Sao Em Đỏ Mặt Rồi

Cả hai cùng đắm chìm trong nụ hôn mặc thời gian trôi qua.

Trần Gia Hữu nhẹ nhàng bứt người ra, dường như lý trí cũng đã quay trở về.

Bên khoé môi Tô Đào còn vương một vệt đo đỏ, đó là vết son bất cẩn bị lem ra trong lúc hai người vần vò môi lưỡi.

Đôi mắt Trần Gia Hữu sâu hun hút, anh đưa tay giúp cô lau đi vết son bên môi, khẽ giọng nói, "Tôi xin lỗi."

"Vừa nãy tôi có hơi suồng sã."

Tuy lời anh nói vẫn mang theo vẻ lịch sự và khiêm tốn, nhưng biểu cảm trên mặt lại cực kỳ điềm tĩnh.

Trông anh chẳng có vẻ gì gọi là hối hận.

Lòng Tô Đào hoảng loạn, cô chống tay lên lồng ngực của Trần Gia Hữu, dùng sức đẩy anh ra xa một chút.

Hai người cũng xem như là có qua có lại, chẳng biết nên gọi đây là kiểu ăn ý gì nữa.

Nếu nói lần này là anh suồng sã, thế thì lần trước cô cũng không tránh được hai chữ "suồng sã" này.

Vậy nên cô chẳng có tư cách gì mà chỉ trích Trần Gia Hữu cả.

Tô Đào mím môi, hạ giọng nói, "Tôi muốn đi về."

Thân hình cao lớn của anh đứng chắn ngang trước mặt cô, cũng chắn luôn cả cơ hội muốn thoát ra ngoài của cô.

Nghe thấy lời cô vừa nói, khoé môi Trần Gia Hữu hơi rướn lên, tiếng cười bâng quơ bật ra khỏi cổ họng.

Tô Đào nhìn sang, "Anh cười cái gì?"

Trần Gia Hữu chưa kịp mở lời, lại nhìn thấy Trần Bối Lỵ từ trong sàn nhảy chạy ra đi tìm bọn họ.

Bắt gặp dáng vẻ cúi đầu như đang nói chuyện của hai người, Trần Bối Lỵ nghi hoặc cất giọng hỏi, "Hai người đang làm gì thế?"

Phía bên này không đủ ánh sáng nên cô nhóc không thể nhìn rõ hai người đang làm gì, chỉ thấy hai người đứng cạnh nhau mà thôi.

Trần Gia Hữu đút một tay vào túi, đánh mắt nhìn về phía bên kia.

Tô Đào nhân cơ hội này vội bước sang chỗ Trần Bối Lỵ.

Trần Bối Lỵ thấy cô đi tới trước mặt mình, bèn hỏi, "Sao thế chị?"

Tô Đào, "Không có gì, em vừa chơi gì thế, chị đi cùng em."

Nghe thấy thế, Trần Bối Lỵ nhiệt tình kéo Tô Đào chạy vào đám đông bên kia.

Tô Đào phát hiện ra tối nay Trần Bối Lỵ có gì đó khác với ngày thường.

Xung quanh cô nhóc có vô số bạn bè, và đây đều là bạn bè mới quen sau khi cô nhóc chuyển đến sống ở thành phố A.

Hơn nữa trông Trần Bối Lỵ có vẻ vui vẻ hơn ngày xưa rất nhiều.

Tô Đào hỏi cô nhóc, "Sao hôm nay em quậy thế?"

Trần Bối Lỵ nháy mắt với cô, "Em đã quyết định sẽ thay đổi bản thân."

"Hửm?"

"Em sẽ tìm một người bạn trai, là kiểu mà có thể khiến em vui vẻ ấy."

"..."

Tối hôm ấy vì quá ồn ào nên Tô Đào cũng không có cơ hội hỏi thêm.

Ba người ở lại quẩy tới khi tiệc tàn, khi ấy trời cũng đã khuya.

Trần Gia Hữu gần như không tham gia cùng hai cô, đa phần anh chỉ ngồi trên băng ghế yên lặng uống rượu.

Lúc ra khỏi quán bar, Trần Bối Lỵ còn rù rì bên tai Tô Đào trêu anh mình, "Đoán chừng tối nay anh em đã thẳng tay bóp nát trái tim của biết bao nhiêu cô gái rồi."

Tô Đào đánh mắt nhìn sang.

Người đàn ông đứng trong gió lạnh, vạt áo phất phơ, mái tóc đen như gỗ mun, điệu bộ thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng xa cách.

Thế nhưng...

Cô lại vô thức nhớ đến cảnh tượng ở quầy bar vừa nãy.

Khi anh mất kiểm soát, phía đuôi mắt lại phơn phớt đỏ, cực kỳ gợi cảm.

Gần như khác một trời một vực so với vẻ ngoài lạnh lùng "cấm dục" của hiện tại.

Hôm nay ba người ai cũng "ướp" men rượu trong người, thế nên bọn họ đang chờ tài xế lái thuê đến.

Trần Bối Lỵ len lén kề sát tai Tô Đào thì thầm, "Em thấy anh em càng ngày càng giống mấy ông cụ."

Tô Đào ngạc nhiên nhìn sang, "Sao em lại nghĩ thế?"

Trần Bối Lỵ, "Không biết vì sao mà bây giờ anh em lại có thú trồng cây. Trước kia ổng bận rộn cỡ nào, cũng chẳng thấy ổng có vẻ gì gọi là yêu thích cây cảnh. Dạo trước không biết làm sao mà lại trồng một chậu tulip, sau đó không biết ổng bế cái chậu tulip đi đâu rồi. Mấy ngày trước em ghé nhà chơi thì thấy trong nhà ổng xuất hiện một chậu cây xanh, nhưng mà nhìn đáng yêu lắm. Trước đây em không hề phát hiện ra anh em lại có thú vui tao nhã này đấy. Dẫu sao thì đối với một người như anh ấy thì thời gian là vàng là bạc, làm gì lại rảnh rỗi đi chăm sóc đống hoa cỏ này. Dạo ấy văn phòng luật của anh ấy cực kỳ bận rộn, còn dặn riêng em là về nhà chăm sóc chậu tulip giúp anh ấy. Chậc, có phải là ổng bắt đầu tu thân dưỡng tính rồi không?"

Tô Đào nghe từ đầu đến cuối, chợt vỡ lẽ.

Cô chớp hàng mi, ngập ngừng hỏi lại, "Anh ấy tự trồng tulip sao?"

Hoá ra chậu tulip mà cô nhận được hôm sinh nhật là do chính tay anh trồng.

Cô cứ tưởng anh mua nó ở tiệm hoa.

Thế nhưng đến tận bây giờ anh cũng không hề hé môi nửa lời.

Bây giờ lại được nghe tận tai từ chính miệng của Trần Bối Lỵ, cô chợt thấy nó lại càng có ý nghĩa hơn.

Trần Bối Lỵ, "Đúng rồi đó chị, ban đầu em cũng bất ngờ lắm."

Tô Đào như có điều suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu.

Không bao lâu sau, tài xế lái thuê đã đến.

Bọn họ đưa Tô Đào quay về nhà ba mẹ cô trước.

Lúc dừng ở dưới lầu, Tô Đào nổi hứng hỏi, "Bối Lỵ à, em có muốn ở lại nhà chị một đêm không, trong nhà chị vẫn còn phòng trống đấy."

Trần Bối Lỵ hơi cụp mắt xuống, "Không được rồi chị Tiểu Đào ơi, lát nữa em còn có chút chuyện, chị về nhà trước đi."

Tô Đào khẽ gật đầu, "Chị biết rồi, chị về đây."

Trước khi xuống xe, ánh mắt cô thoáng lướt qua người đàn ông đang ngồi ở ghế lái phụ.

Anh rủ mắt, nhìn về phía sau.

"Chú ý an toàn."

Tô Đào, "Vâng..."

Trần Bối Lỵ nhìn đồng hồ, cau mày nói, "Anh à, hay là anh đưa chị Tiểu Đào vào nhà đi, khuya quá rồi, một mình chị ấy đi về không an toàn đâu."

Tô Đào vội đáp, "Sao lại không an toàn, hôm nay là Tết, dù có là người xấu thì cũng phải nghỉ ngơi chứ."

Lúc ấy cô chỉ không muốn làm phiền đến Trần Gia Hữu.

Nhưng ngờ đâu...

Một giây sau, người đàn ông ngồi ở hàng ghế trước bỗng tháo dây an toàn ra, bước xuống xe.

Anh mở cửa xe bằng một tay, đứng bên ngoài nhìn Tô Đào, cất giọng bình thản, "Em xuống xe đi."

Tô Đào, "..."

Trần Bối Lỵ len lén đẩy Tô Đào một cái, "Chị Tiểu Đào mau xuống đi."

Tô Đào hắng giọng một tiếng, lọ mọ bước xuống xe.


Hai người cùng nhau bước vào khu nhà dưới ánh nhìn của Trần Bối Lỵ.

Người đàn ông dáng người cao dong dỏng bước đi bên cạnh cô, bước chân anh dần thả chậm lại, đồng bộ với tiết tấu của cô.

Tô Đào ngại ngùng nói, "Phiền anh phải xuống xe một chuyến rồi."

"Không có gì." Trần Gia Hữu nhìn đảo qua, "Em có lạnh không?"

"Không ạ." Tô Đào lắc đầu.

Có điều vừa nãy ở trong quán bar quẩy đến toát mồ hôi, bây giờ lại đang hứng gió, chỉ sợ ngày mai lại cảm mất thôi.

Trần Gia Hữu đưa cô đến dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên.

"Là bên này sao?"

Tô Đào, "Đúng vậy."

Cô quay sang định cám ơn anh, vừa mới nói, "Tôi đến nhà rồi, anh..."

Chưa kịp dứt câu, phía sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói vô cùng ngạc nhiên.

"Luật sư Trần."

Hàng mày Tô Đào khẽ nhướng lên.

Giọng nói này...

Khoảnh khắc quay đầu lại, cô trông thấy bà Cảnh Mai bước về phía bên này.

"Mẹ, sao mẹ lại xuống đây?"

Bà Cảnh Mai, "Mẹ đi vứt rác." Nói xong, bà nhìn sang Trần Gia Hữu với ánh mắt quá đỗi bất ngờ, "Tối nay hai đứa cùng ra ngoài chơi đấy à?"

Vừa nhìn vẻ mặt ấy của mẹ mình thì Tô Đào liền biết bà đã hiểu lầm chuyện gì đó, đành nói, "Không phải chỉ hai đứa con, còn có người khác nữa."

Cảnh Mai gật đầu, rồi lại khách sáo nói, "Luật sư Trần tốt thật đấy, còn săn sóc đưa con đến tận dưới lầu."

Khoé môi Trần Gia Hữu vẽ lên một nụ cười nhẹ nhàng.

"Là chuyện con nên làm mà dì."

Cảnh Mai nhìn Trần Gia Hữu, công nhận là càng nhìn càng ưng mắt.

Thằng bé này quả thật chính là mẫu con rể tiêu chuẩn mà mỗi một bà mẹ vợ đều sẽ hài lòng.

Trước đây không thấy Tô Đào nhắc đến, bà còn tưởng hai đứa nó ít liên lạc với nhau, bây giờ xem ra quan hệ giữa hai đứa vẫn khá tốt.

Cảnh Mai lại hỏi, "Con lên nhà ngồi chơi chút nhé?"

"Dạ không được rồi ạ, trời cũng đã khuya rồi, hai người nghỉ ngơi sớm một chút." Anh nói xong, nhìn sang Tô Đào, "Tôi đi đây."

Tô Đào, "Dạ, anh đi đường cẩn thận."

Đến khi người đàn ông đã khuất bóng, Tô Đào mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Cô quay đầu nhìn bà Cảnh Mai vẫn còn bày ra vẻ mặt tò mò, bất lực lên tiếng, "Mẹ, sao lần nào mẹ cũng thích hù người ta hết thế?''

Cảnh Mai, "Ai nói, mẹ thấy luật sư Trần rất lễ phép. Mà mày nói thật với mẹ đi, có phải thằng bé thích mày không?"

Tô Đào, "... Mẹ nhìn sao mà hay thế?"

Cảnh Mai, "Nó đưa mày về đến tận dưới lầu như thế còn gì, hơn nữa mẹ nhìn thấy ánh mắt thằng bé nhìn mày lúc nãy rất tình. Tuy mẹ không biết suy nghĩ của đám trẻ tụi mày bây giờ thế nào, nhưng dù gì mẹ cũng là người từng trải, ánh mắt thằng bé nhìn mày đã không còn giống như lúc ban đầu."

Tô Đào xoa chóp mũi, trả lời, "Mẹ con mình lên nhà trước đã."

Bà Cảnh Mai cùng cô đi vào trong, tiếp tục dông dài, "Nếu người ta đã có ý với con thì con cũng đáp lại đi. Bỏ lỡ chàng rể hiền như thằng bé thì sau này chẳng biết phải đốt đuốc đi đâu mà tìm đấy."

Tô Đào, "Bây giờ mẹ không tìm đối tượng xem mắt cho con nữa hả?"

Cảnh Mai, "Dù có tìm thì con cũng có thích đâu, mẹ lười phải xía vào chuyện của con. Chuyện yêu đương của con thì con tự xem mà làm đi."

Tô Đào mỉm cười lắc đầu.

Về đến nhà, vừa lúc gặp Tô Tranh ra ngoài rót nước.

Hôm nay tâm trạng Tô Đào rất tốt, nói, "Tiểu Tranh à, dạo này em bận lắm hả?"

Tô Tranh khẽ cười, "Dạ, hơi bận một chút."

"Em cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ đấy, đừng để bản thân bận rộn như thế. Hôm trước chị có sang Weibo của em, fan em đều khuyên em chú ý nghỉ ngơi, sao em lại không nghe lời vậy hả?"

"Dù gì ngày thường em cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chi bằng để công việc bận rộn thêm."

Tô Đào bỗng nổi máu hóng hớt, bèn hỏi cậu, "Dạo này có phải em và Bối Lỵ có chuyện gì rồi đúng không?"

Bàn tay cầm ly nước của Tô Tranh chợt siết chặt lại, nhưng vẻ mặt cậu vẫn không chút thay đổi, cậu hỏi cô, "Sao tự nhiên chị lại hỏi thế?"

"Em đoán xem?"

"Có phải... tối nay đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Tô Đào cố tình hắng giọng một cái, "Đúng thế, Bối Lỵ nói với chị một chuyện. Con bé nói, con bé định bắt đầu một mối tình mới."

Tô Tranh im lặng thật lâu vẫn không lên tiếng.

Một lát sau, cậu cụp mắt, cất giọng thờ ơ, "Em về phòng đây."

Tô Đào cau chặt hàng mày.

Hai cái đứa này, đứa này còn bất thường hơn cả đứa kia.

Đêm nay quẩy quá sung, Tô Đào tắm rửa xong xuôi lại bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô hắt xì liên tục mấy cái liền, rồi lại phát hiện ra dường như mình đã bị cảm mất rồi.

Lúc ở quầy bar thì nóng toát mồ hôi, sau đó hứng gió lạnh, bây giờ cô lại cảm thấy choáng váng.

Tô Đào nằm lên giường, gửi tin nhắn cho Ragin.

Đào mật: Anh ngủ chưa?

Ragin: Khéo thật, anh vừa đang định ngủ thì nhận được tin nhắn của em.

Đào mật: Tối nay em ra ngoài chơi đến khuya, bỏ bê anh rồi.

Ragin cười hiền: Thế bây giờ có phải em nên ngoan ngoãn đi ngủ rồi không?

Đào mật: Không muốn đâu.

Tối nay cô có hơi bướng bỉnh.

Ragin bật ngọn đèn áp tường, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên gương mặt góc cạnh của người đàn ông.

Ragin: Sao thế?

Đào mật: Hình như em bị cảm rồi. *Củ cải đỏ rơi lệ.gif*

Ragin: Khó chịu lắm hả em?

Đào mật: Hơi hơi, chỉ sợ ngày mai sẽ nặng thêm.

Dù sao thì cũng đang trong kỳ nghỉ lễ hiếm hoi.

Ragin: Nếu em thấy khó chịu quá thì uống đỡ một liều thuốc cảm, nhớ nghỉ ngơi cho tốt, uống nhiều nước nữa.

Ragin: Trong nhà em có thuốc không?

Tô Đào lười gõ chữ, trực tiếp gửi tin nhắn thoại, "Ừm..."

Nghe thấy âm thanh mệt mỏi ấy, Ragin liền có thể mường tượng đến dáng vẻ tủi thân của cô.


Bệnh vào là sẽ rất khó chịu.

Tô Đào đang định nói với anh rằng cô buồn ngủ rồi, nhưng không ngờ Ragin lại gửi sang một tin nhắn thoại.

Cô bấm vào rồi áp điện thoại lên tai, vành tai vốn đang nong nóng giờ đây đã hoàn toàn nóng rực.

Trong điện thoại, giọng của Ragin cực kỳ dịu dàng và cưng chiều hết đỗi.

"Tội nghiệp em bé quá, ráng dưỡng bệnh cho tốt nhé. Mấy ngày này nếu em có yêu cầu gì anh cũng đều sẽ đồng ý với em hết."

Hơi thở Tô Đào nóng rực lên.

Cô ngẩng đầu, tự sờ trán mình.

Đâu có sốt đâu nhỉ...

Sao tự nhiên cô lại thấy nóng thế này?

Anh...

Đang yên đang lành sao tự dưng quyến rũ thế làm gì?

Tô Đào cắn môi, cố gắng để bản thân tỉnh táo một chút.

Cầm điện thoại, cô nghiêm túc gõ chữ hỏi lại: Yêu cầu gì cũng được hả anh?

Ragin đọc được tin nhắn của cô cũng ngớ ra vài giây.

Dường như cô lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như thế.

Đang bệnh thế rồi mà cô vẫn còn tâm trạng nói đùa.

Nhưng anh vẫn dịu dàng đáp lại cô, "Ừm, bất kỳ yêu cầu nào cũng được."

Đào mật: Ông xã tốt quá. QAQ

Ragin: Em lúc nào cũng tràn đầy năng lượng thế à?

Đào mật: Đúng vậy.

Đào mật: Em đi ngủ đây.

Đào mật: Ông xã ngủ ngon nhé. *chọc mặt*

Ragin: Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.

...

...

Sáng hôm sau, trong lúc tám chuyện trên trời dưới đất với Tô Đào, Trần Bối Lỵ mới biết tối qua cô đã bị cảm.

Cô nhóc vội vàng chuẩn bị mang một ít đồ định sang thăm Tô Đào.

Đúng lúc này, Trần Gia Hữu từ trên cầu thang bước xuống.

"Đi đâu đó?" Anh hỏi cô nhóc.

Trần Bối Lỵ đáp luôn mà chẳng thèm quay đầu lại, "Hình như chị Tiểu Đào bị cảm rồi, em định mang ít đồ qua thăm chị ấy."

Trần Gia Hữu, "Mang cái gì?"

Trần Bối Lỵ, "Hình như trong nhà còn vài món đồ bổ khá hiếm."

Trần Gia Hữu biết ngay Trần Bối Lỵ sẽ nghĩ thế, "Lúc cảm thì chỉ cần ăn đồ ăn thanh đạm là được rồi. Mấy món đó em nhớ dặn cô ấy khi nào khỏi bệnh thì hẵng ăn."

Trần Bối Lỵ yên lặng vài giây, sau đó quay đầu nhìn ông anh trai, khó hiểu hỏi, "Sao anh không tự mình nói với chị ấy?"

Trần Gia Hữu đút một tay vào túi, "Chẳng phải em muốn đi thăm cô ấy sao?"

"..." Cũng có lý.

Có điều, tự dưng khi không ông anh trai này của mình lại quan tâm một người như thế, đúng là khiến người ta nghi ngờ.

Trần Bối Lỵ, "Thế anh có cần em mang giúp món gì sang cho chị ấy không?"

Trần Gia Hữu im lặng một thoáng, sau đó ngồi xuống sofa, cất giọng bâng quơ, "Con gái lúc bị bệnh sẽ thích cái gì?"

Hiển nhiên, anh chẳng có tí kinh nghiệm nào về phương diện này.

Trần Bối Lỵ ngẫm nghĩ một lúc lâu, đáp, "Có lẽ là thích có người ở bên bầu bạn."

Trần Gia Hữu, "..."

Thấy ông anh trai im lặng một hồi vẫn không nói gì, Trần Bối Lỵ cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Nhưng cô nhóc chọn chọn lựa lựa một thôi một hồi, cuối cùng gom ra một đống đồ, rồi lại xách không nổi.

Cô nhóc lưỡng lự nhìn lướt qua một vòng, rồi lại quay đầu nhìn ông anh trai cầu xin sự giúp đỡ, nhõng nhẽo nói, "Anh ơi, hay anh giúp em đi."

Trần Gia Hữu cúi đầu nhìn đống đồ chất đầy dưới đất.

Hai giây sau.

Trần Gia Hữu, "Được."

Trần Bối Lỵ ngạc nhiên chớp mắt liên tục.

Anh đồng ý nhanh thế.

Vài phút sau, Trần Gia Hữu xách đống thuốc bổ đắt đỏ kia bằng một tay, đi theo Trần Bối Lỵ lên xe.

Trần Bối Lỵ đã nhắn tin báo trước với Tô Đào một tiếng, để cô sửa soạn.

Tô Đào không ngờ Trần Bối Lỵ lại khách sáo như thế, còn mang theo quà đến thăm cô.

Đào mật: Sao tự nhiên lại mang quà đến thăm chị thế?

Trần Bối Lỵ: Bình thường chị chăm sóc em như thế, xem như đây là chút quà em báo đáp chị. Với lại chẳng phải chị đang bệnh sao? Anh em còn đặc biệt dặn dò rằng, đợi đến khi chị khỏi bệnh thì hẵng ăn mấy món này.

Đào mật:... Chị biết rồi.

Trần Bối Lỵ: À đúng rồi, anh em lái xe đưa em đi. Tụi em đang đi trên đường, sắp đến rồi.

Sau khi đọc được tin nhắn này, Tô Đào vội vàng chạy đến trước gương ngắm nghía bản thân.

Tin nhắn này đến quá bất ngờ, cô không kịp chuẩn bị gì hết. Thậm chí cô còn không có thời gian để sửa soạn lại bản thân.

Cô bặm môi, sau đó lại tranh thủ chạy vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt một cái, nhờ thế mà cả người mới tỉnh táo đôi chút.

Bà Cảnh Mai trông thấy cô cũng ngạc nhiên không kém, "Không phải con đang bệnh sao?"

Tô Đào ngồi trên sofa, túm cái gối ôm vào lòng, "Lát nữa có khách ghé chơi."

"Bạn con à."

"Dạ."

Hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên.

Bà Cảnh Mai đi ra mở cửa, nhìn thấy hai anh em đứng trước cửa nhà.

Trần Bối Lỵ ngọt ngào cất giọng, "Đây là dì ạ? Dì trẻ quá, lại xinh đẹp giống như chị Tiểu Đào vậy, không hổ là mẹ con."


Cảnh Mai cười liên tục, "Cô bé khéo ăn khéo nói quá, con là ai thế?"

Trần Gia Hữu rướn môi, "Là em gái của con ạ."

Bà Cảnh Mai thấy hai anh em còn cầm đồ lỉnh kỉnh bước vào nhà, khách sáo nói, "Quà cáp làm gì, mau vào đi hai đứa."

Trần Bối Lỵ, "Con nghe chị Tiểu Đào bệnh nên ghé sang thăm chị ấy ạ."

Lúc cô nhóc bước vào nhà vừa hay chạm mặt Tô Tranh từ trong phòng đi ra.

Ánh mắt hai người đột ngột chạm vào nhau.

Trần Bối Lỵ ngơ ngẩn một giây, ngay sau đó lại mỉm cười.

"Chào Tiểu Tranh."

"Chúc mừng năm mới."

Tô Tranh gật đầu đáp lại, "Chúc mừng năm mới."

Bà Cảnh Mai, "Xem ra mấy đứa đều biết nhau hết nhỉ?"

Bà mang trà đến cho hai anh em, sau đó nói, "Đây là lá trà ngon nhất trong nhà dì đấy, hai đứa nếm thử xem thế nào nhé."

Trần Gia Hữu ngước mắt lên, "Làm phiền dì quá, dì không cần tiếp đãi bọn con đâu, dì cứ ngồi đi ạ."

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh baby blue, cổ tay áo hơi xắn lên trên, bàn tay trắng trẻo thon dài cầm lấy tách trà.

Tách trà được đưa đến bên môi, anh nhấp một ngụm, sau đó lên tiếng, "Vị trà rất ngon ạ."

Bà Cảnh Mai cười đáp, "Xem ra luật sư Trần cũng là người rành về trà."

Trần Gia Hữu, "Không hẳn là rành ạ, chẳng qua trước đây con và một vài đối tác thường xuyên đến quán trà để bàn công việc thôi ạ."

Bà Cảnh Mai tò mò hỏi tiếp, "Luật sư như mấy đứa có phải bình thường rất bận rộn hay không?"

Trần Gia Hữu chưa kịp đáp lời, Tô Đào đã hắng giọng ngắt lời mẹ mình, "Mẹ, sao mẹ lại hỏi tới tấp thế?"

Đoán chừng hỏi thêm một lúc nữa là bà có thể hỏi tới lương thưởng một năm của người ta luôn ấy chứ.

Bà Cảnh Mai, "Đấy, dì mới nói có mấy câu mà nó đã xụ mặt rồi. Mấy đứa cứ nói chuyện đi, để dì đi chuẩn bị ít trái cây."

Trần Gia Hữu khẽ gật đầu, lễ phép đáp, "Không sao ạ."

Trần Bối Lỵ hỏi Tô Đào, "Hôm nay chị thấy thế nào rồi?"

Giọng Tô Đào hơi khàn, "Không nghiêm trọng lắm, chỉ cảm xoàng thôi, không khó chịu ở đâu hết, chắc tầm hai ngày nữa là khỏi thôi."

Trần Bối Lỵ, "Thế thì tốt rồi."

Hai người ngồi nói chuyện một lúc lâu, Tô Đào lơ đãng nhìn sang bên cạnh, bỗng nhỏ giọng nói, "Anh ăn dâu tây đi, dâu này tươi lắm."

Cô đang nói với Trần Gia Hữu.

Nãy giờ người đàn ông vẫn im lặng ngồi trên sofa.

Nghe thấy tiếng nói chuyện, anh nhìn sang, cất giọng thản nhiên, "Trong nhà còn có khách, tôi về trước đây, hai chị em cứ trò chuyện tiếp đi."

Dứt lời, anh nhìn sang Tô Đào, đường cong nơi đuôi mắt như mang theo chút ánh sáng dịu dàng.

"Chăm sóc tốt cho bản thân."

Tô Đào, "Ừm..."

Hôm nay quả thật là ngày có khách đến thăm nhà nhiều nhất.

Bình thường vào thời gian này, Trần Gia Hữu đều sẽ họp mặt với nhóm bạn làm ăn của mình, vậy mà hôm nay anh lại nán lại đây một lúc lâu, đến Trần Bối Lỵ cũng cảm thấy bất ngờ.

Đến khi Trần Gia Hữu khuất bóng, Trần Bối Lỵ mới nói trước mặt Tô Đào, "Hôm nay anh em bận lắm, thế mà vẫn đưa em đến đây, em nghĩ là do em được thơm lây từ chị đấy."

Tô Đào vẫn chưa hiểu ý của Trần Bối Lỵ.

Trần Bối Lỵ bỗng cau chặt hàng mày, cất giọng, "Sao em chưa thấy mặt bạn trai chị bao giờ thế? Hôm nữa sinh nhật cũng thế, bây giờ chị đổ bệnh rồi mà vẫn không thấy anh ta ló mặt ra."

Trần Bối Lỵ trộm nghĩ, chẳng lẽ chị Tiểu Đào lại vớ phải gã tồi nào rồi ư.

Tô Đào ậm ờ đáp lại, "Anh ấy bận..."

Trần Bối Lỵ tức giận nói, "Dù có bận cách mấy cũng không thể bỏ bê không quan tâm chị như thế được. Em thấy gã này có vấn đề, chị thích anh ta thật sao?"

Tô Đào, "..."

Cô vội đưa một trái dâu sang cho cô nhóc, cười nói, "Bối Lỵ à, ăn dâu đi em."

Trần Bối Lỵ ăn dâu, vẻ mặt khó hiểu.

Có điều hôm nay cô nhóc đến chơi, nhưng lại không thấy cô nhóc và Tô Tranh nói chuyện với nhau nhiều.

Ngay cả lúc ra về cũng chỉ lịch sự chào tạm biệt nhau một câu.

Tô Đào nhìn đống thuốc bổ đắt tiền trên sàn nhà, cô gửi tin nhắn cho Trần Gia Hữu.

Đào mật: Hôm nay đã phiền anh rồi.

Mười phút sau.

CJY: Có vẻ như em rất thích nói hai chữ này với tôi thì phải.

Đào mật:... Hả?

CJY: Tôi nghĩ, giữa hai chúng ta không cần phải xa lạ như thế.

Tô Đào đọc dòng tin nhắn này, hơi ngẩn ra.

Dường như nghĩ đến chuyện gì, cô vội uống một ly nước ấm để bản thân tỉnh táo lại.

Không thể nghĩ đến chuyện tối qua được.

Cô không biết phải trả lời tin nhắn này của Trần Gia Hữu thế nào, cuối cùng chỉ đành gửi sang một meme củ cải đỏ lăn lộn cho qua chuyện.

Nhưng không ngờ, Trần Gia Hữu cũng đáp lại một cái meme củ cải đỏ.

Đào mật:???

Người đàn ông này học cách dùng meme từ khi nào thế?

Trần Gia Hữu hắng giọng, trả lời: Lần trước em từng gửi một lần rồi.

Cô vội lội lại lịch sử trò chuyện, đúng là cô đã từng gửi meme này cho Trần Gia Hữu.

Thế nên...

Anh đang ăn trộm meme của cô sao.

Có điều, mấy meme này hoàn toàn trái ngược với hình tượng của anh.

Nghĩ đến điệu bộ nghiêm túc chững chạc của anh lại lọ mọ học người ta gửi meme, Tô Đào không cầm lòng được bật cười thành tiếng.

...

Cảm mạo chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày đã khỏi, mấy hôm nay Tô Đào đang bận liên lạc với một nhà thiết kế khá nổi tiếng, cô muốn mua lại mấy bộ váy cưới đặc biệt từ tay cô ấy.

Hỷ phục bình thường có thể phối hợp với các yếu tố như Hoa thần, Đan long, Thuỵ hạc, Tường phượng đều có thể khiến hỷ phục trở nên tinh xảo hơn.

Ý tưởng của nhà thiết kế này vô cùng đặc biệt, cách phối màu cũng cực kỳ táo bạo, cô ấy đã kết hợp rất nhiều yếu tố khác nhau, khá phù hợp với thẩm mỹ của khách hàng hiện đại.

Loạt video trên tài khoản Weibo vẫn chưa hạ nhiệt, cứ cách một thời gian lại có thêm vài người bấm follow và like, có thể nhận ra đại chúng khá có cảm tình đối với chủ đề này.

Tam thư, lục lễ, trang sức ngọc ngà, long phượng trình tường, cưới hỏi đàng hoàng*, phong cách thế này dường như càng phù hợp với mong muốn về lễ cưới trong mơ của mọi người.

* Thời xưa hôn nhân Trung Quốc đều là theo kiểu Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, ý cha mẹ, lời mối mai. Tam thư lục lễ chính là lễ nghi của người xưa trong việc cử hành hôn lễ truyền thống, phải qua đủ những bước này thì mới được coi là "Cưới hỏi đàng hoàng".

Hết Tết, Tô Đào bay thẳng sang thành phố S.

Nhà thiết kế nọ ở bên đó, Tô Đào đã sớm liên lạc hẹn gặp cô ấy, thế nên lần đi công tác này của cô cũng phải kéo dài ít nhất là nửa tháng.

Lúc cô đến thành phố S liền báo cho Ragin biết.

Đào mật: Dạo này em phải đi công tác. *chống cằm*

Ragin: Em đi một mình à.

Đào mật: Đúng vậy, studio vẫn cần có người trông coi, lần này em đã hẹn gặp mặt một nhà thiết kế khá nổi tiếng.

Ragin: Một mình em ở bên ngoài phải chú ý an toàn đấy.

Đào mật lại gửi sang một meme ló đầu thám thính.

Ragin rướn môi: Sao thế?

Đào mật: Trước đây em từng nghe thấy một cụm từ.


Ragin: Nói anh nghe xem nào.

Đào mật: Bạn trai kiêm chức bố trẻ.

Đào mật: Cách anh nói chuyện giống hệt cụm từ này luôn.

Người đàn ông nhìn chằm chằm lên tin nhắn sáu chữ ấy, rồi lại ngước mắt nhìn trợ lý trước mặt, gọi một tiếng, "Tiểu Ngô."

Tiểu Ngô, "Sao thế, Trần par?"

Anh gõ nhẹ mấy đầu ngón tay lên mặt bàn vài cái, thờ ơ lên tiếng, "Cô có biết cụm từ bạn trai kiêm chức bố trẻ hay không?"

Tiểu Ngô nhìn sang với vẻ mặt hốt hoảng.

Trần par xưa nay ngoài chuyện công việc ra sẽ không bao giờ nói chuyện phiếm với cô nàng, ấy vậy mà bây giờ anh lại hỏi cô nàng về chủ đề này.

Tiểu Ngô vừa ghìm cơn tò mò đang trào dâng trong lòng vừa nghiêm túc trả lời, "Hẳn là chỉ một người bạn trai rất biết quan tâm chăm sóc bạn gái, mà nó cũng có một tầng nghĩa khác nữa."

"Ừm, cô nói đi."

"Hơi lớn tuổi một tí, hơn nữa còn thích quản lý và hơi cổ hủ thì phải?" Tiểu Ngô lần khần đáp.

Trần Gia Hữu nhìn điện thoại trên tay, mấy đầu ngón tay trắng trẻo gõ nhẹ lên màn hình.

Vài giây sau.

Ragin: Em có thấy anh cổ hủ, cứng nhắc không?

Trong lúc nhất thời, Đào mật không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.

Anh chàng này đôi khi trông nghiêm túc chín chắn là thế, nhưng nếu một khi đã mất kiểm soát, trái lại anh còn buông thả hơn bất kỳ ai.

Tô Đào thật sự không biết phải đáp lại thế nào.

Đúng lúc nhà thiết kế kia vừa đến nơi, Tô Đào nhắn lại: Nhà thiết kế đến rồi, tối về nói sau nhé.

Ragin: Ừ.

...

Sáu giờ tối, Trần Gia Hữu lái xe đưa ba mẹ ra sân bay.

Tuy Trần Bối Lỵ và Trần Hoa không thân thiết với nhau, nhưng cô nhóc lại có hơi ỷ lại mẹ mình.

Mẹ cô nhóc tuy tính tình hiền lành, vẫn luôn phụ giúp công việc kinh doanh của ba. Mấy năm qua cái nhà này vẫn không tan đàn xẻ nghé cũng là vì mẹ của bọn họ quá yêu chồng mình, thế nên bà vẫn luôn cố gắng hết sức để giữ gìn bầu không khí hoà bình trong nhà.

Bây giờ hai đứa nhỏ đều đã lớn cả rồi, không ai có thể xen vào chuyện của bọn họ.

Nhưng Trần Bối Lỵ vẫn mong mẹ mình được hạnh phúc.

Đến khi rời khỏi sân bay, Trần Bối Lỵ thở dài thườn thượt, "Vừa nãy em đã quên mất một chuyện."

"Chuyện gì?" Trần Gia Hữu nhìn cô nhóc.

Trần Bối Lỵ, "Em định tặng cho mẹ bộ sưu tập bưu thiếp mà em đã sưu tầm từ thời còn đi học, đó đều là do em sưu tầm riêng cho mẹ. Em quên đưa cho mẹ rồi, đành phải gửi qua bưu điện thôi."

Trần Gia Hữu nhẹ nhàng đáp lại.

Trần Bối Lỵ chợt nhớ đến lần này Tô Đào cũng đi công tác ở thành phố S, bèn nói, "Chị Tiểu Đào cũng đang ở thành phố S đấy."

"Thì sao?" Trần Gia Hữu đưa tay chỉnh lại khuy măng sét ở cổ tay áo.

"Lần trước chị ấy hỏi ba mẹ mình ở đâu, em cứ tưởng chị ấy định sang đó du lịch nên đã ra sức giới thiệu với chị ấy, không biết lần này có giúp ích được gì cho chị ấy hay không?"

Người đàn ông bất chợt sững người.

Anh hơi nheo mắt lại, quay đầu nhìn cô nhóc.

"Em nói gì?"

Trần Bối Lỵ không biết chuyện gì cả, chỉ thấy vẻ mặt anh trai mình bỗng lạnh tanh, cô nàng hấp háy đôi mắt, ngây thơ hỏi lại, "Sao thế anh?"

Trần Gia Hữu nhìn sang, hạ giọng hỏi, "Hai người chỉ nói chuyện này thôi sao?'

Trần Bối Lỵ cố gắng nhớ lại, hôm đó hai người bọn họ thật sự đã tám rất nhiều chuyện.

Cô nhóc không dám khai với anh hai rằng mình đã kể chuyện hồi anh còn bé cho Tô Đào nghe, chỉ úp mở nói, "Không nói gì cả, em chỉ nói chuyện anh có chứng mất ngủ thôi. Sau đó chị ấy bỗng dưng lại hỏi em chuyện này, em cũng không biết tại sao..."

Người đàn ông bên cạnh như rơi vào im lặng.

Trần Bối Lỵ khó hiểu, "Sao thế anh?"

Cô nhóc thấy chuyện này đâu có gì ghê gớm đâu chứ.

Nhưng trực giác lại cho cô nhóc biết rằng, anh trai hôm nay rất khác với mọi ngày.

Tối đến, Đào mật lại gửi tin nhắn sang.

Đào mật: Em về rồi đây.

Ragin: Em bận xong rồi à?

Đào mật: Dạ, tuy hơi mệt, nhưng phải công nhận là cuộc nói chuyện hôm nay vô cùng thú vị. Nhà thiết kế này siêu siêu giỏi, cực kỳ am hiểu về nên văn hoá truyền thống, hơn nữa ý tưởng cũng rất phong phú, em cứ cảm thấy tiếc vì đã gặp cô ấy quá muộn.

Ragin: Anh có thể cảm nhận được, em hẳn là rất vui.

Đào mật: Đương nhiên là vui rồi.

Đào mật: Bọn em còn tám chuyện khác với nhau nữa.

Ragin: Hở?

Đào mật: Cô ấy và bạn trai rất tình cảm, hơn nữa sang năm còn tính chuyện kết hôn. Cô ấy cho em xem ảnh của hai người bọn họ, trông có tướng phu thê lắm.

Ragin: Em hâm mộ à?

Đào mật: Chút chút...

Đào mật: Nhưng mà anh cũng rất tốt. Em còn thấy mấy món đồ đôi của cô ấy và bạn trai rất hợp nhau.

Ragin vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Lúc ấy Tô Đào đang ngâm bồn, trong lúc hứng thú dâng tràn, cô lại bắt đầu gõ chữ cành cạch.

Đào mật: Hay chúng ta cũng đổi ID đôi đi.

Ragin: Sao?

Đào mật: Anh hãy để là...

Đào mật: Cắn một miếng đào, nhé.

Gõ tin nhắn xong, Tô Đào không kìm được khe khẽ bật cười.

Có lẽ đây là một cái tên mà những người quen với Ragin đều sẽ tò mò mà bấm vào xem thử.

Không biết yêu cầu này của cô có bị cho là cố tình kiếm chuyện hay không.

Ragin: Còn gì nữa không?

Đào mật: Tạm thời em vẫn chưa nghĩ ra.

Đào mật: Nhưng mà cái này cũng được rồi, anh có chịu đổi không.

Không phải cô ghim thù, chẳng qua là do trí nhớ của cô quá tốt. Cô vẫn nhớ cái lần đầu tiên mình xuống tầng dưới, người đàn ông này đã nói với cô rằng anh không thích ăn đào.

Vậy nên Tô Đào vẫn có một chấp niệm khá sâu đối với chuyện này.

Cô háo hức dán mắt vào màn hình điện thoại, chờ đợi tin nhắn trả lời của Ragin.

Không ngờ.

Tô Đào lại bất cẩn trượt tay làm rơi điện thoại xuống bồn tắm.

Cô hét lên một tiếng, vội vàng mò vớt điện thoại lên.

Không ngờ mới đó mà điện thoại đã "ngủm" rồi.

Cô vẫn chưa được xem tin nhắn trả lời của Ragin kia mà.

Nếu đó là tin nhắn Ragin từ chối, có khi nào anh sẽ nghĩ cô đang giận dỗi anh hay không.

Tô Đào vừa thấp thỏm trong lòng vừa trông cho ngày mai đến thật nhanh để cô còn ra ngoài sửa điện thoại.

***

Jeongie:

Sắp tới đoạn trên giới thiệu rồi đó =)))

Chương này tác giả hơi loạn thành phố, mà trước đó Bối Lỵ có nói nhà ba mẹ ở thành phố S, nên mình sẽ thống nhất để là S luôn.

Có thể mọi người chưa biết, Đỏ mặt và Trò Chơi đều chỉ còn 11 chương nữa là kết thúc chính truyện. =))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận