Buổi chiều Đường Chi nhận được kịch bản mới nhất của biên kịch, Tống Sơ Tuyết bật cười, thế nhưng Đường Chi thì lại bật khóc.
Vốn dĩ phân cảnh của Đường Chi rất ít.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, cô cũng chỉ là một diễn viên nhỏ tuyến mười tám, có thể lộ diện trong một bộ phim truyền hình có đội hình lớn mạnh như vậy, đã là kiếm được lợi rồi.
Sau khi phân cảnh hiện giờ hoàn tất, cô phải đối mặt với một vấn đề cực kỳ nan giải.
Nguyên Lê (1) là tiểu tiên nữ, biết bay và cũng muốn bay!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trước cô trèo lên cây, độ cao khoảng hai mét là đã thấy hơi sợ rồi, dốc lòng khắc phục cũng cố gắng áp chế được nỗi sợ hãi mà vượt qua được.
Trong bản kịch bản hoàn thiện, cô có một vài phân cảnh phải đeo dây cáp treo.
Lúc này cách ngày tiến vào tổ còn có mười lăm ngày.
Nói cách khác, trong mười lăm ngày này, cô nhất định phải vượt qua vấn đề tâm lý sợ độ cao, nếu không thì rất có khả năng là cô sẽ không thể đỡ được cái bánh ngon từ trên trời rơi xuống này.
"Chuyện này cũng tốt đấy chứ, tại sao em lại xị mặt khóc như đưa đám thế này?"
Tống Sơ Tuyết nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, vỗ vỗ bả vai cô: "Đây không phải là chuyện tốt à, mau, vui lên chút coi, đây là minh chứng cho việc đạo diễn rất tán thưởng khả năng diễn xuất của em đấy!!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Chi càng nhăn chặt.
"Chị Tống, tôi sợ độ cao."
"Hả?!"
Tống Sơ Tuyết trợn tròn mắt: "Vậy làm sao bây giờ? Có đến mấy cảnh quay phải đeo cáp treo lận đó!!"
"Nếu không thì đổi lại kịch bản về như cũ đi?"
Thật ra mà nói, nếu đổi lại kịch bản thì cũng khá là đáng tiếc.
Nhưng nỗi sợ hãi sinh lý như này rất khó có thể khắc phục được.
Đường Chi lắc đầu: "Không được, tôi phải vượt qua được nỗi sợ đó trước khi vào tổ!"
Tống Sơ Tuyết lo lắng nói: "Điều này có thể làm được sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không được cũng phải được!"
Đường Chi tự cổ vũ cho mình: "Tôi làm diễn viên, cũng không thể từ chối hết tất cả các cảnh phải đeo cáp treo sau này đấy chứ? Vậy không phải là bước chân vào ngõ cụt rồi hay sao?"
Lời này nói rất hay, Tống Sơ Tuyết cũng cổ vũ cô: "Cố lên, em có thể làm được!"
"Vậy..."
"Làm thế nào để khắc phục chứng sợ độ cao bây giờ?!"
Đường Chi: "..."
Không giấu gì chị.
Tôi cũng không biết.
Nhưng còn có Tần Miểu, vừa nghe nói cô muốn vượt qua chứng sợ độ cao, Tần Miểu ngay lập tức đã nói ra tên của không ít hạng mục cực hạn: "Leo núi nè, nhảy bungee nè, cậu đều đi thử xem sao."
Đường Chi nghe xong thì lắc đầu: "Không được không được, sẽ xảy ra tai nạn chết người mất."
Cô còn nhớ rõ hình ảnh trên bục nhảy bungee, sợ tới mức hai chân mềm nhũn. Nếu không phải là có Giang Chi ở bên, ngày đó cho dù cô có leo được lên thì cũng không leo xuống được cái đài nhảy bungee kia.
"Haizz, hội quán leo núi trong thành phố của chúng ta lại không cao, đỉnh cao nhất cũng chỉ có hai mươi mét, hẳn là không khác gì lúc cậu đeo cáp treo đâu."
Tần Miểu xúi giục Đường Chi: "Cùng đi đi mà, vừa lúc tớ vẫn luôn muốn đi chơi nhưng lại không tìm được người đi cùng."
Đường Chi nghe vậy có hơi động lòng: "Vậy... Cứ đi thử xem sao?"
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đi chơi.
Hội quán leo núi này nhắm vào những nhóm người chịu chơi nên chi phí rất đắt đỏ, đồng thời cũng đại diện cho khâu chăm sóc khách hàng cực kỳ tốt, người chơi cũng ít.
Đường Chi mua một chiếc thẻ dùng trong nửa tháng, ôm khư khư lấy ví tiền của mình, có hơi đau lòng.
Cô là khách mời góp mặt đặc biệt của Tống Chấp, cũng nhận được một khoản thù lao từ tổ tiết mục.
Bỏ vào trong túi mới mấy ngày, còn chưa kịp nóng đã đi ra ngoài rồi.
Tần Miểu vỗ vỗ bả vai cô: "Cậu nghĩ xem, huấn luyện viên ở đây đều là các anh đẹp trai, không thiệt đâu."
Hai người đều tìm huấn luyện viên giảng dạy riêng của mình.
Lúc đeo thiết bị bảo hộ an toàn, Đường Chi nhịn không được vẫn hỏi lại: "Chỗ các anh có khu vực dành cho trẻ em không?"
"Tôi cảm thấy khu vực dành cho trẻ em thích hợp với tôi hơn."
Hai anh zai huấn luyện viên đều bị cô chọc cười: "Không có."
Đường Chi trong nháy mắt bỗng trở nên uể oải, ngẩng mặt lên nhìn một cái, bức tường leo núi cao mười hai mét này mới chỉ được coi như là mức độ sơ cấp mà cô đã bắt đầu nhũn hết cả chân ra rồi.
Tần Miểu vỗ về cô một cái: "Cậu sợ cái gì, cứ làm đi!"
"Có huấn luyện viên ở đây, căn bản không cần phải lo lắng, có được không?!"
Hai anh zai cũng gật đầu, nói: "Đương nhiên rồi."
Hai người mặc đồ bảo hộ xong thì chính thức bắt đầu.
Tần Miểu ở phía dưới nói oai như sấm đánh ầm ầm, vừa đi lên một cái cũng rén như ai, sợ tới mức kêu gào 'Oa oa', toàn bộ khu vực leo núi chỉ có một mình giọng hét của cô ấy.
Đường Chi cũng vừa mới bò tới vị trí hai mét, bắp chân đã bắt đầu run rẩy, cô không ngừng hít sâu, tự cổ vũ cho mình, anh zai huấn luyện viên ở bên cạnh lại bị Tần Miểu hấp dẫn, thấy chân trái của Tần Miểu có dấu hiệu sắp đạp hụt, hai ba bước từ trên vách đá bước qua, dung bả vai của mình để cho Tần Miểu giẫm lên, nói: "Đừng sợ."
"..."
Đường Chi nắm chặt tay vịn ở vách đá, không dám nhúc nhích, trong lòng đã điên cuồng beep beep ——
Anh huấn luyện viên ơi, anh bị làm sao thế?
Một nữ minh tinh như hoa như ngọc như cô đây cũng có cùng một loại khó khăn, vì sao chỉ giúp Miểu Miểu mà lại không giúp cô!!
Muốn đánh giá thấp rồi đấy, có được không!
Tuy rằng anh zai huấn luyện viên rất nhanh đã tiếp tục trở về dạy cô, nhưng có lẽ là bởi vì thân phận nữ minh tinh của Đường Chi, động tác của anh ta rất câu nệ, làm cho Đường Chi rất là mệt mỏi.
Cảm giác ngày đầu tiên huấn luyện, chỉ có thể dùng hai từ 'cực tệ' để mô tả!
Tần Miểu lại cảm giác trải nghiệm rất tốt, còn cùng trao đổi Wechat với anh zai huấn luyện viên, thương lượng ngày mai cũng có thể cùng nhau đi chơi.
Đường Chi khiếu nại: "Cậu đây là thấy sắc quên bạn!!"
Tần Miểu ném cho cô một ánh mắt mê hoặc: "Thế nào? Tớ đã xem sự tương tác ngọt ngào của cậu và Giang Chi trên TV trong một thời gian dài như vậy, hôm nay cho cậu thấy phần của tớ, cậu đã không thể chịu đựng được rồi sao?"
Đường Chi cạn lời, phiền phức nói: "Mười lăm ngày này của tớ sợ là không khắc phục được rồi."
Tần Miểu phổi bò (2) an ủi cô: "Sao lại như vậy được chứ, chúng ta giỏi như vậy, làm sao có thể không vượt qua được?"
Lúc này, ngay cả lời khen ngợi cũng không thể làm cho Đường Chi tự lừa mình dối người được nữa.
Cô lo lắng thở dài, đeo kính râm dành riêng cho nữ minh tinh lên.
Ngày hôm sau Đường Chi thay đổi anh zai huấn luyện viên, nhưng hình như khi đối mặt với bệnh nhân sợ độ cao như cô, tất cả mọi người đều không có kinh nghiệm chỉ đạo cho lắm.
Lại là một ngày nữa trôi qua, tiến độ khắc phục chứng sợ độ cao của Đường Chi ngày càng chậm chạp.
Mà Tần Miểu lại có tiến bộ nhanh chóng, cô ấy đã có thể một mình leo lên chỗ cao nhất, ngồi ở trên cùng nhìn Đường Chi.
"Chi Chi, cố lên nha!"
Đường Chi đứng ở mức cao sáu mét, hai chân run rẩy.
Cô buộc mình phải nhìn xuống dưới chân, độ cao bốn mét, chỉ cần liếc mắt một cái là đã choáng váng rồi.
Anh zai huấn luyện viên ở một bên cổ vũ cô: "Cố lên, lại tiến lên phía trước một bước nữa."
Trên trán của cô lấm tấm toát ra một lớp mồ hôi mỏng, gian nan nhấc chân lên trên, không hiểu sao lại có cảm giác không khí đều trở nên mỏng manh.
Ở bên kia, Tần Miểu đã từ trên cao nhảy xuống, có dây an toàn buộc chặt, cô ấy chậm rãi đu xuống mặt đất, hai ba cái cũng leo đến bên cạnh Đường Chi, cổ vũ cô:
"Cố lên, Chi Chi, cậu có thể làm được mà!"
"Hôm nay, nhiệm vụ của chúng ta chính là leo lên bảy mét."
"Cậu nghĩ mà coi, hôm nay là ngày thứ ba, cậu đã có thể leo đến bảy mét, sau này mỗi ngày khắc phục một mét, đến ngày thứ mười lăm, vậy không phải là hơn hai mươi mét rồi sao?!"
Đường Chi không ngừng hít sâu, thấp giọng đáp: "Ừ! Tớ có thể làm được!"
Thời gian trôi qua rất chậm, mỗi một bước đều là giày vò, trái tim cô đập như trống, toàn thân căng thẳng, rốt cục cũng gian nan leo lên được bảy mét.
Tần Miểu và huấn luyện viên hoan hô một trận: "Tuyệt vời! Được rồi!"
Đường Chi lại không có lơi lỏng, vẫn đang nhấc chân tiếp tục leo lên trên.
Tần Miểu kinh hãi: "Chi Chi, cậu còn muốn leo lên trên nữa sao?"
"Ừ."
Tiến độ một mét mỗi ngày là quá chậm.
Đường Chi cắn răng.
Kỳ thật leo lên không khó, thông qua việc huấn luyện trong suốt mấy ngày nay, lực cánh tay của cô mạnh lên không ít, điều quan trọng nhất vẫn là phải vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng, độ cao như vậy, nhiều lắm cũng chỉ bị thương một chút, cô tạm thời còn không cảm thấy sợ hãi đến thế.
Tuy rằng cô leo lên rất chậm, nhưng vẫn luôn cố gắng hướng lên phía trên, leo tới vị trí mười mét, toàn thân đã ướt đẫm, Đường Chi thở hổn hển, lần thứ hai buộc mình nhìn xuống.
"Hu hu hu, Chi Chi, cậu giỏi quá đi!" Tần Miểu nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhưng vẫn kiên định như cũ, không ngừng khen ngợi: "Chi Chi, cố lên, cậu có thể làm được!"
"Bởi vì có cậu ở bên tớ mà."
Đường Chi nhẹ nhàng cười: "Miểu Miểu, cậu thật sự rất tốt."
Bất luận là đến thành phố Nam tìm cô, hay là cùng cô một đường dạo chơi đến thành phố Lạc, với cả hiện tại, leo núi cùng cô.
Sự cống hiến của chị em tốt luôn làm cho người ta cảm động như vậy đấy.
Tần Miểu chịu không nổi cô sến súa như vậy: "Này, mới được mười mét, cậu cứ giữ lại đống lời cảm nhận khi đoạt giải thưởng đến lúc leo lên được mốc hai mươi mét rồi nói sau đi!"
Hai người liếc nhau, đều cười rộ lên.
Họ nghỉ ngơi ở khoảng cách mười mét trong một thời gian dài, sau đó lại tiếp tục leo lên cao.
Cuối cùng, khi leo lên được hai mươi mét, ngồi ở chỗ cao nhất, trong lòng Đường Chi bộc phát ra cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có.
Ai có thể tưởng tượng được cô là một người mắc chứng sợ độ cao, ấy vậy mà cũng có thể leo lên đến hai mươi mét!
"Được rồi, bây giờ có thể nói ra cảm xúc khi đoạt giải thưởng của cậu rồi."
Tần Miểu nắm tay thành quyền, làm bộ như micro, đưa tới bên miệng cô.
Đường Chi nở nụ cười, rất phối hợp tiến lên phía trước một chút: "Ở nơi đây, người đầu tiên tôi muốn cảm ơn, chính là người chị em tốt Tần Miểu của tôi. Cảm ơn vì đã đưa tôi lên hai mươi mét."
Tần Miểu cũng vui vẻ nở nụ cười: "Không cần phải cảm ơn, không cần phải cảm ơn."
Trải qua hành động xen ngang vào của Tần Miểu như vậy, nỗi sợ hãi trong lòng Đường Chi đã tản đi không ít.
Nhưng mặc dù vậy, đi xuống cũng là một thách thức cực lớn.
Leo lên không khó, nhưng đi xuống thì lại rất khó.
Tần Miểu làm mẫu cho cô: "Cậu nhìn tớ, thật sự, Chi Chi không cần phải sợ, cậu cứ nghĩ, bất luận cậu nhảy như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không bị thương, họ sẽ giữ cậu lại!"
Nói xong, Tần Miểu liền nhảy xuống.
Khoảng cách mà dây an toàn có thể thả người chơi nhảy xuống cách mặt đất mười mét, sau đó sẽ từ từ hạ dần xuống.
Tần Miểu bình an đáp xuống đất, ngẩng mặt lên, cất cao giọng nói: "Chi Chi, cậu xem, rất an toàn!"
"Cậu thử xem sao?!"
Không biết vì cái gì, trái tim của Đường Chi đột nhiên trở nên đau đớn.
Có ký ức gì đó ở trong đầu cô nhanh chóng lóe lên, cảm giác sợ độ cao vừa rồi mới hơi biến mất một lúc, trong nháy mắt này lại hùng hổ đánh tới một lần nữa.
Cô cảm thấy nghẹt thở.
Và hoảng loạn chưa từng có.
...
Đường Chi đứng trong phòng tắm, mở vòi hoa sen ra.
Dòng nước ấm áp nhanh chóng phủ xuống từ đỉnh đầu, xua tan cái lạnh trên người cô.
Cô đứng dưới dòng nước ấm, hít một hơi thật sâu.
Rõ ràng, lúc trước cũng đã thử qua.
Hồi còn tham gia chương trình tạp kỹ, lúc đó cô bị Giang Chi mang theo cùng nhảy xuống, cũng từng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng cảm giác lúc đó cũng không có khoa trương như bây giờ.
Nghĩ đến Giang Chi ...
Đã mấy ngày trôi qua kể từ lần cuối cô gặp Giang Chi.
Rõ ràng đây mới là tình tiết theo đúng quỹ đạo của kịch bản, nhưng không hiểu sao trong lòng của Đường Chi lại nổi lên cảm giác chênh lệch rất lớn.
Cũng không biết vết thương trên cánh tay của con người này đã khỏi chưa.
Khẳng định là bởi vì anh vì cứu cô nên mới bị thương, còn nữa, chính là món quà mà cô nợ anh vẫn chưa tặng...
Cô là một người trọng tình trọng nghĩa, cho nên mới nhớ thương anh.
Ừ! Chắc chắn là như vậy!
Đường Chi trấn an mình, muốn ném hết những ý niệm về Giang Chi kia ra khỏi đầu.
Đợi đến khi tắm rửa xong, cô và Tần Miểu cùng nhau về nhà.
Tần Miểu dịu dàng an ủi cô: "Không sao đâu, Chi Chi, giục tốc bất đạt, chúng ta cứ chậm rãi mà làm."
"Vẫn còn mười ngày, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để khắc chế chứng sợ độ cao mà, hơn nữa, hôm nay cậu đã rất tuyệt vời, là hai mươi mét lận đấy nhé! Cậu không phải là cũng leo lên được đấy thôi?"
Trải qua một khoảng thời gian tắm rửa, Đường Chi gần như đã hoàn toàn điều chỉnh lại được trạng thái của mình.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, không cam nguyện nản lòng: "Đúng thế, ngày mai cố gắng hơn nữa là được."
Cô không tin rằng mình không thể vượt qua được những chướng ngại đó!
“Được rồi, để kỷ niệm việc khắc chế nỗi sợ hãi của cậu, tớ sẽ mời cậu ăn tối, cậu muốn ăn gì nào?!"
Hai người cười cười nói nói cùng nhau đi ra ngoài, trong thang máy bên hành lang vừa vặn có người đi vào.
"Nhanh lên, vừa khéo có thang máy!"
Tần Miểu không thích chờ đợi, vội vàng chạy tới, cửa thang máy lúc này vừa vặn khép lại, Tần Miểu lại nhấn nút, muốn bắt kịp để lên thang máy này.
Hai người chờ vài giây, cửa thang máy dưới sự khống chế mà chậm rãi mở ra, người đàn ông bên trong, đứng ở phía sau cửa, cũng men theo tiếng nói mà ngẩng mặt lên, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Đường Chi.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Chi cả kinh trợn to hai mắt:
"Giang Chi?"
Anh đeo khẩu trang, nhưng cô vẫn luôn quen thuộc với anh.
Đường Chi không hề nghĩ tới, ở chỗ này cũng có thể gặp được anh, ngẩn người một lúc, hoài nghi mình nhìn lầm nên đã lấy cặp kính râm kia xuống, nghiêm túc xác nhận lại một lần nữa, thật đúng là Giang Chi!
Tần Miểu cũng giống như cô, giật mình trợn to hai mắt ——
Thần tượng!
Thần tượng a!!
Chết mất thôi, cô ấy và thần tượng đi cùng một thang máy!!!
Bầu không khí bỗng dưng trở nên thật vi diệu.
Đường Chi đứng bên cạnh Tần Miểu, chỉ hận tầng lầu quá cao, đôi mắt bất an mà nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng lại không có mục đích mà rơi vào cửa thang máy.
Trong thang máy sáng bóng đến mức có thể soi gương được, cánh cửa thang máy đang chiếu ra gương mặt cười như không cười của Giang Chi.
Ngay cả khi anh đang đeo khẩu trang, khóe mắt vẫn cong thành một độ cong mỉm cười dịu dàng.
Chỉ liếc mắt một cái đã làm cho trái tim vừa mới kiềm xuống được của cô lại 'thình thịch' đập rộn lên.
"Sao em lại đến đây?"
"Anh cười cái gì?"
Hai người gần như là đồng thời mở miệng, lại đồng thời rơi vào im lặng.
Tần Miểu ở một bên che miệng, suýt nữa đã cười ra thành tiếng.
Cuối cùng vẫn là Đường Chi ra đòn phủ đầu, nghi hoặc nói:
"Anh không phải là đang vụng trộm theo dõi em đấy chứ?"
Lần trước cô tham gia chương trình tạp kỹ, chân trước chân sau đã thấy anh đi theo rồi.
Lại còn theo dõi lịch trình của cô một cách trắng trợn nữa.
Giang Chi cười khẽ: "Không đến mức đó."
Trên người anh mát mẻ thoải mái, còn mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt, là dấu vết tắm rửa sau khi vận động.
Đường Chi theo động tác của anh, mới thấy trong tay anh vẫn mang theo một cái túi thể thao màu đen.
Lúc này Đường Chi mới hậu tri hậu giác nhớ tới, Giang Chi có sở thích leo núi, nếu không thì cái nhiệm vụ leo núi lúc trước kia cũng sẽ không được xuất sắc như vậy rồi.
Anh thật đúng là tới đây để vận động!
Ét ô ét, đây là hiện trường tự vả của việc tự luyến gì thế này.
Lại còn bị chị em tốt chứng kiến toàn bộ quá trình ấy nữa chứ!
Chân của Đường Chi đã có thể cạy ra được nguyên một cái công viên Disneyland xa hoa luôn rồi, khí thế yếu đi một nửa, chỉ muốn thang máy nhanh chóng xuống dưới lầu để rời khỏi hiện trường tự vả đầy lúng túng này.
Giang Chi vậy mà vẫn còn đang cười!
Đường Chi hung tợn trừng mắt nhìn anh một cái, hung dữ nói: "Anh cười cái gì chứ!"
Dám nói đang cười cô tự luyến thì cô sẽ đạp cho anh một phát!
"Tôi chỉ là đang suy nghĩ..."
Giang Chi lại chậm rãi mở miệng.
Cửa thang máy chiếu rọi đôi mắt đang mỉm cười của anh, dịu dàng như có thể làm cho người ta bị đắm chìm bởi một cái nhìn thôi vậy.
"Người nên gặp, cuối cùng rồi cũng sẽ gặp được thôi."
_______________
Chú thích:
(1) Nguyên Lê: Là nhân vật xuất hiện trong phần mở đầu của game 'Tiên kiếm kỳ hiệp truyện: Hoan Ly Kính'.
(2) Phổi bò: Nhẹ dạ, thiếu suy nghĩ trước khi nói hay làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...