Thân ảnh một nữ nhân chợt xuất hiện khiến hai người có chút giật mình, Vu Hành Vân thanh tỉnh vội vàng rời môi sau đó quay đầu nhìn sang.
Lý Thiên Ngọc cũng đánh mắt nhìn tới, khuôn mặt có bảy phần giống Vương Ngữ Yên nhưng lại mang theo phong vận thành thục, thân hình uyển chuyển mà đầy đặn, tóc dài mà đen nhánh.
Hắn chép miệng một tiếng, không thể không nói trong thiên hạ môn phái nào am hiểu dưỡng sinh thuật nhất không phải Tiêu Dao phái không được, hắn chính là biết số tuổi chân thực của Lý Thu Thủy, đến hiện tại đã là 88 tuổi, vậy mà trông chỉ giống như 35,36 tuổi.
Vu Hành Vân trông thấy Lý Thu Thủy chưa kịp nói điều gì thì đã bị nàng chen ngang:
- Sư tỷ! Tỷ muội chúng ta đã thật lâu không gặp, sư tỷ làm ta tìm kiếm thật khổ, không nghĩ ngươi lại ở đây tiêu dao khoái hoạt với tình nhân a!!!
Vu Hành Vân nghe vậy cũng không đáp, vẫn ngồi tựa trong lòng Lý Thiên Ngọc, nói nhỏ với hắn:
- Sư đệ, ta và Lý Thu Thủy huyết hải thâm thù, hiện tại công lực của ta đã không còn, đấu không lại Lý Thu Thủy, chúng ta đi thôi!!!
- Sư tỷ không cần lo lắng, mọi chuyện cứ để ta giải quyết. - Lý Thiên Ngọc cười khẽ đáp.
Buông ra Vu Hành Vân để nàng ngồi một bên, hắn từ tốn đứng dậy chậm rãi đi tới trước mặt Lý Thu Thủy khóe miệng hơi nhếch nhẹ nhàng chắp tay nói:
- Sư đệ Lý Thiên Ngọc bái kiến sư tỷ!
Lý Thu Thủy nghe vậy hơi kinh ngạc không hiểu vì sao tự nhiên ở đâu nhảy ra một tên gọi mình là sư tỷ, bản thân nàng nhớ rõ Tiêu Dao phái đồng bối phận với nàng chỉ có mấy người chính là Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử, nàng và sư muội Lý Thương Hải.
Đang chuẩn bị mở miệng hỏi, ánh mắt nàng chợt để ý tới chiếc nhẫn trên tay hắn. Trong lòng cuộn sóng:” Không sai! Đây chắc chắn là chiếc nhẫn chưởng môn, như vậy…”
- Ngươi gọi là Lý Thiên Ngọc!?
- Đúng vậy sư tỷ! - Lý Thiên Ngọc thản nhiên đáp.
- Ta hỏi ngươi. Từ đâu mà ngươi có chiếc nhân này!? - Lý Thu Thủy cố bình tĩnh nói nhưng giọng điệu đã tố cáo nội tâm nàng đang rất gấp gáp.
- Chiếc nhẫn này là Vô Nhai Tử sư huynh đưa cho ta!
- Ngươi nói láo! Làm sao sư huynh có thể đưa cho ngươi chiếc nhẫn này được, trừ phi hắn đã chết!!!
- Sư tỷ nói không sai! Sư huynh Vô Nhai Tử đã chết, cho nên mới đưa cho ta chiêc nhẫn chưởng môn.
- Ngươi nói cái gì!? Vô Nhai Tử sư huynh thật sự đã chết!? - Lý Thu Thủy sững người.
- Không đúng! Với võ công của y, làm sao có thể chết được!?
- Sư tỷ! Vô Nhai Tử sư huynh thực sự đã chết rồi, trước khi chết còn truyền cho ta một thân công lực của hắn.
- Được rồi! Sư tỷ đã biết, còn bây giờ ngươi tránh ra để ta tìm ải bà tử tính toán sổ sách.
Lý Thu Thủy thực ra đã tin tưởng lời Lý Thiên Ngọc nói, chẳng qua nàng không muốn chấp nhận hiện thực mà thôi, không nghĩ năm đó tức giận Vô Nhai Tử bỏ sang Tây Hạ làm hoàng phi, cũng chính là lần cuối cùng trông thấy hắn. Lại nhìn hướng Vu Hành Vân, nhớ đến mối thù bị rạch mặt, lại nghe tin Vô Nhai Tử chết đi, nàng vận lên khinh công lướt tới muốn đem Vu Hành Vân ra phát tiết.
Vu Hành Vân nghe Lý Thu Thủy chửi mình lùn, cũng khiến nàng không thể quên mối thù năm xưa mình chính là bị ả quấy rối, khiến cho cơ thể cả đời không lớn được lên, Vô Nhai Tử cũng không thèm để ý đến nàng, mặc dù bây giờ là người của Lý Thiên Ngọc, nhưng muốn nàng quên đi mấy chục năm thống khổ nói dễ vậy sao!?
Bất quá nàng hiện tại đã là người của Lý Thiên Ngọc, nếu hắn đã đứng ra thì mình cũng không cần thiết xen vào, không để Lý Thu Thủy tiến tới, trước mặt nàng xuất hiện một đạo bạch y cản đường chính là Lý Thiên Ngọc, Vu Hành Vân công lực đã mất, giờ là nữ nhân của hắn, làm gì có chuyện để Lý Thu Thủy đụng được đến nàng.
Lý Thu Thủy thấy vậy liền mở miệng:
- Sư đệ! Ngươi tránh ra, sư tỷ không biết ngươi cùng ả có quan hệ gì, bất quá ta cùng nàng có thù oán, hơn nữa sư tỷ cũng không muốn giao thủ với ngươi.
Lý Thiên Ngọc nghe vậy cười nhẹ, sau đó nói:
- Sư tỷ! Bây giờ Hành Vân chính là người của ta, ngươi nói ta có nên xen vào hay không!?
- Hơn nữa, không chỉ Hành Vân mà sư tỷ cũng sẽ trở thành người của ta!! - Lý Thiên Ngọc cười tà nói.
- Ngươi có ý gì!? - Lý Thu Thủy sửng sốt hỏi.
- Vô Nhai Tử sư huynh trước khi chết muốn ta thay hắn chăm sóc cho sư tỷ và Hành Vân, hơn nữa hiện ta chính là Tiêu Dao phái chưởng môn nhân, sư tỷ nói xem có phải người của ta hay không!?
- Chi bằng hóa thù thành bạn, hơn nữa hai người còn là sư tỷ muội.
- Không thể nào!!! - Lý Thu Thủy lớn tiếng quát.
Bất quá Lý Thu Thủy cũng nhanh chóng bình ổn cảm xúc, lại hướng hắn từ từ nói:
- Sư đệ! Đệ có biết ả đã làm gì với ta hay không!?
sau đó liền đưa tay kéo ra một mảng da, để lộ một vết sẹo dài bên má sau đó lại nói tiếp:
- Chính là vào ngày ta kết hôn, ả đã ban cho ta vết sẹo này, mối thù hủy dung, đệ nói thử xem ta là báo hay không nên báo!?
- Ồ! Vậy sư tỷ quấy rối Hành Vân khiến nàng cả đời không thể lớn lên, như vậy không phải nguyên do đều tại sư tỷ hay sao!?
- Sư đệ! Ngươi không biết đó thôi, khi xưa ta với Vô Nhai Tử sư huynh mặn nồng biết mấy, vậy mà ả còn ở ngoài thi triển đủ âm mưu quỷ kế ve vãn, ta không nhân cơ hội đó mà giết ả đã là nể tình sư tỷ muội đồng môn.
- Sư tỷ! Thực ra hai người các ngươi bởi vì Vô Nhai Tử mà kết lên thù oán quả thật không đáng, hắn cũng không có yêu thương gì hai người.
- Sư đệ! Sư huynh nếu không phải vì ả thì chắc chắn đã yêu thương ta, cho nên hôm nay ta muốn giết ả báo thù. Nếu sư đệ không tránh vậy thì sư tỷ đành đắc tội.
Lý Thu Thủy nói xong liền vận công đánh tới, hắn có chút phiền, liền vận chưởng nghênh tiếp, hai lòng bàn tay va chạm, Lý Thu Thủy rút lui hai bước, Lý Thiên Ngọc vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nội công của hắn cao như vậy, chỉ một chưởng đi qua, nàng đủ hiểu mình đây là đánh cũng không thắng được, cho nên chạm tới liền dừng mở miệng hỏi:
- Sư đệ! Đệ thực sự muốn bảo toàn cho ả hay sao!?
- Ta nói này sư tỷ, chi bằng hai người hóa giải thù hận đi thôi, ngươi đánh không thẳng được ta, ta cũng không muốn thương tổn ngươi.
- Vấn đề cơ thể Hành Vân ta đã giải quyết, cho nên nếu sư tỷ muốn ta cũng có thể giúp ngươi xóa bỏ vết sẹo thế nào!?
Lý Thu Thủy nghe vậy im lặng không nói, có chút do dự, Lý Thiên Ngọc lại bồi một câu:
- Ta cho sư tỷ xem một vật.
Sau đó lấy ra một bức họa trục, đưa cho nàng, lại nói tiếp:
- Đây là bức họa Vô Nhai Tử sư huynh luôn mang theo bên người, hắn muốn ta đưa cho sư tỷ.
Lý Thu Thủy tiếp lấy mở ra, nhìn vào nữ tử trong họa giống mình, nàng hai mắt có chút rưng rưng, liền nghĩ:”Hóa ra sư huynh vẫn còn yêu ta!”.
Bất quá, không để nàng trên nét mặt hiện lên vẻ vui mừng, hắn lại nói tiếp:
- Sư tỷ nhìn thật kỹ, chớ nên nhầm lẫn!!!
Nghe vậy, nàng sửng sốt một chút, lại suy ngẫm một phen ý vị lời nói của hắn, đồng thời đánh mắt nhìn thật kỹ dung nhan nữ tử trong họa.
Con ngươi co rụt, nàng bỗng nói lớn:
- Không thể nào! Vô Nhai Tử! Ngươi là đồ khốn kiếp, thì ra là vậy, thì ra là vậy…
- Là tiểu sư muội, chính là nó….
Tay cầm họa trục run rẩy, sau đó phẫn nộ quăng đi, thở hổn hển một hồi, sau đó bình tâm lại, khẽ than:
- Không nghĩ tới, thật là không thể nghĩ tới a! Người Vô Nhai Tử yêu lại là Thương Hải.
- Khi đó nó mới có 11 tuổi, ai mà ngờ….
Lý Thiên Ngọc thở dài một hơi cảm thán vận mệnh hai nữ nhân, không thể nói hai nàng không đẹp, dù sao Tiêu Dao phái đối với ngoại hình rất chú trọng, người trong phái không tuấn nam thì cũng là mỹ nữ, đến Đinh Xuân Thu, một tên phản đồ độc ác đa đoan như vậy mà còn một thân túi da tiên phong đạo cốt là đủ biết.
Lý Thu Thủy đẹp như vậy, lại yêu Vô Nhai Tử, có với hắn một đứa con, thế mà hắn không thèm để ý lại đi đánh chủ ý với một tiểu cô nương ngây thơ mới 11 tuổi, Cmn! Cái này nên nói như thế nào cho phải đây!?
Hắn đi tới bá đạo kéo Lý Thu Thủy vào lòng, bên tai nói thầm:
- Một người phong vận thành thục, đẹp như sư tỷ đây, sư huynh ấy vậy mà không muốn, lại đi đánh chủ ý với tiểu cô nương 11 tuổi, hắn đã như vậy sư tỷ cũng đừng thương nhớ làm gì!
- Hãy để cho ta sau này chăm lo cho tỷ, yêu thương tỷ không giống Vô Nhai Tử, không hiểu phong tình.
Lý Thu Thủy tai có chút đỏ bừng, không biết đã bao lâu nàng không bị nam nhân trêu chọc như vậy, lại nhìn dáng vẻ tuấn dật đường hoàng của hắn, tâm tình cũng có một chút rung động.
Năm xưa khi Vô Nhai Tử đối với nàng lạnh nhạt như vậy, nàng tức giận mà bỏ sang làm hoàng phi Tây Hạ, cũng đã quyết ý muốn nhất đao lưỡng đoạn với hắn, bất quá cũng từng là phu thê, cũng có một đứa con gái, cho nên không tránh khỏi có chút quan tâm, nhưng giờ hắn cũng đã chết, nàng cùng Vu Hành Vân trở thành người của hắn, hóa giải ân oán, trở lại thành tỷ muội, cũng là một kết cục tốt.
Vu Hành Vân ngồi trên bề mặt tảng đá một bên quan sát cũng có chút ghen tị, bất quá cũng không nói gì.
Hai người vì Vô Nhai Tử trở mặt thành thù, giờ biết được chân tướng người hắn yêu cũng không phải hai người, hơn nữa thù oán có Lý Thiên Ngọc đứng ra giải quyết, trở lại thành tỷ muội cũng không phải không được.
Tuy nhiên trong đầu nghĩ đến một vấn đề, Lý Thu Thủy bèn mở miệng:
- Nếu được chưởng môn sư đệ hậu ái, sư tỷ cũng rất vinh hạnh, nhưng bản thân sư tỷ chính là một lão thái bà đã gần 90 tuổi rồi, sư đệ còn muốn sư tỷ sao!?
Lý Thu Thủy tựa đầu vào vai hắn nhẹ nhàng nói xong liền ngẩng lên nhìn, muốn xem thái độ của hắn với việc này như thế nào!? Bất quá câu trả lời của hắn khiến nàng có kinh ngạc.
- Sư tỷ, ngươi trở thành người của ta, ngươi muốn trường sinh bất tử cũng không phải không thể.
- Sư đệ! Ngươi là nói thật sao!?
- Đường nhiên! Cho ngươi! Nhanh ăn đi, đồ tốt!
Lý Thiên Ngọc đắc ý một cái lại tiêu tốn 1 triệu hối đoái điểm đổi lấy một viên tăng 500 năm thọ nguyên đan dược đưa cho nàng ăn vào.
Chỉ thấy Lý Thu Thủy một chút nếp nhăn nơi khóe mắt biến mất, da thịt trắng bóng hồng hào, bản thân nàng cảm giác như hồi xuân trở về thời còn là thiếu nữ tuổi đôi mươi vậy.
Đối với vết sẹo trên má nàng, nếu hắn dùng y thuật của mình thì cũng có thể làm tiêu trừ hết được, bất quá tốn chút thời gian, mà Lý Thiên Ngọc không muốn chờ lâu liền bỏ ra hai ngàn hối đoái điểm từ hệ thống mang ra một bình ngọc, bên trong có một là Thối thể linh dịch, nếu pha vào nước ngâm thân thể sau đó thối luyện sẽ gia tăng cường độ, hơn nữa nếu thoa bên ngoài da cũng có thể làm tan sẹo.
Hơi nhắc nhở nàng một chút sau đó tay hắn xuất ra một đạo kiếm khí vạch tới gọt đi đoạn sẹo lồi, máu còn chưa kịp chảy ra liền nhanh tay bôi vào Thối thể linh dịch, chỉ thấy chỗ vết sẹo nhanh chóng bốc khói, từ từ liền lại với tốc độ mắt thường thấy được.
Không mất quá nhiều thời gian khuôn mặt nàng đã không còn vết sẹo nữa, đến một vết tích nhỏ cũng không thấy.
Lôi trong sáng thần không gian ra một chiếc gương, cũng không phải mặt bằng đồng mà là bằng kính như vậy phản chiếu hình ảnh sẽ rõ ràng chân thực hơn. Lý Thu Thủy tiếp nhận để trước mặt mà soi, sau đó đưa tay sờ một hồi liền mừng rỡ đưa tay vòng qua cổ hắn dâng hiến môi thơm.
Lý Thiên Ngọc cũng không ngu mà từ chối, thản nhiên mà tiếp nhận. Hai người môi lưỡi quấn quít một hồi, hắn chợt nhớ tới còn có người ở một bên cho nên rời ra, bất quá cũng không buông tay mà vẫn ôm eo Lý Thu Thủy, lại đi tới chỗ Vu Hành Vân, tay còn lại vòng qua eo nàng bắt tới.
Hai người đều nằm trong lòng, hắn nhẹ nhàng thư sướng một hồi, sau đó cũng khuyên bảo hai nàng không nên tiếp tục tranh đấu, lại nói thật cho các nàng biết thực ra hắn còn những nữ nhân khác, tuy có chút không vui nhưng hai nàng dù sao cũng đã gần trăm tuổi, có gì mà chưa thấy qua, hơn nữa thời đại này nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là bình thường, Vu Hành Vân đã vậy thì Lý Thu Thủy còn rộng rãi hơn, dù sao từng làm hoàng phi, hoàng đế tầm cung 3000 giai lệ, nếu suốt ngày tranh đấu chẳng phải mệt chết sao!?
Mà Lý Thiên Ngọc thực ra hắn cũng hơi bá đạo một chút, đối với chuyện nam nữ cũng thẳng tính, yêu là yêu, không yêu là không yêu, cũng chẳng dấu diếm điều gì. Cho nên hai nàng không nói gì chỉ đánh mắt ăn nhịp với nhau, tựa như muốn nói sau này hai tỷ muội đồng tâm, liên hợp lại thì vị trí trong lòng hắn sẽ nặng thêm một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...