Sao Chổi Đáng Ghét

- Chào các em ! Hôm nay , chúng ta ôn tập về phần lượng giác nhé ! - thầy nói rồi quay lên viết bảng .
- Ê !
- Này ! - Hắn huých vào vai tôi .
- Gì ! - tôi cau có .
- Sao cô bảo tôi tránh xa cô ra mà cứ suốt ngày bám đuôi theo tôi thế hả ? Lại còn theo cả đến lớp học thêm này nữa chứ ! Cô thích tôi đến thế à ? Muốn làm Milu theo chân tôi chứ gì ? - hắn vừa nói vừa cười ( trông đểu không tả được ).
- Này ! Tôi mà thèm à ? - tôi gắt lên mà quên mất là mình đang ở trong lớp . Hic !
Trong vòng năm giây , cả lớp và cả thầy giáo quay xuống nhìn tôi . Xấu hổ quá đi mất.
- Em kia ! Em hét gì trong lớp thế hả ?
- Dạ , em ... xin lỗi ạ !
- Ngồi xuống đi ! - thầy nhìn tôi khó chịu .
- Dễ thương chưa ? Ừ , đẹp thật ! Đẹp quá ! - lũ con gái ngồi trên quay xuống nhìn tôi và bảo .
Nó khen tôi đẹp và dễ thương ( vui quá ) . Mặt tôi hơi đỏ lên , niềm kiêu hãnh dâng trào . " Mà kể ra mình cũng đẹp thật đấy chứ ! " - tôi ngồi xuống và thầm nghĩ .
- Đẹp trai thế mà lại ngồi cạnh con bé xấu hoắc kia ! Phí quá ! - tụi nó xầm xì .
Con bé xấu hoắc ? Tôi ú ớ một lúc rồi chợt nhận ra rằng tụi nó đang ngắm nhìn và khen ngợi tên sao chổi đáng ghét kia chứ không phải tôi . Nhục quá ! Hic ... từ nay thề sẽ không bao giờ ăn "dưa bở nữa " . Hắn quay sang nhìn tôi và nở một nụ cười ... khinh miệt (tôi nghĩ thế ) . Tôi cho rằng khuôn mặt của hắn lúc này nếu Sở Khanh sống lại cũng còn phải bái hắn làm sư phụ ( đểu không chịu được ) .
Mấy đứa con gái cứ quay xuống nhìn hắn rồi lại nhìn tôi xầm xì bàn tán . Còn hắn thì trông ... "Oai như cóc chết " . Nhìn hắn thía ghét !
Tan học , tôi thu dọn sách vở chuẩn bị "chuồn" thì ...
- Đi chơi không ? - hắn hỏi tôi mà mặt vênh lên .
- Chơi bời gì ? 8h rồi , tôi còn phải về nhà ! Tôi không như một số ai kia ! Hứ !
- Đừng có mà làm cao ! Không phải ai tôi cũng mời đi chơi đâu . Chẳng qua tôi thấy có con Milu suốt ngày bám đuôi tôi vất vả quá nên thương tình thôi !

- Cậu bảo ai là Milu đấy ?
- Tôi bảo Milu chứ có bảo cô đâu mà "có tật giật mình" !
- Cậu ...
- Thế nào ?
- Chẳng thế nào cả ! Tôi về ! - tôi tức tốc bỏ đi .
Hắn chạy theo tôi kéo lại .
- Sao mà cô cứng đầu thế ? Tôi ... chẳng qua muốn mời cô đi ăn để ... chuyện hôm trước ! Tôi ... tôi nghe Minh kể lại rồi ! Cô ... - hắn ậm ừ gãi đầu .
- Tôi ... thế nào về chuyện hôm trước cơ ? Cậu nói rõ xem nào ? - tôi vênh mặt nhìn hắn .
- Thế rốt cuộc là cô có đi không ? - hắn đổi giọng .
- Tôi không đi !
- Tại sao ?
- Tôi không thích ! Đi với sao chổi để tôi bị sút ra khỏi trái đất à ? Thôi , cậu về mà tìm mấy "em " đi cùng ! hứ !
- Cô ... tùy cô thôi ! Hắn bỏ đi .
Hình như hắn muốn xin lỗi tôi về chuyện hôm trước . Chưa chắc , hắn làm gì biết đến hai từ xin lỗi cơ chứ ! Tôi lấy xe và phi một mạch về nhà . Vừa đi , tôi vừa thắc mắc về thái độ của hắn hôm nay . Bỗng ..
- Em gì ơi ! Bé xinh ơi ! Đi chơi với anh không ?
Tôi vội quay lại , thì ra là một thanh niên đi xe máy đang "vo ve" lại gần tôi như ... "con ong" lại gần "hoa" . Trông hắn chẳng có vẻ gì là tử tể cả , nếu không muốn nói là "con cháu ba đời " của Mã Giám Sinh . Hic ... , sợ thật ! Biết trước thế này thì thà tôi đi chơi với "sao chổi cho an toàn" . Tôi chẳng nói chẳng rằng cứ thế tăng tốc về nhà . Nhưng hình như ... "con ngựa sắt còm cõi" của tôi chẳng thể bì nổi với "con khủng long khát máu " của hắn . Làm thế nào bây giờ ?
- Kiêu thế em ? Đi chơi với anh nhé ! - hắn tiến sát lại gần và ép tôi vào ven đường .
Khúc quanh này lại tối và ít người qua lại nữa chứ ! Tôi sợ quá , muốn òa lên khóc nhưng hắn vẫn cứ bám theo và " huỵch" . Tôi mất đà , ngã sõng soài trên mặt đất . Hắn thấy vậy liền "kít" xe lại và túm lấy tay tôi :
- Đi nào ! Đi với anh nhé !
- Không ! Thả tôi ra , anh làm cái trò gì thế hả ? Tôi la lên bây giờ ! - Tôi tái mét mặt lại và gào lên .
- Thì em cứ gào lên đi ! Mà anh cũng có làm gì đâu cơ chứ !
- Không ! Bỏ tôi ra !
- Cậu bạn làm cái trò gì thế ?
Quân , là "sao chổi " . Hic , may quá ! Ớ , Nhưng mà lỡ hai đứa nó hợp sức lại bắt nạt tui thì ... chỉ có nước chết ! Chúa ơi ! Con đã làm gì nên tội chứ !
- Ơ !
- Ơ , a gì nữa ! Mày đang làm gì bạn gái của tao thế hả ? Mày chán sống rồi à ?
Bạn gái ? Có nhầm không ? Sao chổi đang nói cái gì thế ?
- Là ... là bạn gái của cậu à ? Tôi không biết !
Hắn lắp bắp rồi phóng xe chạy mất .
- Có sao không ? May cho cô là tôi đi đường này chứ nếu không thì ... - vừa nói , Quân vừa đỡ tôi dậy .
- Mặc kệ tôi ! Tại cậu , nếu không phải cãi nhau với cậu mất 15' thì tôi đã về đến nhà rồi , đồ sao chổi , đồ bánh bao mốc ! - Tôi ngồi phục xuống và òa khóc .
- Còn cô là đồ milu ngốc ! ... Thôi , đừng khóc nữa !
- Hu hu hu , hức hức ... - không hiểu sao tôi lại gục đầu vào vai hắn và khóc tức tưởi.
... 5' ... 10'... 15'... 20' ...

- Tôi cho cô mượn cái vai này đem về nhà khóc nhé ! - hắn lên tiếng .
Không nói gì , tôi lau nước mắt và đứng lên . (xấu hổ quá ) .
- Để tôi đưa cô về nhà ! Làm phúc một lần vậy ! - hắn nói .
- Không ... cần ... à... ó ... cần ! - tôi lên tiếng .
- Ó cần là cái gì ? Rốt cuộc là cần hay không đây ? - hắn cười .
- Nhiều chuyện !
- Hừ ! Nếu cô đã cần thì tôi cũng không nỡ từ chối ! lên xe đi !
- Nếu không phải vì bây giờ đã muộn thì ...
- Chẳng phải cô bảo là "ó cần" đấy thôi ! - hắn phá lên cười .
- Cậu ...
- Đi thôi !
Dù rất ghét hắn nhưng tôi cũng phải công nhận rằng , hôm nay , tôi đã mang ơn hắn !
...
Đến cổng nhà tôi , hắn nói :
- Rồi đấy ! Vào đi ! Tôi về đây !
- Này , khoan đã ...
- Gì ?
- Tôi ... thật sự ... tôi ... hôm nay ...
- Tôi sao ?
- Tôi ... cảm ...
- Cô cảm ? À , cô "cảm nắng" tôi rồi hả ? - hắn cười một cách tinh quái .
- CẢM ƠN CẬU ! - tôi hét toáng lên rồi vội mở cửa vào nhà .
- Khoan đã ! - hắn kéo tay tôi lại .

- Sao ? - tôi cau có .
- Cảm ơn xuông thì có ích gì chớ ! Tôi muốn cô trả ơn cho tôi !
- Trả ơn ?
- Đúng vậy !
Gì chứ ! Tên chết tiệt này muốn gì nữa đây ? Hic , biết thế tôi đã không cảm ơn hắn.
- Thôi được , tôi cũng chẳng muốn nợ ai cái gì , cậu muốn tôi trả ơn cái gì đây ?
- Đơn giản thôi , "mi" một cái lên má tôi ! Thế nào ?
- Cậu bảo sao ?
- Thì cô vừa nói sẽ trả ơn tôi còn gì !
Mặt tôi đỏ gay lên trước những lời nói và cả nụ cười ... "đểu" của hắn . Làm sao tôi có thể ...
- Tôi không biết ! Cô phải thanh toán nợ nần với tôi hôm nay ! Nhanh lên !
- NEVER ! - tôi hét lên .
- Cô ... không ngờ cô lại "ăn cháo đá bát " nhanh thế !
- Tôi sẽ trả ơn cậu bằng thứ khác ! - tôi hạ giọng .
- Thôi được rồi ! Vậy ... mai thứ bảy , cô phải đi chơi với tôi ! Hẹn cô 6h ở trung tâm thành phố ! Ok !
Vừa dứt lời , hắn phóng xe đi luôn.
- Này , khoan đã ! Không được đâu ! này ! - tôi gọi với theo hắn nhưng không được .
Vào phòng , tôi nằm gục xuống giường . Mệt mỏi , sợ hãi và có chút gì đó ... có thể coi là bâng khuâng không nhỉ ? Thật ra hắn là người thế nào ? Tối mai tôi có nên đi chơi với hắn không ? Những câu hỏi liên tiếp , dồn dập xuất hiện trong đầu tôi . Nhưng chỉ ... 5' sau ... tôi đã lăn kềnh ra ngủ (đúng là "hồn nhiên như cô tiên " ) .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận