Sao cậu có thể như thế, chúng ta chỉ là huynh đệ

Vào ngày Tết Nguyên Đán của một năm nào đó, bố mẹ Z bận làm việc nên không ở nhà. Vì vậy tôi đưa Z về quê nghỉ lễ. Mấy hôm trước khi về nhà, tôi nói với mẹ là sẽ dẫn một bạn cùng lớp về quê. Mẹ tưởng là bạn nữ trong lớp nên hào hứng hỏi han, hỏi tôi cô ấy muốn ăn gì, có muốn đi đâu chơi không, đến khi biết được là nam thì nói một câu vậy con đi đường chú ý an toàn rồi cúp máy, ít phút sau lại gọi điện hỏi, nam sinh đó có đẹp trai không?
Một ngày trước khi khởi hành, Z hỏi tôi: “Mẹ cậu thích gì?”
Tôi đáp: “Không cần mua, cậu có mặt là được rồi.”
Z lại hỏi: "Vậy là ý gì?”
Tôi lại đáp: “Vì mẹ tớ 100% là muốn nhìn mặt.”
Z rướn người với nụ cười trên môi, “Thì ra là khen tớ đẹp trai.” Sau đó nghiêm túc nói: “Nhưng đây là lần đầu đến nhà làm khách, đi hai tay trắng cũng không được.”
Cuối cùng tôi đành nhờ Z mua một ít đồ ăn, vì ngoài việc chú ý sắc đẹp, mẹ tôi còn là một tín đồ ăn uống, hầu như là mọi loại đồ ăn nhất là các loại đồ ăn vặt. Tối về đến ga tàu cao tốc, mẹ lái xe đến đón, vừa nhìn thấy Z mẹ đã nói: “Quả nhiên là đẹp trai.” Đợi đến lúc Z hô một tiếng, đem đồ ăn ra thì mẹ mới dần dần hoàn hồn lại, “Vừa đẹp trai, lại hiểu chuyện, con làm huynh đệ với tên tiểu tử nhà ta, có phải cực cho con rồi không?”
Tôi đứng bên cạnh, rất muốn hỏi mẹ, mẹ còn nhớ lúc trước mẹ đã cúp máy như thế nào không? Càng quá đáng hơn nữa là mấy ngày sau đó, trên bàn ăn toàn là những món mà Z thích ăn, và lựa chọn người cùng xem TV đầu tiên từ tôi biến thành Z. Mẹ tôi bình thường sẽ chơi mạc chược cùng mọi người, nhưng hôm nay là chủ động mang Z đến các địa điểm vui chơi…
Khi tôi và Z đang ngồi trên ghế sofa xem TV, Z đột nhiên nói rằng cậu ấy muốn đến chỗ tôi học lúc nhỏ, tôi nghĩ một chút rồi mang Z đến trường trung học. Từ ngoài cổng vào trường có một con dốc dài, trước đây cứ mỗi lần có tuyết là nhà trường cho nghỉ, sợ học sinh trượt chân ngã xuống dốc tử vong. Tôi leo nhiều năm như vậy, không muốn lại leo nữa thế nên để cho tài xế chạy xe lên, kết quả Z lại nhất quyết muốn dựa vào bản thân.
Tôi hỏi: “Tại sao?” Z hỏi ngược lại: “Làm gì có người nào dùng ô tô tham quan?” Kết thúc cuộc thảo luận, Z thắng. Trên đường có một cửa tiệm nhỏ, mùa hè thì bán thạch mùa đông thì bán kẹo dồi, Z đã mua 2 xâu, đưa tôi 1 xâu. Tôi búng tay một cái, vừa ăn vừa nói: “Nhiều năm như vậy, nó vẫn có vị như thế.” Z choàng vai tôi, nhìn tôi và nói: “Nhưng cậu không còn là cậu của năm đó nữa.”
Tôi đáp: “Người huynh đệ quàng vai tớ cũng không còn là bạn học trước đây nữa.”
Bây giờ là Lão Đại, Lão Nhị, cho dù hai cái miệng cùng ăn kẹo hồ lô cũng không muốn ăn với Z. Sau 10 phút chúng tôi đến cổng trường. Tôi trực tiếp đưa Z đến lớp học nơi tôi học lớp 8. Lớp học không có gì thay đổi kể cả những tờ báo ố vàng trên tường. Tôi chỉ vào ghế thứ 5 ở hàng cuối định gọi Z đến xem, thì nhìn thấy Z đang cười khúc khích.
Tôi hỏi: “Cười cái gì?” Z nghiêng người, lượn trước mặt tôi vài vòng nói: “Tớ vừa mới tưởng tượng một chút, cậu đang ngồi chỗ của mình lắng nghe giảng bài, rất dễ thương.”
Tôi vô cùng bình tĩnh: “Cậu nói sai một chút rồi.”
“Điểm nào?”
“Tớ không có chú tâm nghe giảng.”
“Một tên con trai như cậu lại tự nhận mình dễ thương?”
“Cậu còn không dám nhận cậu khen tớ, không phải sao?”
“Phải phải phải…”
Vào buổi tối, Z và tôi dạo quanh sân chơi vài vòng, cũng nói rất nhiều chuyện, từ chuyện vui lúc còn trẻ cho đến những dự định cho tương lai. Vì có Z , nên ngôi trường này có thêm một ý nghĩa mới với tôi.

***
Một đêm nào đó ở trường Đại học, sau khi tắt đèn, cả bốn người bọn tôi không thể ngủ được, vì vậy chúng tôi đã mở đèn lên để chơi bài và uống rượu. Chơi được nửa tiếng trên mặt ai cũng dính ít nhiều giấy trắng, không ngờ đang cao hứng thì có người gõ cửa. Lão Đại một bên lúi húi dọn bài trên sàn, một bên hỏi: “Ai?” 
Người ngoài cửa đáp: “Kiểm tra giường."
Tôi ngạc nhiên: “X, sau khi tắt đèn còn kiểm tra thêm một lần nữa?”
Người ngoài cửa bắt đầu giục chúng tôi mở cửa, Z chỉ vào chai rượu và ra hiệu cho tôi nhanh cất đi, rồi cùng Lão Nhị ra mở cửa. Khoảnh khắc mở cửa ra, những lá bài và chai rượu chỉ được gói lại. Chúng tôi bốn người đứng thành hàng, cố gắng nhìn bao quát lại một lượt.
Bảo vệ hỏi: “Các cậu bật đèn sáng trưng, đang làm gì sao?”
Lạo Nhị đáp: “Có người không khỏe, cho nên chúng tôi đến xem thử.”
Bảo vệ lại hỏi: “Ai không khỏe?”
Lần này chúng tôi ngớ người, tôi ngập ngừng một chút, chỉ Lão Đại, kết quả Lão Đại chỉ tôi, Z chỉ Lão Đại, Lão Nhị chỉ Z. Bảo vệ phì cười, “Các cậu là đang đùa tôi sao?”
Lão Đại nói: “Nhầm nhầm, cho chúng tôi thêm một cơ hội, chúng tôi nhất định chỉ đúng.”
Tôi chuẩn bị hợp tác với Lão Đại thì bảo vệ nhìn xuống dưới giường một cái, lúc đó tất cả đều trở nên vô vọng. Ngày hôm sau, bốn người chúng tôi bị kéo đến cửa ký túc xá để “trưng bày”, trên mặt dán những tờ giấy trắng lúc bảo vệ phát hiện ra chúng tôi. Z biết da mặt tôi mỏng, vì vậy trong suốt quá trình luôn đem tôi để ở phía sau, đến cuối cùng tôi là người ít lưu lại “bằng chứng” nhất trong mắt các sinh viên.
Sau đó tôi cám ơn Z, Z thế mà lại nói: “Tớ chỉ lo rằng cậu nghĩ không thông, sẽ đi tự tử.”
Tôi: “Cút! Tớ chỉ là da mặt mỏng, nhưng tâm lý rất kiên cường!”
