc mật khẩu cho anh được không? Anh cần phải xác nhận tình huống của em ngay.”
Nguyên Nhất Nhất vẫn không chịu, nức nở khóc, cực kỳ tủi thân.
Quý Trạm suy nghĩ một lát rồi nói: “Bảo bối, có phải là em không tin anh là A Trạm phải không?”
Nguyên Nhất Nhất ừm một tiếng.
Quý Trạm hỏi: “Bảo bối, em có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta hôn môi là khi nào không?”
“Khi nào?”
“Là vào tháng thứ ba sau khi chúng ta xác định quan hệ yêu đương, ngày em ký được hợp đồng với Lục Trạm, anh đứng ở cửa nhà em, ngay chính chỗ này, hôn em.”
Bên phía Nguyên Nhất Nhất chậm chạp không có động tĩnh gì, nếu không phải Quý Trạm có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô thì anh còn tưởng rằng cô đã sốt đến ngất xỉu luôn rồi.
“A Trạm…” Giọng Nguyên Nhất Nhất đã khản đặc.
“Bảo bối.” Quý Trạm dịu dàng đáp lại.
“Anh đã biết mật khẩu rồi đó.” Nguyên Nhất Nhất cười một tiếng, sau đó cúp máy.
Quý Trạm: …
Bảo bối, nói thẳng ra luôn không được hay sao vậy???
Thật ra Quý Trạm cũng coi như là chó ngáp phải ruồi.
Lúc về Nguyên Nhất Nhất đã đổi mật khẩu, nhưng không biết nên đổi thành gì, đột nhiên nhớ đến ngày hôn môi đầu tiên nên tiện tay đặt là thế.
Quý Trạm khom lưng, cực kỳ nghiêm túc nhập mật khẩu vào.
Một tiếng “cùm cụp” vang lên, cửa mở ra.
Quý Trạm mở cửa, Nguyên Nhất Nhất đang ngồi sụp xuống tựa vào cửa ở bên trong.
Quý Trạm kinh hãi: “Nguyên Nguyên!”
Hai má Nguyên Nhất Nhất đỏ bừng, cái trán nóng bỏng.
Nguyên Nhất Nhất miễn cưỡng mở to mắt ra, cười cười nói:
“A Trạm, ôm em một cái…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận