Sao đỉnh lưu còn chưa chia tay với tôi

Ý nghĩa của thẻ hẹn hò có nghĩa là có thể rút ra nhiệm vụ hẹn hò ở một loạt các nội dung hẹn hò tổ đạo diễn đề ra.
Nội dung mà Đường Chi rút được là ngồi thuyền kính uống trà chiều.
Nhiệm vụ này nhìn thì có vẻ rất dễ dàng, lại thêm ba chữ “uống trà chiều” càng khiến cho Hạ Thu Thu bên cạnh nhìn thẳng vào.
Ban nãy vì cô ta không học lặn được, phải từ bỏ nhiệm vụ bị trừ mất năm ngôi sao.
Lúc này lại thấy Đường Chi lấy được tấm thẻ hẹn hò uống trà chiều tốt như vậy, trong lòng không khỏi ganh tỵ. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thầy Phó, em cũng muốn một tấm thẻ hẹn hò!”
Vị trí hiện tại của bọn họ cách tấm thẻ hẹn hò yêu cầu phải thảy ra được con số 6, Phó Hoàn Chi lập tức phải chịu áp lực rất lớn: “Anh sẽ cố gắng!”
Nhưng anh ta lại thảy ra con số 5.  
Vậy là cả hai đã thành công thu về nhiệm vụ một buổi câu cá bên biển.
Trên màn hình nổi lên một tràn [hahahahaha!]
[Điều khiển giọng nói thất bại.jpg]
[Không sao, vẫn còn cơ hội, đừng sợ!]
[Cơ hội ném 1 và 6 rất thấp, ngốc quá.]
Đường Chi và Giang Chi lên thuyền kính ngắm cảnh. 
Con thuyền này được tổ tiết mục trang trí tỉ mỉ, lan can hai bên được phủ bằng tấm màn màu hồng và hoa hồng khoe sắc.
Đáy thuyền trong suốt, nhìn thấy rõ được màu xanh nước biển, thậm chí còn có thể nhìn thấy đàn cá đang bơi lội bên dưới.
Chỉ cần chụp mười bức ảnh trong vòng ba mươi phút là hoàn thành nhiệm vụ.
Thuyền có bốn chỗ ngồi, ở giữa bày một bàn ăn nhỏ. Tổ tiết mục còn mang cả điểm tâm lên phục vụ cho hai người bọn họ, hai ly nước dừa giải khát và một đĩa bánh macaron nhỏ.
Hướng lái do bọn họ tự điều khiển, con thuyền tham quan từ từ rời khỏi địa điểm nhiệm vụ, từ xa có thể nhìn thấy Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt đang nỗ lực tìm kiếm kho báu trên cát. Mà Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi lúc này cũng đã lên thuyền, chuẩn bị ra biển câu cá.
So với nhiệm vụ của hai nhóm còn lại, nhiệm vụ hẹn hò này đúng là có lương tâm hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Chi xoay người, tận hưởng làn gió biển thổi qua trước mặt, lúc này mới nghĩ lại, thẻ hẹn hò tốt đến thế nào. Chả trách ban nãy Hạ Thu Thu ngưỡng mộ đến phát ghen.
Tâm trạng cô đang tốt, nhìn thấy Giang Chi cũng thuận mắt hơn nhiều.
“Anh uống nước dừa không?”
“Không uống.”
“Ăn bánh macaron không?”
“Không ăn.”
[Hahahaha! Anh Chi: Từ chối hai lần.]
[Anh Chi: Lạnh nhạt.jpg]
“...”
Nói chuyện với người này quả thật là tự chuốc họa vào thân.
Đường Chi dứt khoát một mình ăn.
Vừa hay ban nãy làm nhiệm vụ, có chút khát.
Macaron không lớn, mùi vị rất ngon, ngọt thanh, phối với nước dừa thanh mát, cô ăn liền hai cái.
Sau khi ăn uống no nê, cô tìm một điểm tự sướng đẹp nhất trên thuyền, rồi kêu anh qua chụp.
“Giang Chi, chúng ta cùng chụp hình nào!”
Ánh nắng hôm nay vừa đủ đẹp, xán lạn dừng lại trên gương mặt tươi cười của cô.
Đêm đó cô giúp anh tìm lá bùa bình an, cảnh tượng khi cô cười cũng hiện lên trong tâm trí của anh.
Công bằng mà nói, bây giờ Giang Chi không hề ghét cô.
Thấy anh không nhúc nhích, Đường Chi lại thúc giục: “Nhanh lên!”
Cô giơ tay về phía anh.
Lòng bàn tay trắng nõn và mềm mại hướng lên, dưới ánh mặt trời lại càng thêm căng bóng.
Giang Chi yên lặng ngồi xuống bên cạnh cô.
Đường Chi hơi nghiêng đầu về phía vai anh, giơ điện thoại lên rồi chụp một tấm “tách”.
[Hu hu hu! Có ai mời họ chụp tấm áp phích chung chưa? Đẹp quá!]
[Tổ hợp nam thanh nữ tú tôi thấy được đấy! Lúc này tôi thực sự hy vọng anh Chi thích Chi Chi.]
[Haiz, ai lại không chứ?] 
Đường Chi chụp xong, cô kiểm tra lại.
Tấm này không được, chụp cho Giang Chi đẹp hơn, còn cô thì bị dìm xuống rồi, phải chụp lại.
Hình như con gái sinh ra là đã có niềm đam mê chụp ảnh, còn chưa kể cô là một nhóc phiền phức xấu xa. Dù là nhiệm vụ chỉ cần mười tấm ảnh chụp chung, Đường Chi cũng muốn chụp ra mười tấm đẹp nhất để đưa cho tổ tiết mục.

Nhưng dĩ nhiên là Giang Chi không có loại kiên nhẫn này.
Anh chụp chung với cô đủ mười tấm liền đứng dậy.
Như vậy làm sao mà được?
Đường Chi ngăn Giang Chi lại: “Ây, anh chụp với em nữa đi mà!”
Chắc chắn là do chiếc điện thoại trong tay cô, trong mớ ảnh đó, anh đều đẹp hơn so với cô!!!
Đáng giận thật!
Xét về nhan sắc, Đường Chi tuyệt đối không nhận thua!
Giang Chi hơi cụp mắt xuống, khẽ liếc nhìn qua: “Còn chưa đủ?”
Đường Chi lẩm bẩm nói: “Đủ rồi.”
“Nhưng mà không có anh chụp cùng, việc này chẳng còn ý nghĩa gì.”
Cô không dám thừa nhận rằng mình chụp không đẹp, muốn chụp lại. Thấy vẻ mặt hờ hững của Giang Chi, cô quyết định lấy lùi làm tiến.
“Nhưng mà, nếu anh đã không muốn chụp nữa thì…”
“Thôi được rồi.”
Đường Chi bĩu môi: “Em tự làm được, cho dù có phải một mình chụp hình, em cũng sẽ không cảm thấy buồn.”
Nói xong, cô cúi đầu buồn bã, giả vờ lau nước mắt rồi bắt đầu sụt sịt, dường như rất ấm ức, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Giang Chi, không sao đâu, em một mình chụp hình ở đây không buồn chút nào cả.”
“Chỉ cần anh vui là em vui rồi!”
“Dù gì chúng ta cũng có mười tấm hình làm kỷ niệm rồi.”
“Em, thật sự thật sự không buồn chút nào cả.”
Đường Chi mải diễn mà không để ý, Giang Chi bỗng nhiên tiến lên trước một bước.
Một tràng bình luận live hiện lên:
[Hahahaha! Đường Chi miệng nói: Em không buồn, trong lòng thì: Anh thử không chụp xem?]
Chút mánh khóe nhỏ này, người xem live đều có thể nhìn ra được, huống hồ là Giang Chi.
Nhưng khi cô cúi đầu, giả vờ lau nước mắt, anh vẫn là bị cô lừa, theo tiềm thức mà bước lên phía trước.
Rõ anh biết là cô đang cố ý nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh cô.
“Chụp.”
Mắt Đường Chi vụt lên một tia sáng: “Anh thật sự muốn chụp cùng em ư?”
Giang Chi thỏa hiệp, cô lại tiến lên, lời nói tuy đáng thương nhưng đôi mắt lại hiện lên vẻ ranh mãnh: “Anh thật sự không cần phải ép mình vì em, Giang Chi, em không muốn ép anh.”
Anh khẽ khịt mũi, trên môi khẽ nở nụ cười nhạt, thuận theo ý cô mà nói: “Không ép buộc.”
Hì hì hì.
Lấy lùi làm tiến, mãi mãi là huyền thoại!
Đường Chi dúi điện thoại vào tay anh, nở một nụ cười đắc ý.
“Anh chụp đi! Ban nãy chụp gần quá, mặt em bị to!”
[!!!Hồi nãy mặt to?!]
[Đường Chi quá tuyệt vời, nhưng hiện tại tôi thấy kỳ lạ, giống với anh Chi, tôi chịu thua chiêu này của cô ấy.]
[Rõ ràng rất là ra vẻ, nhưng lại không nỡ nhìn cô chịu ấm ức, muốn thỏa mãn cô ấy.]
[Chết tiệt! Rốt cuộc cô ấy đã hạ độc gì cho chúng ta vậy?]
Lần này chụp chung với Giang Chi, Đường Chi chụp được rất nhiều tấm vừa ý.
Cô cẩn thận chọn ra mười tấm đẹp nhất của mình, nhưng Giang Chi thì không được đẹp cho lắm, rồi lưu tất cả vào một tệp khác, để đến lúc đó tiện lấy cho tổ tiết mục xem.
Khi cô đang chọn ảnh, Giang Chi đang ngồi ở vị trí điều khiển, điều khiển con thuyền theo hướng ngược lại.
Từng đợt sóng biển vỗ vào thân tàu, khuấy ra những bọt nước trắng xóa.
Đến khi điều khiển xong phương hướng, anh vô tình ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy những sợi tóc ở hai bên thái dương của Đường Chi bị gió biển thổi, dính vào má.
Cô vừa dùng tay vén những sợi tóc, vừa nhìn những tấm ảnh chụp chung ban nãy trong điện thoại, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện.
Một mỹ nữ xinh đẹp sống động nhưng lại tự nhận mình là một kẻ phiền phức xấu xa.
Thời gian lúc này dường như đứng yên lại.
Như cảm nhận được ánh mắt của anh, Đường Chi rời mắt khỏi điện thoại, tò mò nhìn sang.
Giang Chi ung dung thản nhiên dịch tầm mắt, nhìn sang mặt biển lấp lánh phía sau lưng cô.
Nhưng động tác này vẫn không thoát nổi con mắt của những cư dân mạng:
[Hu hu! Anh Chi vừa mới nhìn Chi Chi kìa!]
[Là rung động á, tiêu rồi, ánh mắt không thoát nổi, con tim không hiểu sao lỡ nhịp vì em~]
[Hu hu, hẹn hò trước yêu sau mà tôi mong chờ đã thành hiện thực thật rồi!!!]
Hai người quay trở lại bờ đúng hẹn trong vòng ba mươi phút.

Đường Chi đưa cho nhân viên những tấm hình mà cô đã chọn lựa.
Ai ngờ rằng tổ tiết mục lại trực tiếp in những tấm hình này ra ngay tại chỗ.
Những tấm hình Giang Chi bị xấu do cô tỉ mỉ lựa chọn cứ như vậy mà phơi bày trước mặt quần chúng.
“...”
Với tư cách là nhân viên trong đội fan couple của hai người, Bạch Bạch nhìn vào những bức hình này cũng bất lực mà liếc nhìn Đường Chi.
Phiền phức nhỏ này quá đáng thật!
Trong những bức ảnh này chụp Giang Chi bị nhắm mắt cũng thôi đi, vẫn còn mấy tấm nhìn Giang Chi bị mờ như bóng ma.
Điểm chung của những bức ảnh này là, Đường Chi đẹp đến một cách khó tin.
Bình luận live đều cười phá lên:
[Anh Chi: Đây gọi là cách mà em yêu tôi?]
[Anh Chi: Đây rõ ràng là bộ phim của hai người, vậy mà lại không có tên tôi.]
[Đường Chi quá đáng thật, ít ra cô cũng nên chọn một tấm ảnh Chi đẹp trai rõ nét đi chứ.]
[Tôi vẫn là cảm thấy buồn cười! Đường Chi: Em có thể yêu anh vô điều kiện, theo đuổi anh, nhưng chụp ảnh chung so nhan sắc, vẫn chú tâm vào chính em thôi.]
Đường Chi nhìn vào những bức ảnh này cũng có hơi áy náy, cô cúi đầu, đá cát trắng dưới chân, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Giang Chi.
Cô nhỏ tiếng giải thích: “Chỉ… là mười tấm hình, em tiện tay đưa cho bọn họ xem mà!”
Giang Chi không quá quan tâm đến mình trong mấy bức ảnh đó.
Anh lại nghĩ đến lúc cô ở trên thuyền, bộ dạng say sưa hứng thú ngồi lựa những tấm hình.
Vốn tưởng cô chơi trò nhõng nhẽo vì muốn được chụp chung với anh nhiều hơn.
Hóa ra…
Là vì muốn chụp thêm nhiều tấm trông cô đẹp hơn.
Anh im lặng nghiến răng, cuối cùng là bị cô làm cho tức cười.
“Ừm, chọn cũng không tệ.”
Đường Chi hoàn toàn không nghe thấy ý mỉa mai trong lời nói của anh, thuận theo đó mà tiến lên nịnh hót anh: “Bạn trai em trời sinh đã đẹp trai, chỉ có vài tấm hình, không ảnh hưởng gì đến hình tượng của anh đâu!”
Giang Chi không nói nên lời, mặc kệ cô.
Cách tính sao sau buổi hẹn hò sẽ thông qua phương thức ném phi tiêu trên bàn xoay.
Trên bàn xoay, có ghi các con số từ 10 đến 30, ném phi tiêu trúng con số nào thì khách mời sẽ có được số ngôi sao tương ứng.
Đây rõ ràng là điểm mạnh của Giang Chi, Đường Chi đưa phi tiêu cho anh, lúc này lại có lý chẳng sợ mà yêu cầu: “Giang Chi, ném 30!”
[Chết tiệt, này cũng áp lực quá rồi!]
[Anh Chi: Tôi đang mơ màng, lời nguyền của thầy Phó tuyệt đối đừng ứng lên người tôi.]
[Không, tôi nghĩ anh Chi thực sự rất lợi hại.] 
Giang Chi cầm lấy chiếc phi tiêu, thay vì nhanh chóng ném thì anh lại nhìn thẳng vào cô hỏi: “Em tin tưởng tôi đến vậy sao?”
Tuy cô hay phóng đại mọi chuyện lên, nhưng vào chính ngay lúc này lại tràn đầy sự tin tưởng tuyệt đối với anh.
Không có nguyên nhân nhất định, nhưng lại mang một tấm lòng chân thành tha thiết không thể so bì được.
Thật mâu thuẫn.
Đường Chi ngẩn người ra, không nghĩ rằng anh lại hỏi như vậy.
Cô nhanh chóng nắm chặt hai tay tràn đầy năng lượng, cổ vũ cho anh: “Đúng vậy! Anh rất lợi hại! Phải ném được 30 nha!’
Lời này quá giả tạo.
Anh không tin.
Giang Chi không nhìn cô nữa. Anh tập trung nhìn vào mục tiêu đang xoay.
Anh hình như luôn có một số điểm khác lạ so với người thường.
Ở một số lĩnh vực mà người thường khó có thể đạt được, anh lại luôn có thể dễ dàng đạt được. Chỉ cần là điều anh muốn thì đều có thể làm tốt.
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào bàn tay của anh, nhìn thấy chiếc phi tiêu bay “vèo” một phát và hạ cánh an toàn chắc chắn trên một khu vực. 
Cho đến khi bàn xoay dừng lại, mọi người mới có thể nhìn rõ con số trên đó.
Các nhân viên trước hết không thể tin vào mắt mình mà hét lên…
“30!”
“Chúc mừng hai người, đạt được ba mươi ngôi sao!”
[Chết tiệt! Anh Chi lợi hại thật! Nói 30 là 30!]

[Má! Điều này thật quá đáng rồi!]
[Hu hu đây là thần tình yêu gì đây, em muốn 30, tôi liền ném 30 hu hu!]
Ánh mắt Đường Chi cũng vụt sáng lên nhìn vào con số 30 đó.
Giọng nói không giấu nổi sự phấn khích:
“Yeah! Em biết là anh làm được mà.”
Cô phấn khích mà quay người muốn đập tay với Giang Chi.
Nhưng Giang Chi vẫn đứng yên, không có động tĩnh gì đáp lại động tác đó của cô. Đường Chi dứt khoát chạy đến bên cạnh anh, nắm lấy tay của anh, vẫn cứ cưỡng ép anh thực hiện động tác “give me five”.
“Giang Chi, anh giỏi thật!”
“Hai chúng ta tối nay đã có chỗ dừng chân và cơm ăn rồi!”
Vì quá phấn khích mà giọng cô cao hơn một chút, hai tay giơ lên như một đứa trẻ vừa được thưởng.
Giang Chi yên lặng nhìn cô, lòng bàn tay vẫn còn lưu giữ chút hơi ấm sau cái đập tay vừa rồi.
Như bị cảm xúc của Đường Chi lây nhiễm, anh cúi đầu, im lặng mỉm cười.
Bọn họ lại làm thêm một nhiệm vụ, hoàng hôn trên biển dần buông, đến đội cuối cùng.
Tại thời điểm này, “Nhan Sắc” đã hoàn thành ba vòng nhiệm vụ, tích lũy được 18 ngôi sao. 
“Vãn Thu” vẫn đang trong giai đoạn mò mẫm làm nhiệm vụ, từ từ tiến triển lên đến 25 ngôi sao.
“Kẹo Gừng” sau khi thành công hoàn thành nhiệm vụ hẹn hò, trực tiếp mở ra khoảng cách rất lớn với hai đội còn lại, vọt lên thành 58 ngôi sao.
Những ngôi sao mọi người tích lũy được trong vòng này, tổ đạo diễn không hề công bố cho khách mời.
Chỉ vì tiếp theo đây phải tiến hành đấu giá phòng ngủ và bữa tối.
Chỉ có những khán giả xem truyền hình trực tiếp của chương trình mới có thể nắm được đại khái tình hình của mọi người.
[“Kẹo Gừng” chỉ cần nhận được 30 ngôi sao trong nhiệm vụ hẹn hò là đã có thể đè bẹp hai nhóm còn lại!]
[Có vẻ như “Nhan Sắc” là ít nhất? Hai game thủ, tôi sắp quên mất họ đang làm nhiệm vụ gì rồi ha ha ha!]
[“Vãn Thu” hình như cũng không nhiều, cứ muốn lấy thẻ hẹn hò nhưng cũng không lấy được.]
Lúc này, đạo diễn bắt đầu lấy hình ảnh căn phòng ra, tập hợp mọi người lại bắt đầu đấu giá.
“Là thế này, chúng ta bắt đầu đấu giá từ phòng ở trước.”
“Có đầy đủ tất cả các thiết bị, view khách sạn hướng thẳng ra biển, giá khởi điểm là 5 ngôi sao!”
Căn phòng này đương nhiên là ai cũng muốn.
Nhan Vô Ưu: “6 ngôi sao!”
Hạ Thu Thu: “10 ngôi sao!”
Đường Chi: “15 ngôi sao!”
Nhan Vô Ưu trợn to mắt nhìn.
Nhóm của bọn họ tổng cộng chỉ có 18 ngôi sao, Đường Chi vậy mà lại kêu lên một cách nhẹ nhàng vậy ư?
Cô không đấu nữa, quyết định án binh bất động.
Không ngoài dự đoán, Hạ Thu Thu vô tình mà ra giá lên đến 20 ngôi sao.
“Nhan Sắc” đã mất đi tư cách đấu giá rồi.
Nhan Vô Ưu nhìn qua Đường Chi, thầm nghĩ đội của Đường Chi và Giang Chi chắc là sẽ tiếp tục ra giá.
Quả nhiên, Đường Chi quyết định ra giá, một hơi thốt ra lên tới “30 ngôi sao.”
“Nhiều như vậy sao?”
Nhan Vô Ưu sửng sốt, nói nhỏ với Thẩm Trác Sắt: “Lúc bắt đầu bọn họ có 20 ngôi sao, làm nhiệm vụ cùng lắm là được 10 ngôi sao thôi chứ?”
Thẩm Trác Sắt cảm thấy 15 ngôi sao là quá nhiều rồi, hai người bọn họ chăm chỉ cả buổi chiều cũng chỉ kiếm được 8 ngôi sao, cậu ấy thận trọng gật đầu: “Chắc là vậy.”
[Ha ha ha! Hai người có khuất mắc gì với “Kẹo Gừng” vậy?]
[Bọn họ đã kiếm được 38 ngôi sao trong một buổi chiều, “Nhan Sắc” hai người mau tỉnh táo lại đi!]
[Hiệu ứng kịch xem như là bắt chẹt.jpg]
Mức giá 30 ngôi sao cao ngất ngưỡng khiến Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi cũng bất lực buông xuôi.
Bọn họ chỉ có 25 ngôi sao, căn bản là không thể tiếp tục lên giá.
Đạo diễn vẫn đang nhập tâm theo quy trình của buổi đấu giá, hào hứng mà tuyên bố…
“30 sao lần một!”
“30 sao lần hai!”
“30 sao lần ba!”
“30 sao… thành giao!”
Khách sạn nghỉ dưỡng nhanh chóng được Đường Chi chụp được. Cô cười khanh khách chắp tay đi ngang hai nhóm còn lại: “Đa tạ, đa tạ!”
[Phù! Không hiểu sao tôi cảm thấy Chi Chi giả vờ khiêm tốn nhưng lại như đang khoe khoang!]
[Hãy loại bỏ đi cảm giác này của tôi, cô ấy chính là đang giả vờ khiêm tốn! 58 ngôi sao cũng đủ càn quét cả buổi đấu rồi đó!]
[Thật là hoang phí! Sau khi Chi Chi có sao thật là khí phách!]
[Đường Chi đồ táng gia bại sản, lãng phí thêm 4 ngôi sao! Dù sao cũng phải thử điểm giới hạn của Vãn Thu Thu chứ, hây da, tôi sốt ruột chết mất thôi!]
[Chị em đừng lo, cô ấy có nhiều sao, có thể xài hoang phí.]
Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu đều nhìn vào phòng của khách sạn nghỉ dưỡng.
Trải qua trận chiến ở thành phố Băng, mọi người đều có nhận thức về căn phòng đầu tiên là tốt nhất. Nếu năng lực cho phép, họ đều muốn giành được căn phòng đầu tiên.
“Khách sạn này còn có hồ bơi riêng, hai người cũng sướng qua rồi!”
Đường Chi khiêm tốn vẫy tay với hai người, nhân tiện tiếp tục thổi cái rắm cầu vồng(1) cho Giang Chi: “Haiz, chủ yếu là nhờ có bạn trai giỏi.”

Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu liếc mắt nhìn nhau.
Cái người giả vờ khiêm tốn vẫn tiếp tục chưa chịu dừng.
Mặc dù bạn trai của hai người bọn họ chơi cũng không tệ trong từng mục nhưng làm sao nói ta…
Xét về mức độ hoàn thành nhiệm vụ, quả thực không thể so sánh với Giang Chi.
Giang Chi hình như là con người toàn năng, không chê vào đâu được.
Hai người lại thở dài.
Bây giờ, Hạ Thu Thu không thể ghen tị với Đường Chi được nữa.
Bắt đầu từ kỳ này, phiếu bầu cho cặp đôi Đường Chi và Giang Chi đã biến thành chính phân.
Chính phân là khái niệm gì.
Có nghĩa là chỉ trong hai kỳ bọn họ đã san bằng lại số phiếu mà bọn họ bị vượt xa, mà hiện tại lại đang tăng tốc nhanh chóng dí theo bọn họ.
Hạ Thu Thu: Tê liệt.jpg
Mặc dù hiện tại cô ta và Phó Hoàn Chi đang giữ vị trí đầu bảng với 2,8 triệu lượt bình chọn. Đường Chi và Giang Chi chỉ có 300 ngàn lượt. Nhưng cô ta biết, có lẽ sau khi kết thúc kỳ này, vị trí đầu bảng cặp đôi sẽ bị “Kẹo Gừng” thay thế.
Lúc này, đạo diễn lại lấy ra tấm ảnh của một căn homestay.
“Giá khởi điểm, 5 sao!”
Cuộc tranh đoạt cũng không còn gì hồi hộp, cuối cùng Hạ Thu Thu cũng lấy ra 19 ngôi sao đổi lấy một căn homestay bình dân và mộc mạc.
Mà Nhan Vô Ưu ra giá thấp nhất 5 ngôi sao, mang lều cắm trại cất vào túi.
[Thảm quá, thảm quá rồi, đội “Nhan Sắc” thảm quá rồi!]
[Không sao! Cắm trại nói không chừng sẽ lãng mạn hơn thì sao? Đầu chó.jpg]
Lúc này, số ngôi sao còn lại của mỗi nhóm sau trận đấu giá là…
CP “Nhan Sắc”: 13 sao.
CP “Vãn Thu”: 6 sao.
CP “Kẹp Gừng”: 28 sao.
Tổ tiết mục cố tình công bố điểm của ba đội trên màn hình cho mọi người đang xem chương trình trực tiếp, nhưng vẫn không thông báo cho tất cả mọi người có mặt.
[Hahaha! “Kẹo Gừng”: Đây là trận chiến không có khói súng!]
[Đã bắt đầu thấy tội nghiệp cho hai đội còn lại…]
[Tôi có dự cảm khoảng cách giữa mọi người là do tấm thẻ hẹn hò của “Kẹo Gừng” và lần anh Chi ném phi tiêu, càng lúc càng lớn hơn!]
Hiện trường vẫn đang tiếp tục tiến hành buổi đấu giá cho bữa tối.
“Tiếp theo đây, chúng ta bắt đầu đấu giá cho bữa ăn tối nay.”
“Bữa ăn đấu giá đầu tiên là – bữa tối sang trọng.”
“Giá khởi điểm, 5 sao!”
Nhan Vô Ưu: “6 sao!”
Hạ Thu Thu: “...”
Lấy mạng ư, bọn họ chỉ còn 6 sao! Thậm chí còn không ra giá được cho cái đầu tiên.
Đường Chi vừa mở miệng, liền ra giá lên đến 10 sao.
Thẩm Trác Sắt đứng bên cạnh Giang Chi giả vờ bình tĩnh, chậm rãi uống một ly cocktail rồi nói:
“Anh Chi! Cậu xem Đường Chi như vậy không phải là quá lãng phí rồi sao?”
[Ha ha ha! Sắt Sắt sốt ruột rồi, cậu ta sốt ruột rồi!]
Giang Chi nhíu mày: “Vậy sao?”
Thẩm Trác Sắt gật đầu: “Không cần thiết, thực sự không cần thiết, chúng ta đôi bên giúp đỡ cùng có lợi, cậu mau đi khuyên đi. Hơn nữa, ngôi sao rất khó kiếm được, đừng để lãng phí như vậy, không đáng đâu.”
[Sắt Sắt: Đường Chi ra giá như vậy, tôi chỉ đành đi cáo trạng vậy!]
[Quả thực Đường Chi có chút lãng phí, sao có nhiều cũng không nên chơi như thế được.]
[Nếu không nhờ anh Chi ném phi tiêu được 30 sao,  làm sao cô ta có thể phung phí như vậy được, thực sự có chút quá đáng.]
Giang Chi im lặng.
Ánh mắt của anh dần dần nhìn vào Đường Chi, thấy khuôn mặt tươi cười của cô, khoe khoang đắc ý mà cùng với Nhan Vô Ưu giơ bảng +1 sao, +1 sao. 
Giang Chi chậm rãi uống một ngụm nước lọc, trước ánh mắt mong chờ của Thẩm Trác Sắt mà nhẹ nhàng nói: “Cô ấy ngoan cố cũng đâu phải ngày một ngày hai.”
Lời này đúng là quá bá đạo.
Bình luận live đều bị sốc…
[Đây… đây là ý gì?]
[Ý là cô ấy ngoan cố không phải ngày một ngày hai, anh phải quen với nó.]
[Đây là đang bảo vệ Đường Chi sao?]
[Tôi… tôi bây giờ vừa bị sốc vừa lại mong chờ!]
[Fan CP này sắp ngất rồi… nhanh lên, đưa máy thở cho tôi!]
Đừng nói là bình luận live bị sốc, Thẩm Trác Sắt cũng phải hậm hực sờ lên mũi.
Khá lắm, khá lắm.
Là ai nói Giang Chi không có tình cảm với Đường Chi?
(1): Đây là một cụm từ ngôn ngữ mạng của dân đu Idol C-Biz, chỉ hành vi fan tung hô u mê thần tượng vô điều kiện, bất chấp hành động của thần tượng. Ví dụ nếu thần tượng có ngoáy mũi hay đánh rắm thì cũng như cầu vồng cũng khen sến khen súa, khen lấy khen để, khen như trời như đất, khen thành tinh hoa thành tinh tú, thành cái gì cũng được nhưng ý vẫn là ca lên tận mây xanh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui