2 năm trước, thành phố C.
Tiếng ve kêu ngoài cửa sổ làm lòng người xao xuyến.
Vào một buổi chiều nắng nóng, Chu Nam ngồi trong phòng vừa đọc bản đồ phân bố của các dòng sông trên thế giới vừa tính toán ngày thi đại học.
Leng keng leng keng, tiếng chuông báo kết thúc tiết học vang lên, Chu Nam nhớ tới lời dạy bảo nghiêm khắc của mẹ, không đứng dậy.
Phát Tiểu Kiêm ngồi cùng bàn với Uông Vũ Tây đột nhiên làm mặt quỷ với cô, theo ánh mắt của cô ấy, cô nhìn ra phía ngoài cửa, ở đó có một người con trai thân hình cao lớn đang đứng.
Tạ Nhất Phàm, bạn trai của cô, Chu Nam liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh ta, anh ta vẫn luôn nổi bật giữa đám đông như vậy.
Ánh mắt chạm nhau, Chu Nam thở dài, đứng dậy đi ra ngoài: "Nam Nam." Tạ Nhất Phàm nói: "Sao cậu không trả lời tin nhắn của mình, gọi điện cũng không nghe, mình rất lo cho cậu." Trên khuôn mặt thanh tú của anh ta hiện rõ sự lo lắng, nếu không phải hôm qua cô nhìn thấy anh ta ôm hôn thân mật với một nữ sinh xinh đẹp khác thì chắc hẳn giờ Chu Nam đã tin.
"Nhất Phàm, chúng ta chia tay đi, như này trực tiếp nhất cũng đơn giản nhất." Chu Nam ra vẻ lạnh lùng nhìn anh ta, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Người này đã cùng cô trải qua tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, người này đã từng ở sâu trong lòng cô, khuôn mặt anh ta vẫn ôn nhuận như cũ, Chu Nam không biết rốt cuộc mình có thật sự hiểu anh ta không.
"Nam Nam, mình với Lâm Hình không phải như cậu nghĩ đâu, mình chưa từng đồng ý qua lại với cậu ta." Tạ Nhất Phàm khẩn thiết nói, hơi cúi đầu xuống, trong mắt có chút chua xót.
"Nhưng cậu không từ chối." Chu Nam cao giọng nói: "Rõ ràng cậu biết tôi sẽ buồn, cậu rõ ràng biết đối với tôi cậu có ý nghĩa như thế nào..." Vành mắt Chu Nam ửng hồng: "Tôi tác thành cho hai người, từ này về sau chúng ta không liên quan tới nhau nữa, mong rằng sau này cậu đừng tới tìm tôi." Dứt lời, Chu Nam quay đầu rời đi.
Tạ Nhất Phàm nhìn cô quyết tuyệt rời đi, lẩm bẩm nói: "Xin lỗi, nhưng mình cũng là bất đắc dĩ..."
Trở lại chỗ ngồi, Chu Nam thất thần cả một tiết học.
Cô không tự chủ được mà nhớ đến mấy năm nay mình cùng Tạ Nhất Phàm tay nắm tay bước đi.
Bản thân bị người nhà bỏ bê, bị bạn học bôi nhọ, bị bạn bè phản bội, anh ta vẫn luôn bên cạnh an ủi cô, cùng nhau dạo phố, cùng nhau đi du lịch, cùng nhau làm những chuyện lãng mạn nhất của các cặp tình nhân, ở trong biển hoa, anh ta hôn cô, nói ra những lời âu yếm động lòng nhất trên đời, lúc cô buồn anh ta nói cô đừng vì người khác mà sống nữa, ở trong mắt anh ta, cô là người đẹp nhất, là pháo hoa độc nhất vô nhị...
Nhưng mà, những thứ tốt đẹp luôn vô tình lướt qua cô, kết quả cuối cùng cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Chu Nam tự giễu bật cười, tự nhủ nhất định phải giữ vững tâm tình, thi đậu Đại học X, rời xa cái nơi không còn một chút quyết luyến nào này.
Áp lực học tập quá lớn, không có người thân chăm sóc quan tâm, mỗi ngày khi về nhà thứ chào đón cô là một mảng đen hiu quạnh.
Dần dần, cô học được cách buông thả bản thân --- hút thuốc.
Nhìn khói thuốc lá được thổi ra từ trong miệng, dần dần biến mất, cảm nhận mùi vị của nicotin, thả ra từng vòng từng vòng khói, Chu Nam cảm thấy linh hồn của mình giống như được tự do.
Sau này, cô thi đậu Đại học X, một mình rời nhà đi tới thành phố X xa xôi, khi đó mới phát hiện ra thành phố lớn bận rộn ồn ào đông đúc, việc học nặng nề, ép cô đến mức thở không nổi.
Thỉnh thoảng cô sẽ nghe một bài hát, một mình ngẩng đầu nhìn trời, tưởng tượng ra cuộc sống của những sinh vật khác nhau trong thế giới này.
Hoặc là mua một bịch bia về uống, châm thêm một điếu thuốc, một mình trải qua đêm tối tĩnh mịch.
Tạ Nhất Phàm theo kế hoạch ban đầu thi đỗ Đại học C, tất nhiên Lâm Hình cũng thế.
Ngày lễ ngày tết, anh ta đều sẽ gửi cho Chu Nam một tin nhắn chúc mừng, Chu Nam chưa bao giờ trả lời.
Tính cách Uông Vũ Tây hoạt bát, bạn bè nhiều, mỗi ngày đều vui vẻ bên bạn trai, cô ấy đỗ vào một học viện không có tiếng thư thái tản mạn sống qua ngày, ngẫu nhiên sẽ hỏi thăm tình hình của Chu Nam, mọi trường hợp Chu Nam đều nói tất cả mọi chuyện đều ổn.
Từ trước tới giờ cô đều không muốn làm phiền người khác.
Tựa như hết thảy mọi thứ đều có quỹ đạo, mỗi người đều tự giác đi trên con đường thuộc về chính mình, Chu Nam cũng vậy, chỉ là người khác có người động viên bên cạnh còn cô thì cô độc một mình.
***
Chu Nam cầm lấy điếu thuốc, quay người soi gương, làn da này chưa từng được chăm sóc tử tế nhưng vẫn hồng hào trắng nõn, mái tóc thì vẫn là kiểu xoăn sóng lớn được làm khi kết thúc kỳ thi đại học, mấy sợi tóc màu vàng càng làm tôn lên nước da trắng nõn, tất cả đều ổn chỉ có biểu tình cùng tâm tình của cô là uể oải.
Nhìn móng tay được mình sơn màu trắng bệch, Chu Nam không khỏi nghĩ tới Tô Hành, nam sinh cô chỉ mới gặp mặt một lần, đôi tay xinh đẹp như vậy, đôi môi hoàn mỹ, khi hút thuốc chắc hẳn rất gợi cảm...
Lắc lắc đầu, Chu Nam loại bỏ tạp niệm, bắt đầu viết báo cáo năm học.
Năm nhất có nhiều việc còn chưa hoàn thành, khai giảng xong thì chính là thời gian bận rộn nhất.
Nhoáng cái một tháng qua đi, Chu Nam chạy tới chạy lui giữa toà nhà học, thư viện, ký túc xá, chạy qua chạy lại ba điểm sinh hoạt này, từ đầu tới cuối không một lần nhìn thấy thân ảnh soái khí ôm mèo kia.
Hôm nay, bạn cùng phòng Châu Khả của Chu Nam đột nhiên nói: "Tiết toán cao cấp chiều nay mình không tới đâu, cậu giúp mình điểm danh với nhé?" Giọng nói Châu Khả mang theo khẩn cầu.
Chu Nam ngẩn người, Châu Khả là ủy viên học tập, chưa từng trốn học bao giờ, vì thế cô hỏi: "Có chuyện gì vậy, cậu khó chịu ở đâu à?"
"Mình không sao." Châu Khả cười với vẻ mặt đáng khinh: "Mình muốn tới dự thính tiết của giáo sư mới khoa tiếng Pháp, định đi sớm chiếm chỗ, nghe nói thầy ấy cực kỳ đẹp trai!" Chu Nam không ngờ rằng một người say mê học tập như Châu Khả cũng có lúc mê trai như vậy, lại còn đòi theo này theo kia.
Chu Nam vừa nghĩ thầm chắc hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, vừa đồng ý: "Được, cậu đi đi mình giúp cậu điểm danh."
Châu Khả nói cảm ơn xong thì hoan hỉ rời đi, Chu Nam nhìn vẻ mặt như thiếu nữ hoài xuân của cô ấy thì cười cười, có chút hâm mộ tính cách ngay thẳng đơn giản của cô ấy, bản thân cô đã không còn hứng thú với việc tìm hiểu một ai đó nữa, cũng không muốn vướng vào tình yêu nữa.
Quen rồi sẽ bị nghiện, Chu Nam dọn dẹp đồ đạc, đi tới lớp toán cao cấp.
Lúc này, lớp tiếng Pháp đang chật kín người.
Trên hành lang cũng có người chen chúc, chờ được nhìn thấy vị giáo sư đẹp trai trong truyền thuyết.
Tin tức một truyền mười, mười truyền một trăm, trừ số ít những người không để ý đến chuyện này như Chu Nam thì hầu như mọi người đều tới cả.
Giáo sư tiếng Pháp cũ mang thai về nhà nghỉ thai sản rồi, giáo sư mới tới nghe nói là cực kỳ cực kỳ đẹp trai.
Nhìn đám đông ở đây, người ta nhìn vào sẽ tưởng rằng đây là đang đợi xem gấu trúc chứ không phải đang đi học.
Chuông vào tiết vang lên, vị giáo sư đẹp trai trong truyền thuyết bước vào phòng học, đứng trên bục giảng.
Áo sơ mi trắng cùng quần tây đen mặc trên người anh mang lại một loại cảm giác khác lạ.
Khuôn mặt bình tĩnh không chút để ý, dáng người cân đối, thấp thoáng nhìn thấy rõ xương quai xanh.
Sau một vài giây yên tĩnh, tiếng thảo luận rối rít bắt đầu vang lên: "Trời ơi, giáo sư trẻ quá", "Đây là giáo sư à? Đây không phải là học trưởng đẹp trai nào đi nhầm đó chứ?", "Chân dài quá! Gu tôi, gu tôi."...
Giáo sư đẹp trai ho nhẹ một tiếng, phía dưới yên lặng hơn nhiều.
Chỉ nghe thấy anh dùng một giọng nói từ tính mà ôn hoà nói: "Tôi đã học ở Pháp nhiều năm, kỳ học tiếp theo đây tôi sẽ là giáo sư của các bạn."
Anh tùy ý nới lỏng cà vạt rồi lại bình tĩnh nói tiếp: "Trên lớp khi tôi dạy, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể ngắt lời tôi để hỏi, tôi sẽ không điểm danh, nhưng tôi hy vọng các em sẽ có trách nhiệm đối với chương trình học mà các em đã chọn, điểm cuối kỳ một nửa là bài kiểm tra cuối kỳ, một nửa là bài kiểm tra hằng ngày, bình thường lên lớp tôi yêu cầu các em tích cực xây dựng bài hỗ trợ quá trình giảng dạy của tôi, cảm ơn sự hợp tác của mọi người." Anh nhìn lướt qua một vòng phòng học, tiếp tục nói: "Hiện giờ mọi người mở giáo trình ra bắt đầu luyện phát âm, cứ đọc lớn lên đi, không cần đọc nhẩm đâu, mười phút nữa kiểm tra."
Lời vừa nói ra, những người tới xem náo nhiệt đều rời đi, đứng ở ngoài cửa vỗ vỗ gương mặt đẹp trai của vị giáo sư kia trong di động.
"À đúng rồi." Sinh viện nghe thấy vị giáo sư này nói, tất cả đều ngẩng đầu nhìn anh, anh cong cong khoé môi, nhàn nhạt nói: "Tôi tên Tô Hành.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...