Z thật sự là… tôi rất muốn đánh cậu ta.
***
Tôi vừa mới chơi ma sói, cậu ấy ở bên cạnh tôi xem tôi thi đấu, tôi không thể đi, đành phải bồi cậu ấy. Lúc mà tôi bị hạ gục ở trận đầu, cậu ấy thành thật, nhỏ giọng tranh luận với tôi. Đợi đến lúc tôi lấy được thẻ sói, thời của cậu ấy đến rồi, lúc mà tôi tranh luận với tiên tri, cậu ấy bên cạnh tôi cứ liên tục nhấn mạnh từ sói. Tôi không thể bịt mồm cậu ấy lại, lại không có biện pháp nào. Tôi đơn giản là không chơi nữa, ném điện thoại sang một bên, trực tiếp lao vào cậu ấy, “Cậu tự tìm chết phải không?”
Z không giấu giếm, chỉ nói: “Tớ chỉ cho cậu chút niềm vui khi chơi thôi.” Tôi lấy cái gối đập vào người Z, “Có bản lĩnh thì đừng có giở trò trước mặt tớ.” Z nắm lấy cái gối bằng một tay, một cay chụp lấy tay phải của tôi, vừa cười vừa nói: “Tớ chơi là chơi cùng cậu, cậu lừa tớ tức là đang lừa chính mình.”
Tôi nhìn mặt Z, nhẫn nhịn, quyết không đoái hoài gì đến cậu ta, nếu không sẽ tổn thọ vài năm mất. Tôi rút tay ra khỏi Z, xoay người định bỏ đi, Z hỏi sau lưng tôi: “Hoa Sen Nhỏ, cậu không phải là giận rồi chứ?” Tôi đáp: “Cậu quan trọng hơn game.”
Vừa dứt lời, sau lưng liền cảm thấy có chút động tĩnh, sau đó là một vòng tay ôm lấy eo, “Vậy hôm nay tớ muốn ăn sườn heo xào.” Vào lúc đó, tôi thật sự nghĩ, vì sao tôi lại phải làm bạn với Z.
***

Tôi ăn tối cùng với tổ của Z, ăn buffet hải sản. Trước khi vào thì tôi đi nhà vệ sinh, khi trở lại thì mọi người đã đi lấy đồ, tôi chỉ có thể đợi mọi người lấy về rồi đi lấy. Không bao lâu, Z cùng với mọi người trở về, Z trực tiếp đi tới chỗ tôi, đặt một đĩa đầy thức ăn trước mặt tôi, “Ăn đi”.
Một nữ đồng nghiệp liền trêu, “Các cậu đang yêu nhau à?” Tôi không ngước nhìn lên, tiếp tục ăn phần thức ăn của mình, bởi vì tôi đoán Z sẽ nói gì đó, nên lời giải thích của tôi là vô ích. Quả nhiên, Z đáp một câu không nể, “Câu đang ghen tị đấy à?”
Ở bên Z lâu như vậy, tôi thấy da dẻ mình càng ngày càng dày. Nếu như là trước đây, tôi nhất định giải thích 3 - 4 lần, nhưng lần này vẫn thản nhiên cười với nữ đồng nghiệp. Sau khi ăn xong, Z chơi là chơi đến cùng, hết bóc tôm rồi lấy đồ ăn cho tôi. Tôi đã từ bỏ việc đấu tranh, nên làm gì thì làm cái đó.
Sau khi ăn tối xong, tôi và Z tiễn một vài nữ đồng nghiệp về nhà, trong số đó có đồng nghiệp nữ đã trêu chọc chúng tôi. Tôi hỏi cô ấy, “Cậu không phải sẽ tin chuyện tớ với Z là thật chứ?” Nữ đồng nghiệp vồ vập cười, “Tôi chỉ nói đùa thôi, nhưng thật sự mà nói, tôi ghen tị với tình bạn thời Đại học của các cậu.”
Z nghiêng đầu liếc tôi một cái rồi hỏi: “Vui không?” Giọng điệu có cảm gác như đang trêu đùa. 
***
Tôi có một bạn nữ thời thơ ấu, quen biết nhau cũng 20 năm rồi. Tôi đưa cậu ấy đi chơi cùng Z vài ba lần. Đánh giá của cô ấy về Z đã thay đổi từ ban đàu là “Sao người này đẹp trai thế” thành “Người này chỉ sợ là mắc chứng rối loạn tâm thần”, đến cuối cùng biến thành hai chữ: Tiện nhân.
Lần đầu tiên gặp cô ấy là lúc cô ấy đến trường chơi với tôi. Tôi và Z tình cờ đang ở cùng nhau, vì thế 3 người cùng đi ăn. Dù là đi ăn hay đi mua sắm, Z đều cư xử như một quý ông, hỏi cô ấy muốn ăn món gì, giúp cô ấy xách những chiếc túi lớn và kể những câu chuyện cười cho cô ấy vui.
Buổi tối thì ra bờ sông xem bắn pháo hoa, thấy có người bán đèn trời thì hỏi cô ấy có muốn một cái không. Sau khi đợi cô ấy gật đầu,  Z lập tức đi mua, nhân tiện làm luôn đèn trời, cô ấy chỉ cần viết điều ước lên trên. Sau việc đó tôi hỏi Z: “Cậu nhìn trúng Hoàng cô nương nhà tớ rồi?”
Z lắc đầu: "Làm gì có.”
Tôi lại hỏi: “Vậy thì hôm nay cậu đi đâu?”
Z cười đáp: "Nhận lời chúc phúc cho chúng ta từ cô nương nhà cậu.”
Tôi: “...”
Lần thứ hai gặp nhau là tôi cùng Z, Hoàng cô nương và bạn trai của cô ấy. Chúng tôi bốn người đến công viên chơi. Trong khi đang lựa chọn xem nên chơi gì, thì cả ba phiếu bầu đều chọn chơi ngôi nhà ma. Hoàng cô nương đến trước ngôi nhà ma, có chết cũng không muốn vào, Z đứng đằng sau đẩy một cái thật mạnh, cô ấy loạng choạng đi thẳng vào cánh cửa của ngôi nhà ma. Một giây sau, chúng tôi nghe một tiếng hét thật lớn đủ để làm rung chuyển Ngũ Hành Sơn giải cứu Tôn Ngộ Không, một con “ma” nhảy ra trước cửa làm cô ấy thất kinh. Mặc dù bạn trai cô ấy đã ngay lập tức chạy đến ôm nhưng cũng không thể làm nhỏ đi tiếng cười ha ha của Z.
Trong suốt từ lúc vào đến lúc ra, Z dọa Hoàng cô nương còn nhiều hơn cả “ma”.
"Cậu quả nhiên nói đúng." Ý của Hoàng cô nương chính là, lần đầu tiên cô ấy gặp Z, tôi có nói thế này. "Z ấy à, cậu đừng để vẻ ngoài của cậu ta đánh lừa..."
***
Z ít tuổi hơn tôi, nhưng hầu như không bao giờ gọi tôi là anh, ngược lại còn cố gắng hết sức để bắt tôi gọi cậu ấy bằng anh.
Có một lần, vài người bạn của tôi đi cắm trại hai ngày một đêm. Do thời gian ngắn, hành lý nhiều, nên chúng tôi quyết định xách balo theo cặp. Tôi và Z một cặp, Lão Đại và Lão Nhị là một tổ, tổ còn lại là hai học sinh A và B. Đi ô tô mất khoảng hai tiếng đồng hồ, sau khi tôi tỉnh dậy, đột nhiên khát nước, liền hỏi Z có nước uống không. Z lấy ra một chai nước chuẩn bị đưa cho tôi, nhưng lập tức dừng lại, “Gọi một tiếng anh trai rồi tớ đưa cho cậu.” Tôi tỏ ra mạnh mẽ, trực tiếp nói một câu, “Vậy tớ không cần.”

Z hỏi: “Cậu chắc chứ? Không suy nghĩ lại?” Tôi gật đầu chắc chắn.
Z bỏ chai nước lại vào balo, vỗ vỗ vai tôi, nói một cách chân thành, tha thiết: “Mong sau này cậu vẫn giữ nguyên khí chất như vậy.” Tôi chế giễu, không muốn bác bỏ, để ý cũng không muốn để ý đến Z.
Nửa tiếng trôi qua. Tôi nhận ra một chuyện, không chỉ có hắt xì mà còn khát nữa. Tôi liếc nhìn Z đang chơi điện thoại, gọi một tiếng, Z không thèm ngẩng đầu, thậm chí nhìn còn không thèm nhìn, nhưng nụ cười nơi khoé miệng của Z làm tôi cảm thấy, tôi hình như tiêu rồi. Z nói: “Đầu tiên gọi 3 tiếng anh, sau đó nói 3 lần 'Em sai rồi'.”
Tôi: “...”
Sau một lúc im lặng, tôi chọn cách tự lấy. Tôi nắm lấy dây đeo của balo và kéo mạnh, kết quả là Z mạnh hơn tôi, tôi vừa cầm đã bị giật ngay lại, theo quán tính rơi ngay vào lòng Z. Lão Đại ngồi ở ghế đầu lập tức rống lên, “Hai cậu chú ý hình tượng được không?”
Tôi: “...”
Z: “Lão Đại, nếu ghen tị anh có thể ôm Lão Nhị.”
Lão Nhị: “Các người cút cho tôi."
Tôi đã phá vỡ hết tất cả, hướng đến Z xin đầu hàng, “Anh, cho em chai nước, em khát.”
Trước khi leo lên trên đỉnh núi, tôi khoác balo lên người để đề phòng Z lên xe chơi tôi thêm một lần nữa. Sau đó tôi chuẩn bị tìm cơ hội để để chơi lại. Cuối cùng không biết Z vì quá thông minh hay do tôi quá ngu ngốc, tôi không những bỏ lỡ cơ hội, mà còn để Z nắm được thóp.
Z đi phía sau tôi đột nhiên nghiêm nghị nói: “Hoa Sen Nhỏ, đừng nhúc nhích, trên quần cậu có thứ gì đó giống như chất độc.”
Quen biết Z nhiều năm như vậy, tôi rất ít khi nghe thấy Z nói với giọng điệu nghiêm túc như thế. Lúc này tôi cũng không nghi ngờ gì nữa, lập tức đứng im không nhúc nhích.
Z nói: “Bây giờ đứng im một lúc, tớ đi tìm cành cây lau đi, nhưng cậu phải gọi một tiếng anh.”
Tôi phẫn nộ hỏi: “Cậu đang lừa tớ?”
Z trực tiếp gọi Lão Đại đến xem thử, xem một hồi lâu, Lão Đại nói: “Z thật sự không nói dối cậu, quả nhiên có gì đó trên quần.”
Lão Đại đã nói như vậy, tôi chỉ có thể tin Z. Tôi run rẩy hét lên một tiếng anh, nhưng đáp lại tôi là một tràng cười lớn của Z và Lão Đại.
Tôi: “...”
Tối đó cả sáu người chúng tôi chơi trò Truth or Dare (Sự thật hay thách thức), nhưng vì nơi này nguy hiểm quá nên chỉ còn lại Truth (sự thật). Chỉ là lâu quá rồi, có rất nhiều câu hỏi kỳ cục, tôi chỉ nhớ được câu hỏi Lão Nhị hỏi tôi và Z, và một câu hỏi tương tự như vậy của Lão Đại. Lão Nhị hỏi tôi rằng huynh đệ có thể mãi là huynh đệ không?
Tôi: “Đó là tất nhiên.”
Z: “Cái đấy còn xem biểu hiện của bạn.”
Lão Đại: “Tôi thề với lòng mình, tình huynh đệ sẽ trường tồn suốt đời."
Bởi vì Z muốn tôi biểu hiện tình huynh đệ với cậu ấy, tôi đã phải xin đổi lều với Lão Đại, và Lão Đại nhìn tôi với ánh mắt “Mày mơ đi”. Tôi miễn cưỡng chui vào trong lều, thấy Z đã ngủ say tôi cũng yên tâm, lập tức nằm xuống chuẩn bị ngủ. Lúc đầu Z ngủ rất an phận, xung quanh cũng rất yên tĩnh, âm thanh của mẹ thiên nhiên như một bàn tay ma thuật, nhẹ nhàng ru tôi ngủ. Ngay khi chìm vào giấc ngủ, tôi chợt cảm thấy có ai đó đang ôm chặt lấy mình, tôi chỉ kịp mở mắt ra, đôi mắt thì nhắm nghiền nhưng nụ cười tinh nghịch của Z đã kề sát mặt tôi. Tôi đấu tranh vài lần, không dám mở mắt, “Cậu có để tớ ngủ không, nhanh buông ra.”
Giọng nói bất hảo của Z vang lên, “Tớ sẽ buông cậu nếu cậu gọi anh.” Âm thanh của cậu ấy mang một chút dư vị buồn ngủ. Nếu như không phải màn đêm yên tĩnh, không thích hợp để khóc lóc, sợ làm phiền bốn bạn học bên cạnh, tôi nhất định sẽ đánh Z.

Tôi bất lực nói: “Cậu chơi trò anh trai với tớ một ngày rồi, không mệt sao?”
“Không mệt, mau kêu đi.”
Thì ra nhẫn nhịn cũng là một cách rèn luyện thể chất, để có được một giấc ngủ ngon, tôi đã chọn cách thoả hiệp, “Anh ơi, chúng ta đi ngủ được không? Em muốn ngủ rồi.”
“Gọi thêm một tiếng anh nữa nghe thử nào.”
“Anh...”
“Không được, cậu phải yểu điệu như con gái ấy.”
“Cậu có thấy ghê không!”
"Không gọi cũng được, dù sao tớ ôm người cũng có thể ngủ được.”
“... Anh~”
“Đệ đệ yên tâm, có mấy tiếng anh trai này của em, anh sẽ cả đời che chở, đối tốt với em!”
“... Vậy phải chân thành cảm ơn anh rồi.”
Vài ngày sau khi chuyến đi kết thúc, trong tim tôi luôn muốn chơi lại một lần, nhưng mọi việc đều thất bại.
Cảnh 1 - Phòng khách trong nhà.
Z ngồi trên sofa, “Hoa Sen Nhỏ, giúp tớ lấy chút đồ.”
Tôi: “Được, anh lấy giúp chú.”
Z không nói gì, trực tiếp đứng dậy, đi qua người tôi rồi nở một nụ cười.
Cảnh 2 - Z tắm xong, “Tiểu Hoa Sen, lấy giúp tớ bộ đồ ngủ với.”
Tôi: “Được, anh lấy giúp chú.”
Giây tiếp theo Z khỏa thân bước ra từ phòng tắm, nhẹ nhàng lướt qua người tôi.
Cảnh 3 - Ở nhà, Z đang ngồi trước màn hình máy tính. Tôi vòng qua Z, “Nếu chú không muốn bị anh làm phiền thì mau gọi một tiếng anh trai đi.” Z không nói gì, im lặng đứng dậy, đi qua phòng khách rồi trở về phòng. Tôi tiếp tục nhảy xung quanh, “Chạy trốn cũng vô ích, gọi anh một tiếng có thể...”
Chữ “dùng” còn chưa nói xong, Z đã sà đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, sau đó lấy sợi dây giấu sau lưng trói hai tay tôi lại. Cuối cùng trói luôn cả tôi, đẩy tôi lên giường rồi trói chân tôi lại. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong 30 giây. Z vỗ nhẹ vào mặt tôi, học được câu lưu manh nào đó trên phim ảnh: “Thành thật một chút, nếu không sẽ cưỡng hiếp cậu.”
Tôi: “...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui