Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Cung Thời An tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Lục Dĩ Nhiên đã làm xong bữa tối rồi.

Hắn hơi bất ngờ, ngồi xuống bàn ăn nhìn hai món ăn và cơm, hỏi: “Anh làm à?”

Quả thực hai món ăn không được coi là thịnh soạn nhưng đây là do Lục Dĩ Nhiên làm.

Cả hai đều là thiếu gia được nuông chiều từ bé, ấy vậy mà Lục Dĩ Nhiên lại có thể nấu hai món ăn, quá đủ để Cung Thời An phải sửng sốt.

Lục Dĩ Nhiên nhẹ giọng đáp: “Ừm, sao không?”

“Nhiên Nhiên đỉnh thật đấy!” Cung Thời An khen ngợi hết lời: “Càng ngày em càng cảm thấy anh không phải người phàm nữa rồi, sao mà cái gì anh cũng rành hết vậy?”

Lục Dĩ Nhiên được Cung Thời An khen từ bé đến lớn nên giờ khi nghe lời khích lệ của Cung Thời An đã mất cảm giác, thậm chí còn thấy rằng mình cực kỳ lợi hại chính là lời Cung Thời An bày tỏ từ tận đáy lòng.

Anh khẽ hừ một tiếng, cầm đũa đưa cho Cung Thời An: “Em còn chưa ăn, làm sao mà biết món anh nấu ăn được?”

“Em nhìn đã thấy ngon rồi” Cung Thời An khen ngợi xong thì cầm đũa gắp một miếng, hai mắt lập tức mở to: “Ăn – Cực – Ngon!”

Lục Dĩ Nhiên bị điệu bộ quá đà của Cung Thời An làm bật cười, bèn ngồi đối diện Cung Thời An, bắt đầu ăn cùng.

Động tác ăn cơm của anh rất từ tốn, không gây một tiếng ồn nào, Cung Thời An cũng vô thức bắt chước theo dáng vẻ quy củ của anh.

Nháy mắt trong phòng đã trở về yên tĩnh, chỉ có âm thanh tích tắc đồng hồ chạy.

Ăn cơm xong, Cung Thời An chủ động đi rửa bát.

Lục Dĩ Nhiên thì vào phòng trong học bài.

Chưa đầy một lát, Cung Thời An vội vàng bước vào, đưa tay về phía Lục Dĩ Nhiên: “Oaa, nước lạnh quá.”

Lúc đầu Lục Dĩ Nhiên nghĩ rằng vẫn đang là mùa hè nên dùng nước lạnh rửa bát cũng không sao.

Không ngờ khi cầm tay Cung Thời An lại lạnh đến vậy.

Cung Thời An vừa để Lục Dĩ Nhiên cầm tay mình ủ ấm, vừa lẩm bẩm: “Mẹ em cứ chắc mẩm cho rằng hai đứa mình sẽ không dùng gì đến phòng bếp đâu, đến cả bình nóng lạnh cũng không lắp, nước phòng bếp ở đây lạnh như vậy, nhỡ có gì xảy ra thì sao.”

“Dù sao đây cũng là khu chung cư cũ, không thể bắt bẻ quá nhiều được.”

Cung Thời An mừng rỡ một hồi: “Cũng may là sáng sớm nay em đã rửa sạch thực phẩm, nếu không anh đã phải chịu lạnh rồi. Sau này em phụ trách rửa bát, rửa rau, anh có thể phụ trách nấu cơm.”

“Anh không yếu ớt đến vậy.”

“Đừng để mình quá lạnh, da em mỏng, anh chơi bóng rổ nhiều nên không việc gì đâu.”

Cung Thời An thuận lợi vào được phòng Lục Dĩ Nhiên rồi thì chẳng muốn ra nữa, bèn ở lại phòng Lục Dĩ Nhiên cầm lấy một quyển sách khác đọc.

Lục Dĩ Nhiên vẫn luôn thích ở một mình nên liếc mắt nhìn hắn nói: “Nhóc, em về phòng mình đi.”


“Ở cùng anh mới có không khí học tập.”

Hồi Lục Dĩ Nhiên học trung học vẫn còn học ngoại trú, đến khi lên phổ thông anh mới phải ở trọ.

Cũng may tòa này có phòng để anh có thể ở chung với Cung Thời An, cứ ngỡ rằng sẽ rất yên tĩnh nhưng Cung Thời An cứ hết lần này đến lần khác bám dính lấy anh, không chịu rời khỏi phòng của anh.

Mới đầu anh cũng không để ý lắm, vẫn ngồi trên ghế đọc sách.

Cung Thời An lại cứ nghiêng mình, dựa vào ghế như người không xương, rồi quay ra dựa hẳn lên người anh.

Thỉnh thoảng anh còn ngửi thấy mùi thơm trên người Cung Thời An, hai người họ sử dụng cùng một loại đồ vệ sinh cá nhân, đến mức trên người cả hai đều có cùng một mùi hương.

Nhưng anh vẫn có thể phân biệt được mùi hương nào đến từ Cung Thời An. Trên người Cung Thời An luôn có mùi hương gì đó đặc biệt, rất dễ nhận biết.

Lục Dĩ Nhiên lấy tay đẩy bả vai Cung Thời An: “Em không có xương à? Đọc sách như vậy dễ cong lưng đó?”

“Không đâu…” Cung Thời An chơi xấu như cũ, dứt khoát dựa thẳng lên vai Lục Dĩ Nhiên.

“Chậc, nặng quá.”

“Em muốn dựa cơ.”

Lục Dĩ Nhiên bất đắc dĩ một hồi, run run bả vai nhưng Cung Thời An vẫn không buông nên cuối cùng đành thỏa hiệp.

Anh bỗng cảm thấy việc ở cùng Cung Thời An không hẳn là một phương án ổn thỏa.

Nửa đêm, Lục Dĩ Nhiên một mình vào phòng bếp lấy nước uống, chợt nghĩ đến điều gì, anh bèn mở vòi nước thử nhiệt độ nước một chút, cũng đâu có lạnh lắm.

Điều này khiến Lục Dĩ Nhiên cảm thấy rất ngờ vực, quay đầu nhìn phía tủ lạnh nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ luôn.

Trừ phi đầu óc Cung Thời An có vấn đề mới có thể rửa bát xong rồi cho tay vào tủ lạnh được.

*

Khi Cung Thời An bị gọi đến phòng công tác sinh viên còn đang chưa biết xảy ra chuyện gì.

Sau khi bước vào, hắn vừa kịp nhìn thấy có người định động thủ với Lục Dĩ Nhiên, Cung Thời An lập tức tiến tới nắm lấy cổ tay người đàn ông đó rồi trực tiếp đẩy anh ta ra.

Lục Dĩ Nhiên tỏ vẻ lạnh lùng, đứng bên cạnh Cung Thời An mà không khỏi kiêu ngạo.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cung Thời An hỏi.

“Cậu ta dại quá mất khôn.” Lục Dĩ Nhiên lãnh đạm trả lời.

Nam sinh tức giận đến mức động tay động chân mắng to: “Tôi chính là loại học hành tiếp thu chậm đấy, anh có cần xúc phạm tới nhân cách vậy không! Đúng rồi, nhà cậu có tiền, cậu đẹp trai, cậu học tập cũng tốt, nên cậu có thể coi thường người bình thường đúng không?”


Lục Dĩ Nhiên bất đắc dĩ cong môi: ‘Tất cả cảm xúc nôn nóng của cậu đều xuất phát từ lòng tự trọng của bản thân, không phải cậu tầm thường, cậu chỉ đang ngụy biện cho sự lười biếng của mình. Cậu tự an ủi mình, nói rằng mình bình thường, chẳng qua là vì cậu lười biếng không chịu làm việc chăm chỉ, hậu quả của sự lười biếng chính là tạo ra mặc cảm tự ti trong cậu, đây sẽ mãi là một cái vòng luẩn quẩn.”

Nam sinh nghe Lục Dĩ Nhiên nói xong, dường như không thể hiểu ngay được.

Cung Thời An cầm bảng biểu bên cạnh lên nhìn, bèn đoán được điều gì đó.

Lục Dĩ Nhiên bị ép phải tham gia hội học sinh và cần quản lý một số việc, anh cũng đã dạy những bạn học này cách chỉnh sửa bảng biểu trong hôm nay.

Lục Dĩ Nhiên luôn nói chuyện không khách sáo, giọng điệu luôn cho người khác cảm giác kiêu ngạo khôn nguôi, lúc trước Cung Thời An từng bị ghét bỏ nên công nhận rất khó kết giao.

Cung Thời An chỉ có thể giúp hòa giải: “Tôi e rằng Nhiên Nhiên không có ý sỉ nhục anh. Anh ấy chỉ có ý tốt muốn chỉ bảo anh, chẳng qua lúc nói chuyện hơi khó nghe nên dễ gây hiểu lầm cho anh.”

“Cậu ta bảo tôi ngu như lợn cũng là hiểu lầm à?”

“Cái này…” Cung Thời An tạm dừng giây lát, cái này đúng là lần đầu hắn nghe thấy Lục Dĩ Nhiên nói lời quá đáng như thế.

Cung Thời An chỉ có thể bình tĩnh một lúc rồi nói: “Mọi người đều là người của hội học sinh, đều là những người có thành tích tốt, không cần thiết phải gây mâu thuẫn ở đây để dẫn tới kỷ luật. Thôi thì như thế này, về sau tôi sẽ tiếp nhận công việc này, anh cứ về trước đi, tôi và anh ấy nói chuyện chút.”

Cậu sinh viên này thấy đông người đến vây xem nên cũng an phận một chút rồi quay người rời đi.

Cung Thời An chỉ có thể đi sửa lại mấy bảng biểu kia rồi quay ra nói với Lục Dĩ Nhiên: “Như vậy đi, từ giờ về sau mấy cái này anh dạy em làm, xong em đi dạy lại họ, có được không?”

“Tại sao cứ phải lòng vòng vậy? Tốn thời gian lắm.”

“Anh có dữ với em thì em cũng sẽ không giận nhưng anh cứ dữ với họ thì họ sẽ không nghe anh căn dặn đâu.”

“Phiền phức thế…”

Cung Thời An tranh thủ an ủi Lục Dĩ Nhiên và xoa bóp bả vai cho anh: “Được rồi được rồi, anh đừng tức giận.”

“Hừ…” Lục Dĩ Nhiên vẫn tiếp tục ỉu xìu.

Sau khi về đến nhà, Lục Dĩ Nhiên rơi vào trạng thái nuốt giận vào trong người.

Cung Thời An chỉ có thể đẩy Lục Dĩ Nhiên vào nhà tắm, sau đó vào phòng thay đồ tìm cho anh bộ pyjamas và đồ lót.

Kéo cánh cửa thủy tinh ra, hắn đặt quần áo đứng ở khe hở, nói: “Em để chỗ này nhé.”

Ở trong nhà tắm, Lục Dĩ Nhiên đã cởi áo rồi, anh thản nhiên đi ra lấy đồ: “Ừ, biết rồi.”

Cung Thời An chốt cửa, thấy nó không khóa, hắn kéo ra là đi vào được.

Hắn ngơ người ra một lúc, tất cả trong đầu đều là da thịt trắng nõn của Lục Dĩ Nhiên.


Điều này khiến hắn phải hít sâu mới có thể bình tĩnh lại.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Lục Dĩ Nhiên thay đồ ngủ sau đó nằm ra giường.

Cung Thời An nhìn anh một chút, nói: “Thế em đi rửa mặt nhé.”

“Ừ.”

Lúc Cung Thời An vào phòng tắm, trong đó vẫn còn chút hơi ấm.

Hắn đi vào, thấy phòng tắm đã được dọn dẹp sạch sẽ, Cung Thời An đứng đờ ra một lúc mới cởi áo.

Rửa mặt xong, hắn có ý định đi dỗ dành Lục Dĩ Nhiên một chút.

Hắn vén chăn lên nằm cạnh Lục Dĩ Nhiên, lấy một quyển sách ra từ đầu giường, nói: “Để em kể truyện trước khi đi ngủ cho anh nhé.”

“Anh là trẻ con à?” Lục Dĩ Nhiên thẳng tay cướp quyển sách đi.

“Vậy phải làm sao bây giờ, để khó chịu vậy đi ngủ hả?” Cung Thời An bất đắc dĩ hỏi.

“Không biết nữa…”

“Phải giải phóng cảm xúc ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.”

“Làm thế nào bây giờ?”

“Ví dụ như là đấm nhau?”

“Anh không thích.”

Cung Thời An đột nhiên nhìn về phía Lục Dĩ Nhiên, dường như ánh mắt đang dò xét gì đó.

Mãi mà Lục Dĩ Nhiên không hiểu, nghi hoặc nhìn về phía hắn, hỏi: “Em nhìn cái gì?”

“Ngay cả dùng phương thức của đàn ông để phát tiết anh cũng không làm à?”

“Gì cơ?”

“Là…” Cung Thời An suy nghĩ chốc lát rồi trả lời: “Tự mình xuất ra, cái đó đó.”

Nói xong thì vỗ chăn, vị trí để Lục Dĩ Nhiên có thể hiểu ngay và luôn.

Lục Dĩ Nhiên khó chịu: “Cái này mà phát tiết gì chứ.”

“Sao lại không? Kìm nén nhiều quá cũng không tốt cho cơ thể.”

“Ai bảo anh kìm nén, nhiều khi buổi sáng cũng…”

“Anh còn không tự xử luôn?”

“…”

Cung Thời An im re trong chốc lát, thế là Lục Dĩ Nhiên cũng đuổi thẳng cổ: “Em về phòng em đi, không cần em an ủi anh, anh càng bực.”


“Đừng mà, anh đừng để bản thân bị bức bí, để em giúp anh giải sầu.”

“Anh không biết là em đang giúp anh giải sầu đấy.”

“Em giúp anh được thật mà.”

Cuối cùng Lục Dĩ Nhiên cũng phát hiện được cái gì đó không đúng, nhưng mà Cung Thời An cũng không về phòng.

Hắn thật sự giúp Lục Dĩ Nhiên.

*

Lục Dĩ Nhiên bối rối quá, anh luôn cảm thấy thế này cứ sai sai.

Ngày hôm sau, Lục Dĩ Nhiên không thèm để ý đến Cung Thời An, đáng tiếc là Cung Thời An lại ngồi ngay sau lưng anh.

Lục Dĩ Nhiên dựa vào thành ghế nghe giảng, Cung Thời An đột nhiên lại gần, thổi một hơi vào cổ anh, thổi đến mức tóc bay lộn xộn cả lên.

Người anh giật nảy một cái, dường như lại nhớ đến cái tay kia đêm qua, thân thể cứng đờ.

Ai ngờ Cung Thời An lại coi như chưa có việc gì xảy ra mà hỏi anh: “Nhiên Nhiên, trưa nay mình ăn gì thế?”

Anh không trả lời, chỉ dịch chuyển cơ thể đi chỗ khác.

Hết giờ học, Cung Thời An vẫn không buông tha, hỏi anh: “Nhiên Nhiên, đi vệ sinh cùng nhau không?”

“Em là con gái à, đi vệ sinh cũng phải đi cùng nữa.”

“Anh làm gì dữ thế…” Cung Thời An trả lời xong thì đứng dậy, tự đi toilet một mình.

Sau khi Cung Thời An đi, Lục Dĩ Nhiên còn cảm thấy thoải mái một chút. Đúng lúc bắt đầu cúi xuống viết bài, trước mặt anh lại xuất hiện một cốc hồng trà chanh: “Này, cho anh đó.”

“Ờ.”

Cung Thời An ngồi xuống sau lưng Lục Dĩ Nhiên, giục giã anh: “Anh uống mau đi.”

“Bây giờ anh không muốn uống.”

“Uống đi! Như thế mình mới đi vệ sinh cùng nhau được.”

“Em điên à?”

“…” Cung Thời An tủi thân một chút: “Làm gì hung dữ vậy.”

Lục Dĩ Nhiên quay đầu trợn mắt nhìn Cung Thời An, sau đó chỉ có thể cắm ống hút vào, bắt đầu uống hồng trà chanh.

Cung Thời An nghiêng đầu, nhìn thấy Lục Dĩ Nhiên uống mới yên tâm.

Sau đó, một nụ cười nhàn nhạt lộ ra.

Lục Dĩ Nhiên hung dữ với cậu như vậy, nhưng cũng rất mềm lòng với cậu.

Một Lục Dĩ Nhiên như vậy cũng chỉ đêm qua hắn mới thấy được, rối tinh rối mù, chàng tiên của hắn chỉ có thể rơi xuống cõi phàm dưới tay hắn mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận