Sao em lại xinh như thế

Thật ra Nguyên Nhất Nhất không phải một người dễ giận.
Lạc Kỳ nghe xong lời cô nói cũng chỉ thay đổi sắc mặt một chút, ngay sau đó nở nụ cười nhẹ.
"Nhất Nhất, nơi này là chốn Phật môn thanh tịnh, cậu và bạn trai hôn nhau trong này có vẻ không tốt lắm đâu."
Nguyên Nhất Nhất gật đầu, hai tay khoanh trước ngực, cằm khẽ nâng: "Vậy cậu có từng nghe qua cái gì gọi là 'Phi lễ chớ nhìn' chưa? Cậu biết cậu xuất hiện vào lúc này sẽ khiến bọn tôi xấu hổ vậy mà cậu vẫn làm thế."
"Hơn nữa..." Nguyên Nhất Nhất chỉ vào bả vai đang lộ ra ngoài của cô ta: "Cậu cũng nói là chốn Phật môn thanh tịnh, cậu mặc như vậy đi ra ngoài cũng không ổn lắm đâu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ mím môi, cuối cùng lý trí cũng bị sự phẫn nộ lấp đầy.
Lạc Kỳ hừ một tiếng, để lại một câu "Không biết xấu hổ" rồi xoay người rời đi.
Nguyên Nhất Nhất cười lạnh: "Có bệnh."
Hai tay Quý Trạm khoát lên vai Nguyên Nhất Nhất, nhẹ giọng nói: "Đừng tức giận, giận quá ảnh hưởng cơ thể."
Nguyên Nhất Nhất thở dài, xoay người ngẩng đầu nhìn Quý Trạm: "Nhưng quả thật là chúng ta suy xét không kỹ lưỡng, nơi này dù sao cũng là chùa miếu."
"Đồ ngốc." Quý Trạm cười xoa đầu Nguyên Nhất Nhất: "Nơi này là chùa Diệu Duyên, là nơi cầu nhân duyên, những người yêu nhau tới đây là chuyện vô cùng bình thường. Hơn nữa các vị sư phụ đã gặp rất nhiều người, nhất là các cặp đôi nên sẽ không bảo thủ vậy đâu. Huống chi khó khăn lắm em mới chịu để ý đến anh, anh tin cho dù biết người khác cũng sẽ hiểu được mà."
Nguyên Nhất Nhất bị chọc cười: "Dẻo miệng."
"Phải phải phải, anh dẻo miệng." Quý Trạm khép vạt áo Nguyên Nhất Nhất lại rồi ôm người vào trong ngực: "Có chút lạnh, anh đưa em về nghỉ ngơi."
"Được."

Nguyên Nhất Nhất trở về phòng, cô nằm xuống không lâu đã cảm thấy buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đều tỉnh lại trong tiếng chuông.
Sau khi mọi người thức dậy, việc đầu tiên họ làm là đi theo các vị sư phụ trong chùa nghe giảng đạo buổi sáng sau đó đi ăn cơm.
Vào buổi sáng, Nguyên Nhất Nhất và Chung Tịnh đi dưới tàng cây Nhân Duyên.
Nguyên Nhất Nhất thành tâm treo bài nhân duyên và khóa nhân duyên của mình và Quý Trạm lên, cuối cùng viết tên hai người lên dải lụa, tự mình treo lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Chung Tịnh giúp cô đỡ thang thì liên tục cười nói: "Cậu thành tâm như vậy, cậu và Quý Trạm nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn cả đời."
"Hì hì." Nguyên Nhất Nhất cười ngại ngùng: "Tịnh Tịnh, cậu không cầu nhân duyên hả?"
Chung Tịnh ngẩn người, sau đó rũ mắt, mím môi như đang tự hỏi.
Vài giây sau, Chung Tịnh nâng mắt cười với Nguyên Nhất Nhất: "Tớ không cầu, ừm... Dù sao cũng không thích hợp."
Nguyên Nhất Nhất sửng sốt.
"Sao lại không cầu?" Giọng nói của Khương Hạc đột nhiên vang lên bên tai Chung Tịnh.
Chung Tịnh "Ai da" một tiếng, theo bản năng bước sang bên cạnh vài bước: "Đi đường kiểu gì mà chẳng có tí tiếng động gì hết vậy."

Khương Hạc nhìn cây Nhân Duyên sau đó giơ tay ra trước mặt Chung Tịnh.
Chung Tịnh rũ mắt nhìn, trong tay cậu ta cầm một dải lụa màu đỏ.
Khương Hạc đưa dải lụa đến trước mặt Chung Tịnh: "Nghe nói cây Nhân Duyên nơi này linh lắm, tôi tặng cậu dải lụa của tôi, hy vọng cậu có thể mau chóng tìm được hạnh phúc."
Nguyên Nhất Nhất đẩy Chung Tịnh.
Chung Tịnh nhận lấy, nhìn Khương Hạc ngơ ngác nói: "Cảm ơn."
Khương Hạc cong khóe môi, ngay sau đó nhún vai: "Chúc cậu gặp may mắn."
Khương Hạc đi rồi, đi tìm Liêu Kinh và Quý Trạm.
Ánh mắt Chung Tịnh vẫn dừng trên bóng dáng Khương Hạc, thật lâu chưa hoàn hồn.
Nguyên Nhất Nhất giơ tay quơ quơ trước mặt cô ấy: "Người đã đi xa rồi, hoàn hồn thôi!"
"Hử? Làm sao vậy?" Vẻ mặt Chung Tịnh mờ mịt.
Nguyên Nhất Nhất cười ý vị sâu xa: "Hình như tớ... Đã biết được vài chuyện."
"Cái gì?"
Nguyên Nhất Nhất lắc đầu: "Không có gì, chỉ là Tịnh Tịnh à, tớ nghĩ cậu nên thử dải lụa của Khương Hạc, có lẽ thật sự có tác dụng đó."
Chung Tịnh cúi đầu, sau khi nhìn chằm chằm dải lụa gần một phút đồng hồ mới nắm chặt nó, gật đầu.
"Được, tớ dùng."
Đến khi hai người treo dải lụa xong thì đi về phía phòng bếp ở sân sau tìm đám người Quý Trạm.
Ngày hôm qua Nguyên Nhất Nhất khen vài món ăn ở nơi này không tồi, sau khi Quý Trạm trao đổi với người trong chùa, anh đi tìm sư phụ trong phòng bếp học.
Mà Liêu Kinh và Khương Hạc chỉ ở bên cạnh xem Quý Trạm làm.
Trong phòng bếp.
Sư phụ phụ trách nấu ăn và Quý Trạm đang cùng nhào bột mì, lâu lâu lại nói với Quý Trạm vài điểm quan trọng.
Quý Trạm vốn học những thứ như thế này rất nhanh, nhất là chuyện liên quan đến Nguyên Nhất Nhất thì lại càng chuyên chú hơn nữa.
Liêu Kinh với Khương Hạc thì mỗi người một cái ghế gấp, ngồi cạnh cửa nói chuyện phiếm.
Liêu Kính bắt chéo chân, tay đỡ cằm, hỏi Khương Hạc: "Cậu nói xem tại sao A Trạm có thể tĩnh tâm đến học nấu ăn hay vậy?"
Cơ thể Khương Hạc tựa lên ván cửa phía sau, cười nói: "A Trạm đang đau lòng cho em dâu, hơn nữa bây giờ đàn ông có mấy người không biết nấu ăn đâu?"
"Tôi không biết đó." Liêu Kinh tự nhiên lưu loát nói: "Sao tôi phải nấu cơm? Vừa lãng phí thời gian lại còn lãng phí tinh lực."
Khương Hạc cạn lời, cười lắc đầu.
"Liêu Nhi, cậu biết tại sao đến bây giờ cậu vẫn độc thân không?"
"Tại sao?"

Khương Hạc nghiêng đầu liếc anh ta: "Bởi vì cậu không hiểu tình cảm, không hiểu tình thú."
Liêu Kinh: ?
Một lúc lâu sau, Liêu Kinh bật cười, khoát tay với Khương Hạc: "Trong ba người chúng ta cũng chỉ có mỗi A Trạm có thể bình tĩnh nấu cơm thôi, tôi và cậu không phải là loại tính cách này, học không được, học không được."
Khương Hạc cong môi: "Ai nói tôi không biết nấu cơm?"
"Đậu má?" Liêu Kinh hoảng sợ: "Cậu mẹ nó vậy mà cũng biết nấu cơm hả?"
Khương Hạc khoanh tay, nhắm mắt lại: "Tôi biết chứ."
"Cậu thật sự biết nấu cơm à?" Liêu Kinh chưa từ bỏ mà hỏi lại một lần: "Tôi nói nấu cơm, không phải là loại chỉ cần bỏ gạo vào trong nồi cơm điện, cắm điện là được mà là loại phức tạp cơ, bắt đầu từ kỹ thuật cắt rau, từng bước từng bước chế biến món ăn ấy."
"Tôi biết, tôi làm được." Giọng điệu Khương Hạc thản nhiên: "Đầu năm nay, người đàn ông không biết nấu cơm làm sao tìm được bạn gái."
Liêu Kinh: ...
Có lộn không vậy? Vậy mà mẹ nó anh ta lại nghe ra cảm giác tự hào từ trong giọng nói Khương Hạc?
Liêu Kinh dừng ánh mắt trên người Quý Trạm một lần nữa: "A Hạc, cậu nói xem, A Trạm có vẻ ngoài đẹp trai, dáng người tốt lại còn biết kiếm tiền, một lòng một dạ với bạn gái, hận không thể cưng chiều người ta lên trời luôn. Người đàn ông tốt như vậy sao lại không có khuyết điểm nào nhỉ?"
"Sao lại không có?" Hình như Khương Hạc nhớ tới chuyện hài hước nào đó, khóe môi cong lên: "Trước mắt, khuyết điểm duy nhất của A Trạm đại khái chính là không dám nói thật trước mặt người mình yêu."
Nghe vậy, Liêu Kinh thở dài.
"A Trạm nói, chờ qua ngày mùng một tháng năm sẽ nói cho Nhất Nhất tình hình thực tế, nghĩ lại thì tôi cũng cảm thấy có chút sợ hãi."
"Cậu sợ cái gì?" Khương Hạc buồn cười: "Cho dù hai người họ cãi nhau cũng không liên quan đến cậu."
Liêu Kinh "Hừ" một tiếng: "Cậu có thể nghĩ chút chuyện tốt không? Còn cãi nhau nữa?"
"Đương nhiên tôi hy vọng họ không cãi nhau." Khương Hạc nhẹ giọng nói: "Đây là cô gái đầu tiên A Trạm thích, hơn nữa còn nhất định sẽ yêu cả đời đó."
"Đúng vậy." Liêu Kinh nỉ non: "Hy vọng hai người họ mau chóng nói rõ."
...
Ngoài cửa, Chung Tịnh thật cẩn thận liếc mắt nhìn Nguyên Nhất Nhất.
Trên mặt Nguyên Nhất Nhất không có biểu cảm gì, chỉ có hai tay buông thõng bên người dùng sức nắm chặt thành đấm.
Chung Tịnh kéo cổ tay Nguyên Nhất Nhất.
Nguyên Nhất Nhất buông tay ra, không chút do dự xoay người rời đi.
Chung Tịnh liếc vào trong phòng bếp, người bên trong hoàn toàn không nhận ra bên ngoài đã từng xuất hiện hai người. Chung Tịnh không tiếng động thở dài, vội vàng đuổi theo Nguyên Nhất Nhất, trong lòng cô ấy thầm nghĩ đúng là sợ cái gì thì cái đó tới mà.
Khó khăn lắm Quý Trạm mới dỗ được Nguyên Nhất Nhất, quan hệ mới tốt lên được một chút lại gặp phải hai tên đồng đội heo như này, Quý Trạm thật sự là một người đàn ông quá thê thảm.
"Nhất Nhất!"

Cách phòng bếp xa hơn một chút Chung Tịnh mới dám lên tiếng gọi tên cô.
Nguyên Nhất Nhất đi rất nhanh, loại sức mạnh không quan tâm gì cả, chỉ một mực đi về phía trước khiến Chung Tịnh cực kỳ tức giận.
Nguyên Nhất Nhất thật sự rất thích Quý Trạm nhưng hành vi cử chỉ của Quý Trạm dạo gần đây khiến Nguyên Nhất Nhất dù biết anh có nỗi niềm khó nói cũng không thể nào không nghĩ nhiều được.
Chung Tịnh đuổi theo Nguyên Nhất Nhất, giơ tay giữ chặt cô: "Nhất Nhất, đừng đi."
Nguyên Nhất Nhất cắn môi, không nói lời nào.
"Nhất Nhất, không được tự mình suy nghĩ lung tung, trực tiếp đến hỏi Quý Trạm có được không?"
Nguyên Nhất Nhất dùng sức lắc đầu, đè nặng tâm tình bực bội: "Tớ không hỏi đâu, anh ấy đã nói ngày mùng một tháng năm sẽ nói cho tớ biết, tớ tin tưởng anh ấy."
"Nhất Nhất." Chung Tịnh ôm lấy cô: "Đây là chuyện giữa cậu và Quý Trạm, cậu hãy tự quyết định."
"Được."
Chung Tịnh và Nguyên Nhất Nhất trò chuyện hơn nửa tiếng, Nguyên Nhất Nhất vẫn giữ quyết định không đi hỏi, chờ Quý Trạm chính miệng nói cho cô biết.
-
Kế hoạch định ra ban đầu là buổi chiều sẽ đi leo núi nhưng qua giờ cơm trưa chưa bao lâu, gió to đột nhiên nổi lên, sắc trời dần trở nên tối tăm, mấy phút sau một cơn mưa to tầm tã chợt kéo đến.
Nguyên Nhất Nhất lấy cớ mình mệt mỏi, trực tiếp kéo Chung Tịnh về phòng. Ba người khác liếc nhau, cũng quyết định trở về nghỉ ngơi.
Giữa mày Quý Trạm vẫn luôn nhăn lại, chưa từng buông ra. Từ lúc ăn cơm trưa anh đã cảm thấy Nguyên Nhất Nhất không quá bình thường, cẩn thận nhớ lại một chút, ngoại trừ thời gian buổi sáng học nấu ăn nên anh không ở bên cạnh cô thì không có chuyện gì cả.
Liêu Kinh khuyên Quý Trạm đừng nghĩ nhiều.
Không đợi nói hết câu, Tổ trưởng Hoàng trong tổ Liêu Kinh gọi cho anh ta một cuộc điện thoại khẩn cấp, nói có việc gấp phải xử lý.
Quý Trạm cùng Liêu Kinh trở về phòng, Khương Hạc đang nhắn tin với Chung Tịnh, hỏi Nguyên Nhất Nhất có chuyện gì.
Chung Tịnh không nói cụ thể, chỉ nói tâm trạng Nhất Nhất không tốt.
Khương Hạc đại khái có thể đoán được là bởi vì chuyện gì, cậu ta cất di động, vừa tính nói với Quý Trạm mấy câu thì thấy anh đang thảo luận công việc cùng Liêu Kinh.
Khương Hạc tìm một cái ghế dựa kéo đến bên cửa sổ rồi ngồi xuống, cúi đầu nhắn tin.
Bên này, Chung Tịnh và Khương Hạc trò chuyện trong chốc lát, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Nguyên Nhất Nhất.
Cô ngồi trước cửa sổ, mày nhăn lại, ánh mắt có chút trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chung Tịnh nhìn tin nhắn của Khương Hạc, đứng dậy đi đến bên người Nguyên Nhất Nhất, nhẹ giọng nói: "Nhất Nhất, cậu đi tìm Quý Trạm đi. Cậu cứ nghẹn như thế, không đến ba ngày là cơ thể sẽ suy sụp rồi."
Ánh mắt Nguyên Nhất Nhất chớp chớp, nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Chung Tịnh kiên quyết kéo cô xuống dưới: "Giữa người yêu làm gì có chuyện không cãi nhau chứ, nói rõ là được thôi. Dù sao Quý Trạm cũng nói là hai ngày nữa sẽ nói cho cậu biết, vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, chọn hôm nay đi."
Nguyên Nhất Nhất rối rắm: "Như vậy có ổn không?"
"Ổn mà." Chung Tịnh nhét ô vào trong tay Nguyên Nhất Nhất, đẩy cô ra cửa: "Bây giờ cậu phải đi ngay, tớ sẽ không đi theo cậu, cậu gọi Quý Trạm ra nói chuyện riêng đi."
Nguyên Nhất Nhất cầm ô, cất bước đi ra ngoài.
Chung Tịnh từng nói để Nguyên Nhất Nhất tự mình quyết định nhưng nhìn trạng thái của cô bây giờ xem, duỗi đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, vậy cứ dứt khoát đẩy cô một cái là được.
Nguyên Nhất Nhất cầm ô đi về phía phòng Quý Trạm.
Khương Hạc nhận được tin nhắn của Chung Tịnh, cất di động, ánh mắt cậu ta dừng trên người Liêu Kinh và Quý Trạm.
Bên này, Liêu Kinh còn đang mở họp qua video với vị Tổ trưởng Hoàng kia.
"Cô ta viết như thế này mà không gỡ xuống thì còn chờ gì nữa? Không tìm ra truyện phù hợp hơn à?" Liêu Kinh tức đến mức muốn đập bàn: "Anh mới đi làm ngày đầu tiên chắc? Loại chuyện này còn cần tôi dạy nữa hả?"

"Không tìm thấy truyện thích hợp thì đừng để cô ta ở vị trí đề cử nữa." Liêu Kinh cười lạnh: "Nếu trong vòng mười lăm phút anh không giải quyết được chuyện này thì qua ngày mùng một tháng năm, vị trí tổ trưởng này sẽ được đưa cho người làm tốt hơn."
Liêu Kinh ném ra một câu nói tàn nhẫn xong, tức giận đến mức trực tiếp tắt cuộc gọi video.
Khương Hạc vỗ tay: "Cuối cùng cũng nhìn ra được chút khí thế của Tổng giám đốc Liêu."
Liêu Kính cầm lấy bình nước uống mấy ngụm to, lúc này cơn tức giận mới tan đi một ít: "A Trạm, sao cậu không nói gì?"
Giọng điệu Quý Trạm lười nhác: "Cậu xử lý rất tốt."
Liêu Kinh thả lòng, ngồi phịch xuống ghế đưa tay vuốt lồng ngực mình: "Tôi cũng sắp bị chọc tức chết rồi, việc để Tổ trường Hoàng tiếp tục ở lại trong tổ chúng ta không quá ổn đâu. Điều cơ bản nhất ở Lục Trạm chính là công bằng, chỉ thế thôi mà anh ta cũng không làm được."
Quý Trạm nói: "Nếu tôi nhớ không lầm thì vị tác giả vi phạm quy định kia đã làm việc với Tổ trường Hoàng khoảng bảy năm rồi nhỉ."
"Cũng xấp xỉ tầm đó." Liêu Kinh có hơi bất đắc dĩ: "Tác giả làm với mình bảy năm phạm phải sai lầm, phần tâm lý muốn bảo vệ cô ta của Tổ trường Hoàng tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng muốn bảo vệ thì cũng phải lựa chuyện mà bảo vệ chứ, loại thao tác vi phạm quy định như thế này không biết dỡ khỏi kệ để xử lý trước à, không lẽ còn định chờ tôi bị hẹn đi nói chuyện chắc?"
Quý Trạm cười, nịnh hót Liêu Kinh: "Tổng giám đốc Liêu, Lục Trạm thật sự không thể không có cậu."
Liêu Kinh bĩu môi: "Trêu tôi hả?"
Quý Trạm cong môi: "Thật lòng mà."
Liêu Kinh tựa lên ghế, nghiêng đầu nhìn Quý Trạm: "Lúc nói ra miệng thật sảng khoái nhưng người thật sự đưa ra quyết sách còn không phải người làm ông chủ là cậu đó sao?"
Khương Hạc giơ tay cho Liêu Kinh một like: "Ông chủ Quý mang bọn tôi bay đi."
"Tôi? Tôi còn đang trông cậy ông chủ Khương ký thêm mấy bộ sách của Lục Trạm chúng tôi đây này."
"Hoàn toàn có thể, ví dụ như..." Khương Hạc kéo dài ngữ điệu: "Sách của em dâu tôi có thể ký hết toàn bộ."
Quý Trạm cười tươi, lắc đầu: "Không cần, cô ấy không cần đi..."
"Rầm!"
Một câu "Cô ấy không cần đi cửa sau" của Quý Trạm còn chưa kịp nói ra miệng thì cửa phòng đã bị người đẩy mạnh ra.
Ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy Nguyên Nhất Nhất đang cầm dù đứng ngoài cửa, ánh mắt tối tăm nhìn Quý Trạm, lồng ngực phập phồng kịch liệt tỏ rõ tâm trạng của cô hiện giờ rất không bình tĩnh.
Quý Trạm cả kinh: "Nguyên Nguyên!"
Nguyên Nhất Nhất cắn môi, nước mắt dâng trào trong hốc mắt.
Ngay khi nước mắt sắp rơi xuống thì Nguyên Nhất Nhất xoay người chạy đi.
"Nguyên Nguyên!" Quý Trạm hô to một câu đầy kinh hãi rồi ngay lập tức đuổi theo.
Liêu Kinh trong phòng hơi khựng lại, do dự hỏi Khương Hạc: "Cậu cảm thấy Nhất Nhất nghe được bao nhiêu rồi?"
Khương Hạc suy nghĩ một chút: "Có lẽ nghe được hết."
Liêu Kinh: "... Đậu má... Vậy A Trạm gặp rắc rối to rồi!"
Tác giả có lời muốn nói: 
A Trạm bắt đầu ngã ngựa rồi, hãy để chúng ta vỗ tay chúc mừng A Trạm bắt đầu khóa hình thức 'truy thê hỏa táng tràng', ha ha ha ha ha ha ha ha!
Cảm ơn sự ủng hộ của các tiên nữ! Đường Đường thơm thơm một cái nà! (づ ̄ 3 ̄)づ

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận