Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Đến lúc này Cung Thời An không hề nóng nảy nữa mà chỉ bình tĩnh nhìn Lục Dĩ Nhiên.

Hắn thấy biểu cảm của Lục Dĩ Nhiên đi từ hoảng hốt đến hơi trốn tránh.

Thế là hắn cười, nói: “Nếu như anh không đồng ý, em sẽ không bắt buộc anh.”

Lục Dĩ Nhiên nhìn hắn, không nói gì, biểu cảm vừa cứng ngắc vừa chật vật.

Hắn chỉ cười đến là hiền: “Nhưng mà em nghĩ là… Giữa chúng ta chỉ sợ phải giữ khoảng cách.”

“Giữ khoảng cách…” Lục Dĩ Nhiên tỏ ra ngây ngốc, lặp lại câu này.

“Đúng, em vẫn luôn thích anh, yêu anh nên em vẫn luôn ở bên cạnh anh. Tình cảm của em với anh đã đến độ không thể khống chế nữa. Tình cảm của em dành cho anh chảy toàn thân như máu, em chỉ có thể nghĩ cách để khống chế chính mình. Giữa chúng ta cần có khoảng cách, một thời gian ngừng liên lạc, em muốn điều chỉnh tâm tình của mình, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”

Cung Thời An nói xong thì buông cổ tay Lục Dĩ Nhiên ra: “Em xin lỗi, vừa rồi nhìn thấy anh thất thố nên em tưởng anh ghen, sau đó em cảm thấy mình có cơ hội thổ lộ để có thể ở bên anh. Bây giờ hóa ra cũng không phải thế này, là tự em đa tình, đúng là lúc thích một người thì suy nghĩ cũng quá dễ dàng. Bây giờ em đã nói ra lại khiến quan hệ của chúng ta trở nên xấu hổ.”

“Không đâu… Xin lỗi, là anh…” Lục Dĩ Nhiên không biết nên trả lời hắn như thế nào.

“Không sao, là em tự mình vụng trộm thích anh mười mấy năm. Hiện giờ có thể làm bạn cũng là em mạo muội làm phiền.”

“Anh không nghĩ đến việc yêu đương này nên không có cách nào đáp trả lại tình cảm của em.”

“Vâng, em chú ý đến anh như thế nào anh cũng chẳng biết đâu. Khuya rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”

Cung Thời An vẫn luôn dịu dàng, hắn đưa Lục Dĩ Nhiên ra ngoài, nhìn anh vào thang máy rồi nhìn con số biến đổi.

Sau khi Lục Dĩ Nhiên đi rồi, biểu cảm dịu dàng của hắn chầm chậm biến mất, thay vào đó là vẻ trầm lặng.

Hắn thừa nhận, hồi cấp ba Lục Dĩ Nhiên đưa ra yêu cầu giữ khoảng cách là thật sự dứt khoát, không chần chừ.

Nhưng hắn đã ở bên Lục Dĩ Nhiên nhiều năm như vậy, là bạn bè cũng là tri kỷ của Lục Dĩ Nhiên, chỉ có hắn hiểu Lục Dĩ Nhiên khó chịu thế nào.

Bây giờ Cao Cần là quản lý của Nhiễm Thuật, ê-kíp của Lục Dĩ Nhiên là người mới, nếu giờ hắn cũng rời khỏi Lục Dĩ Nhiên thì anh không thể dứt khoát kiên quyết như năm đó.

Đúng là… Nhiễm Thuật đúng là người được Lục Dĩ Nhiên công nhận, có thể khiến tâm trạng Lục Dĩ Nhiên thay đổi liên tục.

Đã dao động như thế rồi thì nên ý thức được mình đang ghen.

Nếu lúc này hắn thổ lộ, với tính tình của Lục Dĩ Nhiên thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý ngay.

Hắn không vội, nhiều năm như vậy cũng chờ rồi, hắn không vội vã phút chốc.

Lần này hắn chắc chắn Lục Dĩ Nhiên sẽ không nỡ.

Lục Dĩ Nhiên sẽ đến tìm hắn.

*

Thế giới của Lục Dĩ Nhiên sụp đổ.

Trúc mã Cung Thời An của anh thổ lộ, anh do dự.

Anh chắc chắn rằng, nội tâm anh đã giãy dụa vào lúc đó.

Anh biết không phải mình không hoàn toàn để ý đến Cung Thời An, anh đã quen với việc Cung Thời An làm bạn bên mình từ lâu.

Không có Cao Cần chỉ như không có bạn hợp tác, nhưng Cung Thời An không giống thế.

Giữ khoảng cách là ý gì?

Cung Thời An sẽ không đến tìm anh nữa sao? Có đến đây ăn cơm nữa không? Cơm giao đến có sạch sẽ hay không?

Anh nằm trên giường nhìn trần nhà, bối rối hồi lâu.

Cuối cùng quan hệ của anh và Cung Thời An đã biến thành gì đây?

Ngày hôm sau, trợ lý của anh đến nhà tìm anh, thuận miệng nói: “Anh Lục, giám đốc Cung chuyển đi đâu vậy?”

“Chuyển nhà?” Lục Dĩ Nhiên không biết chuyện này nên hết sức kinh ngạc, giọng nói cũng không khống chế được mà cao giọng.

Nhìn anh kinh ngạc như vậy, ngược lại trợ lý cũng thấy ngạc nhiên: “Đúng ạ, lúc em đi thang máy ở tầng một thì thấy công ty dọn nhà, đi lên xem thì là tầng của giám đốc Cung.”


Lục Dĩ Nhiên lấy điện thoại ra xem, nhìn vào khung chat với Cung Thời An định hỏi thăm, phát hiện ra Cung Thời An đã đổi ảnh đại diện.

Ảnh trước của Cung Thời An là ảnh một sân khấu của anh, là tạo hình Tiên tôn. Cung Thời An rất thích nên đã đặt ảnh đại diện nhiều năm.

Hôm nay lại đổi thành ảnh chụp hoàng hôn.

Anh vô tình mở hồ sơ của Cung Thời An, thấy tên Wechat của hắn cũng đã đổi, bây giờ là:

Chỉ có một dấu chấm tròn mà thôi.

Viết mỗi một dấu chấm tròn là sao?

Lục Dĩ Nhiên không hiểu gì hết, chỉ cảm thấy mất mát.

Anh để điện thoại xuống, hôm trước vừa từ chối Cung Thời An, hôm sau lại hỏi Cung Thời An chuyện dọn nhà, thật sự là …

Nhưng… Cung Thời An cứ thế chuyển đi rồi?

Về sau bọn họ còn có thể liên lạc nữa không?

Trong lòng anh rối nùi.

Về sau anh mới nhận ra rằng, Cung Thời An nghiêm túc về việc giữ khoảng cách. Cung Thời An như biến mất khỏi cuộc sống, không còn thấy dấu vết.

Anh không tìm thấy Cung Thời An, thậm chí không biết tin tức nào của hắn.

Điều này khiến lòng anh khó chịu một trận.

Thì ra tình nghĩa mười mấy năm giữa bọn họ, nói bỏ là bỏ được sao?

*

Gần tới Tết Nguyên Đán, Lục Dĩ Nhiên về nhà, tình cờ gặp cha mẹ Cung Thời An ở nhà mình.

Anh vô thức nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Cung Thời An.

Tự dưng thấy buồn vô cớ trong lòng.

Anh đi vào để chào hỏi sau đó ngồi xuống, thấy người hai nhà trò chuyện rất cởi mở.

Ngay sau đó, mẹ Cung đưa cho Lục Dĩ Nhiên xem vài tấm ảnh: “Nhiên Nhiên ơi, con xem cô nào xinh, con có cảm thấy Tiểu An sẽ thích không?”

“Chọn bạn gái cho em ấy sao?” Lục Dĩ Nhiên vô thức đưa tay nhận.

“Ừ, vốn nó rất ghét việc xem mặt, tự nhiên gần đây không hiểu sao lại dịu hẳn, hai ngày trước đã hẹn xem mặt một lần, nhưng cũng không quá thích nên bọn ta định xem lại xem có ai thích hợp hơn không?”

Lục Dĩ Nhiên cúi đầu xem ảnh, thật sự cũng không xem được gì.

Anh biết, điều kiện của những cô gái được giới thiệu chắc chắn sẽ không kém, thậm chí tuổi còn trẻ, mới tốt nghiệp đại học, bối cảnh gia đình tốt.

Dù sao cũng hơn đứt người ba mươi tuổi tính tình dở ương như anh.

Anh hít sâu một cái sau đó trả chỗ ảnh về, nói: “Con không biết ạ, vẫn nên hỏi em ấy xem sao.”

Nói xong thì đi lên gác một mình.

Cha mẹ hai nhà nhìn Lục Dĩ Nhiên rời đi thì cũng không xem ảnh nữa mà chuyển sang nói chuyện: “Tiểu An tìm mấy cái ảnh này làm gì, còn phải diễn kịch nữa. Nhiên Nhiên là diễn viên mà, tôi diễn kịch trước mặt nó mà sợ quá.”

Mẹ Cung thở dài: “Không còn cách nào khác, hai đứa chúng nó cũng nhiều tuổi rồi, không thể trì hoãn thêm được nữa. Hai đứa bên nhau chúng ta đều không có ý kiến gì, chỉ là Nhiên Nhiên…”

“Mong lần này có thể thành đôi.”

*

Cuối cùng Lục Dĩ Nhiên cũng không thể ngồi yên được, anh đi xuống hỏi thăm mẹ Cung: “Tiểu An đang ở đâu ạ?”

Ánh mắt mẹ Cung sáng lên, quả nhiên phản ứng của Lục Dĩ Nhiên đã bị Cung Thời An dự đoán trước được, bà nhanh chóng trả lời: “Ở nhà, nó nói hiếm khi được nghỉ, nó muốn ngủ cho lại sức.”

“À, vâng ạ.” Lục Dĩ Nhiên cầm chìa khoá xe ra cửa.


Anh lái xe đến biệt thự nhà Cung Thời An, biển số xe của anh đã được lưu trong hệ thống tự động nên cửa tự mở. Anh thuận lợi lái xe vào, đến cổng biệt thự thì rảo bước hơn.

Trong nhà có người giúp việc, nhìn thấy Lục Dĩ Nhiên đến thì mở cửa, mỉm cười chào anh.

Anh bước nhanh lên tầng, đi đến phòng Cung Thời An, gõ cửa một cái.

Trong giây lát, anh thấy Cung Thời An mở cửa nhưng không tránh ra để anh vào mà vẫn đứng đó nhìn anh.

“Anh… tìm em có việc.”

“À, vào đi.” Cung Thời An tránh ra để anh vào phòng.

Đây không phải là lần đầu tiên Lục Dĩ Nhiên đến nhà Cung Thời An nhưng hiếm khi lại cảm thấy rụt rè thế này.

Biệt thự nhà Cung Thời An rất rộng, phòng hắn là nguyên một tầng. Bên trong có phòng khách, phòng làm việc, phòng tập thể thao, phòng ngủ. Trong phòng ngủ còn có phòng thay quần áo và phòng tắm, như một phòng suite.

Lục Dĩ Nhiên ngồi ở phòng khách, nói: “Anh nghe nói gần đây em đi xem mắt.”

“Ừ, đúng.” Cung Thời An không phủ nhận.

“Không phải em gay sao? Em đã thế rồi còn tìm một người phụ nữ để cưới, như thế rất cặn bã! Em không nên kéo một cô gái vô tội…”

Cung Thời An ngắt lời anh: “Nhiên Nhiên, em chỉ thích anh. Còn xu hướng tính dục của em không hoàn toàn như vậy.”

Giờ phút này hắn nói ra thật nhẹ nhàng, dù sao hắn cũng đâu có đi xem mặt, ảnh mấy cô gái cũng là tùy tiện tìm đến làm đạo cụ thôi.

“…” Lục Dĩ Nhiên bị hắn nói cho á khẩu, không trả lời được.

Cung Thời An tiếp tục nói: “Với lại hẳn là anh cũng biết, hôn nhân của chúng ta đều là mối quan hệ có lợi ích, chỉ danh nghĩa là chính, cô gái nào có thể mang sự trợ giúp đến tài sản cho nhà em thì mới là lựa chọn tốt.”

“Nhưng cũng không cần thiết phải dính đến chuyện cả đời.”

“Với anh thì sẽ không như thế, anh có đồng ý không?”

“…”

Cung Thời An nhìn anh, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Anh xem, anh lại không nói gì. Anh không đồng ý ở bên em nhưng lại đến đây thuyết giáo em? Không phải anh nên đưa ra biện pháp thực tế để giải quyết à? Sao anh vẫn còn sống trong lý tưởng vậy?”

“Tiểu An, em có cần phải tức giận đến thế khi nói chuyện với anh không?”

“Vậy anh có quan tâm đến cảm nhận của em không? Anh biết rõ em chú ý đến anh nhiều như thế nào, chỉ cần anh đứng trước mặt em là em sẽ hy vọng về một bước tiến mới, sau đó lại bị anh vô tình nghiền nát, nó đau đớn thế nào anh có biết không? Nhiên Nhiên, anh không có trái tim sao?”

Bàn tay Lục Dĩ Nhiên siết chặt thành nắm đấm, sau đó lại thả ra, lấy hết dũng khí hỏi: “Anh có thể suy nghĩ một chút không?”

Hô hấp của Cung Thời An trở nên khó khăn.

“Anh vẫn luôn xem em là bạn bè thôi, bỗng dưng trở nên không giống. Anh sợ mình khó mà điều chỉnh nhanh chóng nên em cho anh chút thời gian được không, đừng thay đổi đột ngột như vậy nữa… được không?”

Trái tim Cung Thời An đập điên cuồng.

Kiểu rung động mười mươi đó khiến hắn có thể cảm nhận được mạch đập của mình càng thêm rõ ràng hơn, cả đầu ngón tay lẫn lòng bàn tay đều rung động theo quy luật đó.

Chờ anh ấy nhiều năm như vậy.

Yêu anh ấy nhiều năm như vậy.

Giờ đây, cuối cùng anh cũng dao động, đồng ý cho hắn một cơ hội.

Hắn đi đến trước mặt Lục Dĩ Nhiên, vươn tay ra sờ thử vào mặt Lục Dĩ Nhiên. Lục Dĩ Nhiên hơi đờ người ra nhưng vẫn chưa tránh đi.

Cuối cùng hắn cũng để lộ sơ hở, khi mở miệng lại lần nữa, giọng nói của hắn cũng gấp hơn: “Nhiên Nhiên… em nhịn sắp điên lên rồi.”

“…” Lục Dĩ Nhiên hít vào một cái, một lần nữa anh lại thấy cảm giác mà Cung Thời An mang lại rất công kích, thậm chí là ánh mắt điên cuồng.

Cung Thời An chậm rãi cúi người, nhìn anh và hỏi nghiêm túc: “Trước khi đến đây anh có nghĩ đến việc sẽ trải qua chuyện gì trong nhà em không?”


Trong chớp mắt, Lục Dĩ Nhiên trở nên bối rối: “Đợi một chút! Tiểu An em đợi một chút, em có thể để anh…”

“Không thể.” Cung Thời An từ chối thẳng thừng: “Nhiên Nhiên, bây giờ em rất muốn hôn anh.”

“…” Lục Dĩ Nhiên bối rối giơ tay lên, ngăn không cho Cung Thời An tới gần mặt mình, xoay mặt đi: “Em từ từ đã, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý xong, Tiểu An… Em… Ưm!”

Cung Thời An dứt khoát nắm lấy cổ tay anh, dùng lực kéo về trước người mình một cái, người Lục Dĩ Nhiên hướng ngược về phía Cung Thời An, khiến anh mất đi tư thế kháng cự.

Kế đó, cơ thể anh được Cung Thời An đón lấy, chậm rãi đặt lên ghế sopha rồi hôn.

Hơi thở hơi lộn xộn.

Trong lòng lại càng nát bấy.

Đầu Lục Dĩ Nhiên gần như muốn nổ tung, anh muốn đẩy ra nhưng tay lại bị ghìm trên đỉnh đầu, anh bị hôn đến mức lộn xộn.

Cuối cùng là hoảng hồn.

Hồi lâu sau, Cung Thời An mới buông anh ra, nghiêng người nằm bên cạnh anh. Tiếp đó, hắn dịu dàng ôm anh vào trong lòng, rồi vùi mặt vào trong ngực anh: “Bây giờ để anh chậm lại.”

“…” Lục Dĩ Nhiên không lên tiếng, chỉ để Cung Thời An ôm.

Lần đầu tiên anh nhận ra bờ vai Cung Thời An rất rộng, ôm rất dễ chịu, rất ấm áp.

Nhiệt độ ấm áp của cơ thể truyền qua trong im lặng.

Cung Thời An cảm thấy Lục Dĩ Nhiên đang đưa tay ngập ngừng chạm vào mình, ngoan ngoãn ôm lấy mình, trong lòng hắn vui như điên, suýt nữa thì cười ra tiếng.

Cũng may hắn nhịn lại được.

Đừng dọa anh chạy mất.

Vất vả lắm mới bắt được anh lại.

*

Ngay tối hôm đó, Lục Dĩ Nhiên gửi tin nhắn cho Đàm Nghiễn: Làm thế nào để yêu đương giờ?

Đàm Nghiễn: Anh Lục, anh không còn bạn bè nào khác à?

Quân nhược thanh lộ trần: Không.

Đàm Nghiễn: Em cũng là người trong giới, nếu em tung chuyện này ra ngoài…

Quân nhược thanh lộ trần: Tôi sẽ chơi chết cậu.

Đàm Nghiễn: Được rồi.

Đàm Nghiễn: Theo như em thấy, nói về chuyện anh và Cung Thời An yêu nhau ấy, chắc anh là 0 rồi, nếu là 0 thì cứ đón nhận tình yêu từ 1 là ok rồi.

Quân nhược thanh lộ trần: Ai nói cho cậu biết đó là Tiểu An?

Đàm Nghiễn: Còn có ai khác dính anh được nữa hả anh Lục. Với tính cách kia của anh, nếu em không quay cùng anh mấy chương trình chắc em cũng thấy anh rất khó gần.

Quân nhược thanh lộ trần: …

Đàm Nghiễn: Mà nữa, anh ấy thầm mến anh nhiều năm như vậy, chắc chắn đã chuẩn bị hết cả rồi. Anh đi quanh nhà mà xem, nói không chừng đồ bảo hộ cũng đã chuẩn bị kỹ.

Quân nhược thanh lộ trần: Đồ bảo hộ á?

Đàm Nghiễn: Mối quan hệ của chúng ta chưa đến mức độ đó đâu, anh làm em nghĩ chúng ta có mối quan hệ tốt lắm đấy, dù sao em cũng là trai thẳng nữa. Hay là anh hỏi anh Nhiễm đi, em thấy anh ấy sẽ có kinh nghiệm đấy.

Quân nhược thanh lộ trần: Còn lâu.

Đàm Nghiễn: Được thôi.

Lục Dĩ Nhiên để điện thoại xuống, ra khỏi phòng khách, đi vào phòng ngủ của Cung Thời An.

Hôm nay có một cuộc họp nên Cung Thời An đã ra ngoài, bây giờ trong phòng không có người.

Anh nhìn khắp nơi, không có nơi nào trông khả nghi cả.

Cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở tủ đầu giường, mở ra là quần áo lót.

Anh không ngừng cảm thấy mình đang suy nghĩ hơi nhiều. Sao thế được, vốn ban đầu Cung Thời An đâu có ý định sẽ ở cùng với anh.

Nhưng sau đó anh nhanh chóng nhận ra quần áo có chút lồi lõm sai sai. Lật lên thì thấy có gel| bôi| trơn, còn có… anh cầm lên một bộ đồ ren.

Của con gái à?

Cung Thời An chưa bao giờ có bạn gái mà?


Lại kéo ngăn kéo bên cạnh ra, anh cứ cảm thấy đồ bên trong quen quen.

Hình như là khăn mặt anh đã dùng, một bộ đồ ngủ mất tích không lý do, còn có đồ lót đã mặc rồi?!

Cái này…

Đúng lúc anh đang kinh ngạc, sau lưng truyền đến giọng Cung Thời An: “Nhiên Nhiên.”

Lục Dĩ Nhiên giật mình, không dám quay đầu lại nhìn, tay cẩn thận trả đồ vào trong ngăn kéo.

Cung Thời An đi vào phòng, đóng lại rồi khóa trái.

Lục Dĩ Nhiên cảm giác được cái gì đó không đúng, anh bối rối đứng dậy nhưng lại không thể rời khỏi căn phòng này.

Cuối cùng Cung Thời An không cho anh có thời gian đi ra.

*

Tháng Mười năm đó, phim truyền hình cổ trang mà Lục Dĩ Nhiên và Mạnh Hân Nhã đóng bắt đầu chiếu, là một hit lớn.

Hai người đều theo trường phái diễn xuất, kịch bản là thiết lập nhân vật cũng online, vừa đăng lên đã trở thành chủ đề lôi cuốn.

Với điều này, Mạnh Hân Nhã rất vui vẻ.

Cô diễn một bộ phim hay, thoát ra được khỏi vụ việc cũ, bắt đầu làm lại từ đầu.

Kết quả là cô cũng chỉ vui vẻ được một tháng mà thôi.

Khi bộ phim sắp chiếu đến đoạn kết, ảnh hôn của Lục Dĩ Nhiên và Cung Thời An bị lộ ra ngoài.

Càn quét tiêu đề các trang báo lớn trong một đêm.

Mạnh Hân Nhã không hề vui vẻ hóng chuyện, mặt mũi trầm xuống.

Thậm chí còn hơi muốn khóc.

Có phải là mệnh cô đã định phải diễn vai người yêu với chị em tốt.

Cùng ngày, Mạnh Hân Nhã đăng Weibo: #Radar_Mạnh_Hân_Nhã# Aaaaa tôi không muốn cãi tên này đâu, xóa điiiiii!

[Hahaha, sao tôi thấy giống Nhiễm Thuật nhờ, sao cứ tưởng tượng ra biểu cảm của Nhiễm Thuật ấy.]

[Thấy đầu đề một cái là nghĩ đến chị.]

[Cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục.]

[Nhã Nhã, em chọn bạn diễn có tiêu chí đặc biệt à? Đây là cách tránh chuyện xấu sao?]

*

Hôm tin tức bị lộ ra, mặt Lục Dĩ Nhiên xám như tro.

Nhiễm Thuật và Tang Hiến yêu nhau mười năm, vẫn phải chủ động livestream mới công khai chuyện tình cảm.

Anh và Cung Thời An bên nhau mới mười tháng mà đã bị chụp được.

Xét về mặt giấu giếm chuyện tình cảm, hình như anh thua Nhiễm Thuật rồi, cực kỳ cay cú.

Đúng lúc mặt mày anh còn đang rầu rĩ thì nhận được tin nhắn của Nhiễm Thuật: Úi xời ~~~ Thần tiên giáng trần rồi à?

Hàng gợn sóng kia muốn bao nhiêu cái dập dờn thì có bấy nhiêu dập dờn.

Anh kết bạn với Nhiễm Thuật từ bao giờ?

Lại còn không huỷ kết bạn nữa.

Ngón tay anh nhanh chóng nhấn xuống, cho Nhiễm Thuật vào danh sách đen.

Rất nhanh sau đó, anh lại nhận được lời mời kết bạn của Nhiễm Thuật.

Anh lờ đi.

Anh đã định sẵn là không thể nào làm bạn với Nhiễm Thuật.

Anh lại cầm điện thoại lên để nhìn tấm ảnh kia một lần nữa, phóng to lên rồi để lại như cũ rồi lại phóng to lên.

Sao lại chụp được góc đẹp thế nhỉ?

Cung Thời An lại còn rất ăn ảnh, như kiểu đã được chỉnh sửa rồi…

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận