Trước mắt là thân ảnh một lão nhân, bóng lưng có chút trùng xuống, cả đầu râu tóc bạc trắng, mặc trên người một bộ bạch y.
Thấy có người tiến vào, lão nhân mở mắt, Lý Thiên Ngọc cũng tùy ý lôi tới từ bên cạnh một chiếc bồ đoàn thả người ngồi xuống, đối nhãn với hắn.
Bốn con mắt nhìn thẳng, một lúc sau lão nhân mở miệng:
- Ta đã chờ 30 năm rồi, cuối cùng thì cũng có người đến.
Lý Thiên Ngọc cười nói:
- Bái kiến Vô Nhai Tử tiền bối, tại hạ Lý Thiên Ngọc!
Vô Nhai Tử hơi gật đầu sau đó lại tiếp tục nói:
- Ngươi có thể phá giải ván cờ của ta hơn nữa biết được ta là ai, vậy xem ra cũng không tầm thường.
- Bộ dáng của ngươi cũng phù hợp tiêu chuẩn của ta, so ra lão phu hồi trẻ cũng có chút không bằng.
- Hôm nay ngươi đã đến được đây, ta muốn hỏi ngươi một câu!?
Lý Thiên Ngọc đáp:
- Tiền bối muốn hỏi điều gì!? Tại hạ biết sẽ cáo tri.
- Ngươi có mục đích gì? - Vô Nhai Tử chăm chú nhìn hắn nghiền ngẫm nói.
- Tiền bối tại sao lại hỏi vậy? - Lý Thiên Ngọc không vội trả lời mà ngược lại hỏi.
- Ngươi cho ta cảm giác rất nguy hiểm! - Vô Nhai Tử liếc hắn nhàn nhạt nói.
- Tiền bối quá đa nghi rồi! Thực ra mục đích khi đến đây không mưu mà hợp với tiền bối, nếu tiền bối muốn biết ta cũng có thể cáo tri. - Lý Thiên Ngọc vẫn bình thản cười nhạt đáp.
- Nghe có chút thú vị làm lão phu thật tò mò! Ngươi nói thử xem!? - Vô Nhai Tử hứng thú nói.
- Ta biết tiền bối bày ra trân lung kỳ cục là muốn tìm một truyền nhân, cho nên ta là đên tiếp nhận chức vị chưởng môn nhân! - Lý Thiên Ngọc cười nói.
- Ồ! Ngươi tại sao biết ta muốn tìm truyền nhân!? - Vô Nhai Tử có chút bất ngờ cười hỏi.
- Tiền bối, điều này thì ta không thể nói, thiên cơ bất khả lộ! - Lý Thiên Ngọc sâu xa đáp.
- Được! Tên tiểu tử ngươi còn muốn xảo trá lão phu! Ngươi đúng thật là ….!!! - Vô Nhai Tử thấy hắn lộ ra bộ dáng thần côn có chút cười mắng.
- Thôi! Dù sao ngươi đã đến được đây, coi như chúng ta có duyên với nhau, chức chưởng môn cho ngươi cũng không sao thế nhưng ta có một điều kiện.
- Tiền bối cứ nói, nếu trong khả năng ta sẽ đáp ứng ngươi. - Lý Thiên Ngọc gật đầu nói.
Vô Nhai Tử nói xong liền lấy ra một cuộn trục sau đó đưa cho hắn lại tiếp tục nói:
- Chính là giết chết Đinh Xuân Thu thay ta thanh lý môn hộ.
- Ta đã biết, tiền bối cứ yên tâm. - Lý Thiên Ngọc cầm trên tay cuộn trục gật đầu nói.
Vô Nhai Tử im lặng, sau đó lại mở miệng:
- Quyển họa trục ta đưa cho ngươi, trong đó có chỉ dẫn, ngươi theo đó tìm tới Vô lượng sơn tìm một vị nữ tử, người đó sẽ truyền lại võ công Tiêu Dao phái cho ngươi.
Lý Thiên Ngọc sửng sốt, vậy thì không phải là Vô lượng ngọc động sao, hắn lại nói:
- Nếu nơi tiền bối nhắc đến là Vô lượng ngọc động thì ta nghĩ không cần đến nữa, vì Bắc minh thần công và Lăng ba vi bộ ta đều học được rồi.
- Sao!? Ngươi đã đi qua Vô lượng ngọc động, vậy… ngươi có gặp vị nữ tử ở đó không!?
- Tiền bối! Khi ta đến thì nơi đó đã rất lâu không có người ở! Ta chỉ may mắn phát hiện bí kíp giấu dưới chiếc bồ đoàn mà thôi. - Lý Thiên Ngọc liền nói.
- Vậy sao!? Như vậy cũng coi như thiên ý! - Vô Nhai Tử thở dài nói.
- Đối với ngươi ta tự nhận không có bản lĩnh làm sư phụ, bất quá ta có thể thay mặt sư phụ ta là Tiêu Dao Tử thu ngươi làm đồ đệ, ngươi cũng đã học được Bắc minh thần công và Lăng ba vi bộ coi như sư đệ của ta, tính ra cũng không coi thường ngươi.
- Còn đây là chiếc nhẫn chưởng môn, tiếp nhận nó, ngươi sẽ là chưởng môn đời kế tiếp của Tiêu Dao phái. - Vô Nhai Tử tháo ra chiếc nhẫn ngọc đưa cho hắn nói.
- Đa tạ sư huynh! - Lý Thiên Ngọc nhận lấy chiếc nhẫn liền cảm tạ.
- Sư đệ! Bắc minh thần công và Lăng ba vi bộ tuy là tinh diệu nhưng không có chiêu số đối chiến, cuốn họa trục ta mới đưa cho ngươi, trong đó cũng chỉ dẫn làm sao tìm được sư tỷ của ngươi Vu Hành Vân, ngươi đến gặp nàng, lại đưa ra chiếc nhẫn chưởng môn, sư tỷ sẽ chỉ dạy cho ngươi võ công. - Vô Nhai Tử nói.
Thực ra Vô Nhai Tử đây cũng là hiểu lầm, hắn là nghĩ sự nguy hiểm hắn cảm nhận được đến từ việc Lý Thiên Ngọc học được Bắc minh thần công rồi đi hút nội lực của kẻ khác gia tăng công lực, bản thân mang lượng nội công rất lớn, nhưng hắn lại nghĩ không có chiêu số đối địch, nội công cao mà không biết vận dụng cũng là vô dụng cho nên mới chỉ Lý Thiên Ngọc đến gặp Thiên sơn đồng lão.
Hắn hoàn toàn không biết rằng Lý Thiên Ngọc hoàn toàn chưa từng hút nội lực của bất cứ kẻ nào. Lý Thiên Ngọc dù biết cũng không có ý định nói ra.
Vô Nhai Tử trầm ngâm một lát lại mở miệng nói:
- Sư đệ! Hôm nay ngươi tiếp nhận chức vị trưởng môn, sư huynh không có thứ gì tặng ngươi, chỉ có một thân công lực, ngươi hãy sử dụng Bắc minh thần công hút lấy nội công của ta.
- Sư huynh, có cần thiết như vậy không!? Nếu ta hút đi nội công của ngươi, ngươi chắc chắn sẽ phải chết! - Lý Thiên Ngọc nghiêm mặt nói.
- Ha hả…!!! Sư đệ! Sư huynh đời này phạm sai lầm rất nhiều cũng phụ nhiều người, nay có thể thành toàn cho ngươi, chết có đáng gì!? - Vô Nhai Tử bật cười nói.
- Sư huynh! Nếu huynh muốn, ta có thể giúp huynh sống rất lâu, thời gian còn nhiều, sư huynh cũng có thể bù đắp sai lầm ngày xưa! - Lý Thiên Ngọc thấy hắn như vậy liền nói.
- Sư đệ! Ta đã chờ ở đây 30 năm rồi, là 30 năm a! Sư huynh đã nghĩ thông suốt, sư đệ không cần suy nghĩ nhiều, nào! Tới đi!!! - Vô Nhai Tử lắc đầu nói.
Lý Thiên Ngọc thở dài, hắn cũng hiểu đây chính là tự bản thân Vô Nhai Tử muốn chết, có ngăn cũng không ngăn được, cho nên hắn đi đến phía sau, một tay áp lên lưng Vô Nhai Tử liền vận chuyển Thôn Thiên quyết.
Từng luồng chân khí từ thân thể Vô Nhai Tử liên tục từ cánh tay hắn hút vào thể nội, Thôn Thiên quyết cũng tự động vận chuyển luyện hóa.
- Đinh! Ký chủ nhận được 1.000.000 điểm kinh nghiệm.
- Đinh! Ký chủ nhận được 1.000.000 điểm kinh nghiệm.
- Đinh! Ký chủ nhận được 1.000.000 điểm kinh nghiệm.
- Đinh! Ký chủ nhận được 1.000.000 điểm kinh nghiệm.
- Đinh! Ký chủ nhận được 1.000.000 điểm kinh nghiệm.
- Đinh!......
Từng cơn sóng kinh nghiệm tràn tới, do Vô Nhai Tử cũng chủ động phối hợp với hắn, cho nên không mất nhiều thời gian hắn liền hút ra toàn bộ 70 năm nội công.
Lý Thiên Ngọc vẫn để lại chút ít nội công trong thể nội Vô Nhai Tử vì nếu hắn rút cạn sẽ khiến Vô Nhai Tử lập tức chết đi.
Cuôi cùng hệ thống thông báo hắn nhận được 70.00.000 điểm kinh nghiệm, thuộc tính nhân vật của hắn cũng biến thành:
* Nhân vật: Lý Thiên Ngọc
* Cấp: 21 (Huyền cảnh nhất trọng) (kinh nghiệm: 210.000.000/314.572.800)
* Công pháp: Thôn thiên quyết, Khô vinh thiền công, Cửu âm chân kinh.
* Thân pháp: Kinh lôi truy tinh bộ - Tiểu thành, Lăng ba vi bộ - Tiểu thành.
* Võ công: Liêu âm cước, Đại thiên tịch diệt chỉ pháp - Tiểu Thành, Thủy vân trảm - Tiểu thành, Hàng long thập bát chưởng - Viên mãn, Tiêu Dao du quyền pháp - Viên mãn, Đả cẩu bổng pháp - Viên mãn, Lục mạch thần kiếm – Tiểu thành.
* Nghề nghiệp: Trù sư cấp 1, Đan sư cấp 4, Y sư cấp 5, Đoán tạo sư cấp 1, Tuần thú sư cấp 1.
* Danh hiệu: Đồ tể giết heo
* Vũ khí: Dao phay, Bạch ngọc tiêu, Hoàng phong nhuyễn giáp.
* Sủng vật: Bạch Tuyết, Tiểu Hồng.
* Tọa kỵ: Không
* Điểm kỹ năng: 10
* Hối đoái điểm: 19.643.200
Lý Thiên Ngọc có chút chú ý tình huống của Vô Nhai Tử, hắn lúc này dáng vẻ già nua, cả đầu râu tóc lúc trước đã bạc trắng nay càng xơ xác tiêu điều, hơi thở chập chờn tựa có tựa không, Lý Thiên Ngọc biết hắn cũng không còn quá nhiều thời gian cho nên mở miệng nói:
- Sư huynh! Ngươi còn việc gì dặn dò không!?
- Sư đệ…! Ngươi gọi Tô Tinh Hà vào đi, sư huynh có chuyện cần nói với hắn. - Vô Nhai Tử suy yếu nói.
- Ta biết rồi sư huynh ngươi chờ chút!
Lý Thiên Ngọc nói xong liền đi ra ngoài, lúc này Tô Tinh Hà đang giao thủ với Tinh Tú lão quái Đinh Xuân Thu, Lý Thiên Ngọc không nói hai lời liền lướt tới, hắn cũng không vận dụng Lục mạch thần kiếm vì bây giờ Đại lý Đoàn thị đám người còn đứng xem náo nhiệt, nếu hắn sử dụng thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, tự tay bóp d** nha!
Cho nên hắn lướt tới tay phải vươn ra, lòng bàn tay áp lấy đỉnh đầu Đinh Xuân Thu sau đó vận chuyển Thôn Thiên quyết.
Chân khí từng đợt nối tiếp nhau từ lòng bàn tay hắn chảy vào trong thể nội, cả người Đinh Xuân Thu co giật liên hồi, Lý Thiên Ngọc lúc này chỉ quan tâm một điều là điểm kinh nghiệm a!
- Đinh! Ký chủ nhận được 1.000.000 điểm kinh nghiệm.
- Đinh! Ký chủ nhận được 1.000.000 điểm kinh nghiệm.
- Đinh! Ký chủ nhận được 1.000.000 điểm kinh nghiệm.
…………………………………..
- Đinh! Ký chủ nhận được 134.674 điểm kinh nghiệm.
Chỉ tốn chút công phu, tia chân khí cuối cùng cũng theo lòng bàn tay Lý Thiên Ngọc mà rời bỏ Đinh Xuân Thu, chỉ thấy lúc này hắn toàn thân vô lực, có chút mềm nhũn, thể nội tất cả chân khí đã biến mất trở thành người bình thường, Đinh Xuân Thu đã hoàn toàn là cá nằm trên thớt.
Lý Thiên Ngọc ném Đinh Xuân Thu cho Tô Tinh Hà lại bảo hắn mang theo Đinh Xuân Thu đi vào diện kiến Vô Nhai Tử lần cuối, coi như Vô Nhai Tử trước khi chết cũng báo được thù mà nhắm mắt.
Lại nhìn về phía đám người Tinh Tú phái, Lý Thiên Ngọc hoàn toàn không có ý định buông tha bất cứ người nào, đám này đều là một lũ cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều ấy, có giữ lại cũng vô dụng.
Nghĩ là làm, Lý Thiên Ngọc lướt tới chỗ đám người, hàng loạt võ kỹ từ trong tay hắn ùn ùn xuất ra, nào là Hàng long thập bát chưởng, Thủy vân trảm, Liêu âm cước, Tiêu dao du quyền pháp….
Những tên dính phải Liêu âm cước có chút may mắn không chết ngay nhưng nỗi đau nát trứng hoàn toàn khiến bọn chúng sống không bằng chết, chỉ giây lát, toàn bộ gần trăm tên môn hạ Tinh Tú phái đã bị hắn đồ sát không còn một mống, nếu không tính A Tử thì coi như môn phái này đã xóa tên trên giang hồ.
Thu thêm được một chút kinh nghiệm, bất quá điều này không quan trọng, vì điều làm hắn bất ngờ là trong số người hắn giết lại có một người “quen”, chính là Du Thản Chi, nhớ lại chút nội dung cốt truyện, Lý Thiên Ngọc liền cúi xuống lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được một quyển bí tịch.
- Đinh! Phát hiện công pháp bí tịch Huyền cấp hạ phẩm Dịch Cân Kinh.
Lý Thiên Ngọc có chút vui mừng liền chọn lựa học tập. Môn công pháp này có tác dụng luyện thể, cũng có chút độc đáo. Học tập nó cũng khiến thân thể hắn kiên cố thêm một chút, đến hiện tại thì dù cho có là Địa cấp hạ cấp vũ khí đánh trúng cũng không thể làm hắn tổn thương mảy may.
Thu thập bí tịch Dịch cân kinh vào trong rương chứa đồ, hắn quay đầu, chỉ thấy lúc này chúng nữ đi tới hỏi han còn đám nhân sĩ võ lâm thì nhìn cảnh tượng tanh máu không dám hé môi nói một lời.
Chờ một lát, Tô Tinh Hà liền một mình đi ra, sau đó là hạ lệnh trục khách, đám nhân sĩ võ lâm thở phào cũng không muốn lại tiếp tục đứng ở chỗ này mà tra tấn tinh thần.
Dù sao cảnh tượng Lý Thiên Ngọc ra tay vừa rồi cũng quá kinh khủng, chân tay cụt, não trắng bạch như đậu phụ, lòng ruột gan phổi bay tứ tán, máu me đầm đìa chảy thành từng dòng.
Đám người nhanh chóng rời đi, Tô Tinh Hà liền đi tới quỳ xuống chắp tay với hắn nói:
- Đệ tử Tô Tinh Hà bái kiến Chưởng môn sư thúc.
- Đa tạ sư thúc thay sư phụ diệt trừ tên phản đồ Đinh Xuân Thu thanh lý môn hộ.
Lý Thiên Ngọc nhanh chóng đỡ Tô Tinh Hà, dù sao lão đầu Tô Tinh Hà cũng hơn hắn hai ba chục tuổi, già như vậy còn quỳ trước mặt hắn, thấy sao cũng không ổn.
- Tô sư điệt không cần quá đa lễ, sư huynh truyền cho ta chức vị chưởng môn, giúp sư huynh hoàn thành một số tâm nguyện cũng là nên.
Hai người trao đổi một hồi, Tô Tinh Hà vẫn tiếp tục ở lại Lôi cổ sơn, cũng nhận lại mấy tên đệ tử, còn Lý Thiên Ngọc cùng chúng nữ thì tiếp tục lên đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...