Cố Từ nói xong, tiếp tục cúi đầu xuống chơi Rubik.
Nhan Lộ Thanh nhìn thẳng vào mặt anh, trong đầu chỉ toàn hình ảnh hai người đối thoại vừa rồi, tốc độ tim đập không chậm lại nổi, mi mắt không kiềm chế được, rung lên.
Anh nói rất tự nhiên, hơn nữa, không phải anh khơi mào chuyện này ra, mà là cô.
Là cô nhìn sách rồi hỏi Cố Từ trước nên anh mới "đùa" cô về A.
Lúc Nhan Lộ Thanh hỏi anh về chuyện này, một phần là vì cô không nhận được một câu trả lời tử tế nào trên mạng: đa số đều trêu cô, hoặc nói cô có vấn đề, cho nên, cô muốn hỏi một người có thể trả lời tử tế.
Đại Hắc và Tiểu Hắc thì không ổn.
Tuy rằng hai người họ trung thành với cô, nhưng lúc nào họ cũng coi cô là bệnh nhân tâm thần.
Người duy nhất nghiêm túc trả lời cô chỉ có thể là Cố Từ.
Còn mặt khác...!
Nhan Lộ Thanh mấy ngày ấy sống trong cảnh tất cả mọi người đều thấy mình là bệnh nhân tâm thần.
Mặt ngoài cô vẫn hi hi ha ha, nhưng thỉnh thoảng về đêm vẫn suy nghĩ vớ vẩn.
Cô biết mình lớn lên thế nào, nhớ rõ cuộc sống của mình ra sau, nhưng thỉnh thoảng, cô vẫn sợ hãi mình sẽ bị thân thể này ảnh hưởng.
Lúc đó, cô cần một người bình thường đưa cô một viên thuốc an thần.
Và Cố Từ chính là người đưa thuốc cho cô.
Từ lần ấy, cô không còn suy nghĩ miên man nữa.
Anh nói, "Tôi tưởng cậu là A" rốt cuộc có thật sự là đùa hay không?
Mà...!
Nhan Lộ Thanh nghĩ lại: Nếu không phải đùa...!Làm sao có thể được?
"Xong."
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Cố Từ, nghe như tiếng chuông gọi hồn cô quay về.
Đống suy nghĩ linh tinh vừa rồi cũng bay mất.
Nhan Lộ Thanh ngước nhìn anh.
Trong tay Cố Từ là khối Rubik đã hoàn thành, mặt nào mặt nấy đều cùng màu sắc và cùng hoa văn.
Anh đưa tay ra, đặt nó lên tay cô.
Nhan Lộ Thanh ngơ ngác nhận lấy, đầu óc nhất thời đơ ra, chỉ còn một câu cảm thán: "Cậu...!Nhanh thế?"
Người bán có nói thứ này tuy nhiều mặt nhưng vẫn giống Rubik thông thường, nghiên cứu quy luật khoảng hai mươi phút là có thể hoàn thành.
Nhưng từ lúc anh chơi đến giờ đã được hai mươi phút đâu? Nhiều nhất là mười phút.
"Lần đầu chơi." Giọng Cố Từ ẩn giấu chút tán thưởng, "Khá vui."
Nhan Lộ Thanh:...!Ừ, hẳn là lần đầu chơi.
Thèm cái não với cái mồm anh quá.
Cho cô mượn dùng được không?
Cố Từ chơi Rubik xong, cảm giác như vẫn còn chưa chơi đủ, lại mò đến các món đồ chơi khác trên bàn, vừa chơi vừa hỏi, "Cậu cũng học chơi khóa với vòng xong rồi à?"
"..." Nhan Lộ Thanh do dự một chút, "Lúc người ta nói thì tớ cảm thấy tớ đã hiểu rồi, nhưng mà cũng có thể đã quên đi một ít..."
"Ừ." Cố Từ cười, gật đầu, chọn cửu liên hoàn mà cô gỡ cả nửa ngày không ra, "Để tôi thử xem."
Nhan Lộ Thanh nhìn ngón tay thon dài xuyên qua những cái vòng.
Thỉnh thoảng anh suy nghĩ, dừng lại một chút.
Động tác của anh thoạt nhìn rất thoải mái tự nhiên, thậm chí còn có một tiết tấu khá kì dị, có thể gọi là cảnh đẹp ý vui.
Gỡ được cửu liên hoàn, chơi được klotski, mở được khóa Khổng Minh...!
Xem anh chơi, tuy rằng không mất bao lâu thời gian, nhưng thật sự có cảm giác rất thoải mái.
Nhan Lộ Thanh từ kinh hoàng cũng dần bình tĩnh lại.
Lang dường như cũng hiểu được, vừa thấy anh chơi xong một trò đã "gâu" một tiếng.
Sau khi anh đã chơi hết, Nhan Lộ Thanh không nhịn được cười, "Xem ra chiều nay cậu với nó chơi khá vui, nó còn biết cổ vũ cậu kìa."
"Nó thông minh lắm." Cố Từ xoa đầu Lang, "Buổi chiều tôi có dạy nó mấy câu lệnh đơn giản, cậu có thể thử."
Nhan Lộ Thanh vẫn luôn thích chó mèo, nhưng cô không có thời gian và kinh tế nên không thể nuôi, càng đừng nói gì nuôi loại Border Collie này.
Vì thế, có Cố Từ chỉ đạo, cô ra lệnh mấy câu "Đứng", "Ngồi", "Bước về sau", "Bắt tay" với nó.
Đương lúc Nhan Lộ Thanh đang hứng thú thì bên tai lại truyền đến một tiếng điện xẹt rất mỏng.
Đại khái là con gà yếu nhớt nào đó muốn kết nối với cô nhưng bị boss lớn che canh mất.
Nhan Lộ Thanh không giữ chân Lang nữa.
Cô đứng dậy, hỏi Cố Từ: "Hôm nay cậu đổi thuốc chưa?"
Không hiểu sao khi cô đứng lên, khí chất nhàn nhã trên người anh khi chơi trò chơi lại biến mất ngay lập tức.
"Chưa." Anh lười biếng giương mắt lên, "Làm sao?"
"Chị em Hạ Vũ Thiên có nói tối ăn cơm nhà hàng, cũng không xa bệnh viện lắm, vừa hay tớ với cậu qua đó đổi thuốc cho cậu luôn." Nhan Lộ Thanh vòng qua người anh, "Tớ đi thay quần áo đây, sẽ nhanh thôi."
...!
Cửa phòng đóng lại, không có Cố Từ bên cạnh, Makka Pakka trồi lên trong não Nhan Lộ Thanh.
"Maria! Maria!" Nó vẫn bộ dáng cũ, cứ thích to mồm, giọng điệu vô cùng kích động, "Vừa rồi có phải Cố Từ..."
Nhan Lộ Thanh cướp lời nó: "Tôi chịu."
"Sao cô lại hỏi anh ta chuyện đó chứ? Nếu cô không hỏi..."
"Thế vì sao tôi lại hỏi?" Nhan Lộ Thanh cảm thấy hơi buồn cười, "Đầu tiên, tôi vẫn chưa thành thục.
Tôi là một thiếu nữ ngây thơ vô tri vừa mới thành niên tự dưng bị xuyên đến đây.
Thứ hai, tôi với ảnh sống như thế đấy, muốn nói cái gì là nói ngay."
Makka Pakka sửng sốt: "Ờ thôi...!Maria này, tôi chỉ là có hơi sốt ruột, tại trên người Cố Từ có nhiều điểm lạ quá.
Anh ta có thể che canh tôi, bàn tay vàng của cô cũng vô dụng với anh ta..."
Nhan Lộ Thanh: "Tôi cũng nghĩ đến rồi, nhưng chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì có lạ thế nào cũng không sao."
Lúc nãy ngồi trên sô pha và cảm nhận Makka Pakka không kết nối được với mình, cô đã nghĩ thế.
Vì sao người xuyên sách lại đặt tín nhiệm lên hệ thống nhiều nhất?
Nhưng dù sao cũng không phải cô.
Không cần biết nguyên nhân là gì, những lúc cô lâm vào nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng đều là do hệ thống, mà người cứu cô là Cố Từ.
Quả thực cô không quá thông minh, nhưng cô tin tưởng những gì mình nhìn thấy và trải qua.
Cơ mà, tuy cô tin tưởng Cố Từ hơn hệ thống chó má nhưng không có nghĩa là cô không muốn biết nội tâm của anh.
"Đúng là tôi cũng muốn biết vì sao bàn tay vàng không nhìn được nội tâm Cố Từ, nhưng không phải vì tôi nghi ngờ ảnh có BUG, chỉ đơn giản là tò mò muốn biết anh ấy nghĩ gì thôi."
Hơn nữa, cô cũng có tính toán riêng.
Nhan Lộ Thanh đã thêm WeChat của ông cụ kia.
Sau cuộc trò chuyện hôm nay, cô sẽ về nhà trả tiền học online ngay.
Phải học hỏi nhiều hơn để sớm xuất sư.
Thôi miên công chúa Từ, biết nội tâm của người ta, sắp rồi.
Cả hai lên xe đến bệnh viện, đợi mười phút thì đến lượt Cố Từ.
Vào phòng bệnh, Nhan Lộ Thanh không ngờ lại gặp được Khương Bạch Sơ.
"A, em chào chị ạ!" Khương Bạch Sơ mang cái thân đầy hoa hồng lại gần, "Sao chị lại đến bệnh viện thế ạ?" Cô nàng nói, mắt quét đến Cố Từ đang đứng bên cạnh Nhan Lộ Thanh, đột nhiên "A" một tiếng.
Nhan Lộ Thanh chỉ Cố Từ: "Chị đưa anh này đi thay thuốc.".
Ngôn Tình Tổng Tài
Khương Bạch Sơ yên lặng nhìn Cố Từ, ba giây sau bừng tỉnh: "A! Em biết anh! Anh là anh Cố Từ..."
Vãi!
Gì vậy trời, đây là lần đầu Cố Từ và Khương Bạch Sơ gặp nhau mà!
Lúc Nhan Lộ Thanh còn đọc tiểu thuyết đã từng chứng kiến đủ loại war couple của Cố Từ.
Bởi vì cuốn tiểu thuyết này rất hot nên có vô số couple tà đạo ra đời.
Cố Từ chưa từng yêu ai, người khác cũng hot vô cùng, cho nên ai cũng có thể được ship với anh – có người ship anh với nữ phụ thần kinh, có người ship anh với Ngu Tích, có người lại ship anh với Khương Bạch Sơ.
Ba couple này, chỉ có couple thứ hai là ít antifan.
Dù sao thì cặp đầu là Cố Từ với kẻ thù bên nhau, còn cặp thứ ba là đục thuyền chính của truyện, ship đôi này chỉ có đường bị chửi chết.
Ship Cố Từ với Khương Bạch Sơ là vì Cố Từ đã từng giúp đỡ cô nàng trong tiểu thuyết.
Tuy anh chỉ tiện tay giúp đỡ để báo thù – vẫn là giúp đỡ xã hội diệt trừ kẻ ác – nhưng trong mắt fan couple ăn mặn, đây chính là tình yêu.
Nhưng xét ra thì số lượng người ship couple này cũng rất ít.
90% fan của Cố Từ là fan only, không toxic, chỉ đau lòng cho anh và mong muốn tác giả đối xử tử tế hơn với anh.
Nhan Lộ Thanh cũng là fan only như thế.
Nhưng mà cô cũng khá tò mò.
Lần đầu gặp mặt, liệu Cố Từ và Khương Bạch Sơ có thể có gì đó không? Cho nên, Khương Bạch Sơ vừa gọi một câu "Anh Cố Từ", cô đã quay đầu lại quan sát nhất cử nhất động của Cố Từ ngay lập tức.
Cố Từ vừa nãy không chú ý đến bên này, nghe thấy có người gọi mình, đầu tiên là đối diện với tầm mắt của Khương Bạch Sơ, sau đó nhã nhặn chào hỏi cô nàng, "Chào em."
Nhan Lộ Thanh:...?
Không có? Không có gì cả???
Người ta là hoa hồng nhỏ đấy! Là nữ chính đấy!
Nhan Lộ Thanh thắc mắc hộ anh: "Cố Từ tốt nghiệp rồi, sao em vẫn nhận ra được?"
"Các chị lớp 12 suốt ngày nói tiếc vì anh Cố Từ đã tốt nghiệp ý ạ.
Lúc nào cũng kể với lớp 11 tụi em về anh ấy."
Chà, người không trong giang hồ nhưng truyền thuyết thì vẫn còn mãi.
Không đợi Nhan Lộ Thanh nói thêm gì nữa, Khương Bạch Sơ mở to hai mắt, bên trong mơ hồ có một chút hứng thú: "Mà chị này, chị với anh Cố Từ..."
Nhan Lộ Thanh "chà" một tiếng, "Bạn cùng lớp.
Chẳng qua là chị tương đối..." Cô nghĩ nghĩ, "Ờ, hơi mờ nhạt một tí."
Nghe xong, Khương Bạch Sơ ngơ ngẩn, đôi mắt to tròn mang theo khát khao hỏi hai người...!
"Vậy hai anh chị đang học đại học nào thế ạ?"
"..."
"..."
Một bà chị không biết thân thể này của mình có học đại học hay không và một ông anh đậu trường top nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà không thể đi học cùng nhau trầm mặc.
Nhưng cảm ơn trời đất, giây tiếp theo, bạn của Khương Bạch Sơ đã lớn tiếng gọi người đi, Nhan Lộ Thanh mới tránh được vấn đề này.
Chào Khương Bạch Sơ, nhìn cô nàng chạy đi xa, thấy Cố Từ thay thuốc xong, cô với anh lại sóng vai rời khỏi bệnh viện.
Nhưng vì câu hỏi của Khương Bạch Sơ mà bầu không khí dường như đã thay đổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nhan Lộ Thanh thử mở miệng thăm dò: "Đại học của cậu..."
Nhưng cô vừa mới nói xong bốn chữ đã bị Cố Từ ngắt lời, "Khách sạn ở đâu."
Nhan Lộ Thanh sững lại một lúc mới nói tên khách sạn.
Cố Từ không muốn nhắc đến chuyện học đại học.
Anh không muốn nhớ đến nó.
Đây là lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh cảm nhận được rõ ràng anh bài xích một cái gì đó.
Đột nhiên cảm thấy thật áp lực.
Trong truyện gốc hình như không có chỗ nào viết Cố Từ đã từng học đại học.
Anh chạy trốn khỏi nữ phụ thần kinh, chăm sóc thân thể tàn phế một thời gian, sau đó liên lạc với các mối quan hệ của mình, giấu tài, một lòng mưu đồ lật đổ kẻ thù.
Anh cũng coi như là bằng chứng sống của thiên tài một khi đã cố chấp rồi sẽ đáng sợ đến mức nào, cho nên kết cục có sâu đến mấy cũng bị anh nhổ tận gốc.
Nhưng cuộc sống của anh vốn dĩ nên như thế nào?
Là một thiếu niên con ông cháu cha vinh quang bước vào trường đại học top đầu.
Là cái tên sáng lấp lánh, có thể được ghi danh trên một cuốn sách nào đấy, hoặc cũng có thể xuất hiện trên các trang confession với tần suất rất lớn.
Nhan Lộ Thanh tiếc nuối, lại tưởng tượng: Nếu cô đã xuyên đến đây rồi, ông Nhan bà Nhan là người lương thiện, hơn nữa cũng chuẩn bị giúp Cố Từ, liệu có thể thay đổi được không?
Hai người đi bộ đến nhà hàng.
Nhan Lộ Thanh nghĩ như thế, buồn bực trong lòng tiêu tán đi một chút, không nhịn được nhìn trời thở dài.
Cố Từ hỏi: "Làm sao thế."
"Không sao." Nhan Lộ Thanh lắc đầu.
Chỉ là đang đau lòng vì cuộc đời đầy rẫy chông gai của một công chúa bỏ trốn thôi.
Vì là ngày cuối được đi chơi, cũng coi như bữa tối cuối cùng của cả đám, mọi người cảm thấy rất mang tính kỷ niệm, không những chọn nhà hàng lớn mà bên phái nam còn đặt mấy chai rượu, từ bia đến rượu vang đều có.
Có Nhan Lộ Thanh mang theo Tiểu Hắc và Đại Hắc, không sợ không về được khách sạn.
Trong tay tất cả đều là rượu, chỉ có duy nhất người bệnh còn quấn băng là Cố Từ uống nước trái cây tốt cho sức khỏe.
Nhan Lộ Thanh thấy một màn như thế, thiếu chút nữa không nhịn cười được.
Cô nói thầm trong lòng, "Công chúa nhỏ còn bị đối xử thế này, không thể học hư uống rượu được." Cô không nói ra, cứ ha ha mặc kệ.
Ân Ninh An nói mình không thoải mái nên không xuất hiện.
Không có cô ta, hai tùy tùng đương nhiên cũng không có mặt.
Ba nhỏ đáng ghét đều không có ở đây, chỉ còn lại hai chị em song sinh nên Nhan Lộ Thanh ăn uống khá vui vẻ.
Càng vui hơn là hai chị em nhà này còn có thể uống rượu, nên ba người cứ liên tục mời rượu nhau.
Chẳng qua là đến lượt cô thì Cố Từ ngồi cạnh cô cản lại, không cho uống.
Cứ liên tục như thế...!
"Ối chà ~~~" Hạ Vũ Thiên trêu chọc.
"Thay đổi nhiều quá, thay đổi nhiều qua.
Không biết vì sao mà bạn Cố của chúng ta lại cản người ta uống rượu thế này? Vì sao, vì sao?"
Hạ Tuyết Thiên giả làm quỷ: "Này nhá ~ Nhàn rỗi thế sao không cản tụi tui luôn này?"
Cố Từ không có dáng vẻ gì gọi là bị trêu cả - cứ lạnh nhạt, khác hẳn với phong cách của bảy tám người trên bàn ăn.
Anh cười nói, "Cậu ấy cùng phòng với tôi, uống say các cậu lo?"
"...Đúng nhỉ!" Hai chị em như thức tỉnh, "Ờ ha, hai người chung một phòng!"
Cố Từ giải thích xong, mắt của hai chị em càng thêm sáng, có thể tương đương với bóng đèn.
Hai bóng đèn tâm linh tương thông nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Nhan Lộ Thanh sớm đã say xỉn đến không biết trời trăng gì nên không để ý đến mấy chi tiết nhỏ này, cứ nâng chén với hai chị em.
Uống xong, cô tiếp tục mơ màng.
Đại Hắc và Tiểu Hắc hồi chiều đã được gọi đến nhà hàng đón người, kết quả vừa mới bước vào đã thấy Nhan lộ Thanh uống say đến gục hẳn trên bàn ăn.
Đại Hắc nói với Cố Từ: "Sao cậu không cản một chút..."
Cố Từ không chớp mắt: "Hết sức rồi."
Đại Hắc cạn lời.
Trước kia cô Nhan không uống rượu, giờ thì hay rồi, mới mấy ngày đã say đến hai lần.
Chuyện này cũng phải báo cáo với bác sĩ.
Đại Hắc trầm mặc nghĩ.
"Hai anh đưa mọi người về đi." Cố Từ đứng lên, mặc áo khoác vào, "Để tôi đưa cậu ấy về."
...!
Nhan Lộ Thanh bị vỗ tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy một gương mặt tinh xảo.
Gương mặt này rất có tác dụng làm tăng tinh thần, cô lập tức ngồi dậy, ngó nghiêng xung quanh, "Xong rồi? Ăn xong hết rồi?"
Sau đó, cô muốn chống bàn đứng dậy, kết quả mông vừa dời ghế được mười cm thì chân đã mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế.
Cố Từ đứng một bên, khoanh tay nhìn màn biểu diễn của cô.
Thấy cô như thế, anh đi đến trước mặt cô, ôn hòa mở miệng: "Không đi được?"
Nhan Lộ Thanh thật thà gật đầu.
Sau đó, Cố Từ vốn phải yêu cầu cô đứng lên lại ngồi xuống trước cô.
Anh đưa lưng về phía cô.
Thấy Nhan Lộ Thanh không có tiếng động, anh nghiêng đầu nhìn, "Leo lên, về khách sạn."
Không.
Nhan Lộ Thanh nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, đột nhiên lắc đầu, "Không được."
"..." Cố Từ kiên nhẫn hỏi, "Làm sao."
Cô nghiêm túc nói, "Đau."
Anh sửng sốt, hơi xoay người, "Đau chỗ nào."
"Không được cõng.
Cậu, lưng cậu," Nhan Lộ Thanh cố gắng mở to mắt, dùng ngón trỏ chọc vào chỗ quấn băng trên người anh, "Đau."
Không phải tớ đau, là cậu đau.
Lực rất nhẹ, những chỗ bị cô chọc vào dường như vẫn hơi tê một chút.
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, một cảm giác vô cùng xa lạ đột nhiên thổi qua, rồi biến mất nhanh như triều lui.
Nhưng độ ấm vẫn còn đó.
Cố Từ rũ mắt ngồi yên một lát.
Biểu cảm bình tĩnh như thế, hoàn toàn không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Mà Nhan Lộ Thanh đang thưởng thức sườn mặt đẹp như tranh vẽ của anh thì trước mắt đột nhiên nhoáng lên – anh lại đứng dậy.
Cô thấy anh hơi khom lưng xuống.
Cô thấy mặt anh sát đang gần mình.
Cô thấy anh giơ tay lên với mình, cảm nhận được bản thân đột nhiên bay lên cao.
Câu cuối cùng hiện lên trong đại não đang hỗn độn của cô là...!
Vãi, mình được công chúa Từ ôm này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...