Nằm sấp trên giường, mặt áp vào giữa hai đùi ngọc của Thu nhi, Anh cô phía sau thì nhẹ nhàng mỉm cười ôn nhu xoa nắn lưng eo đang có chút mỏi nhừ của hắn, Lý Thiên Ngọc từng trận thích ý, làn u hương trên người Thu nhi toát ra chui vào mũi khiến tay hắn có chút không yên phận, từ khẽ vuốt ve đùi nàng mà trượt ra phía sau, bắt được cặp mông vểnh, Thu nhi cũng không xấu hổ hay e dè chỉ là nàng hơi có chút buồn cười.
Nàng rất biết tính hắn, cứ rảnh rỗi là hai tay hắn lại bắt đầu hoạt động, cũng không phải Lý Thiên Ngọc muốn “ba ba ba” cũng nàng, vì tối qua vừa xảy ra một trận chiến ác liệt, nhất long song phượng giằng co đến gần sáng, sau khi khiến hai nàng thân thể nhuyễn như cọng bún, lại đắc ý một hồi, ba người mới đi ngủ.
Còn đây ấy mà, tên này cũng bởi vì hơn mười năm chung đụng với hai nàng, cho nên hình thành thói quen của hắn, khi thả lỏng thư giãn, bàn tay lúc nào cũng phải hoạt động, nắm vào thứ gì đó mới hài lòng.
Niệm Từ thì có chút buồn bực, mười hai mười ba tuổi tiểu cô nương thời này chuyện đó cũng không phải không biết, cũng thường được hai tỷ tỷ khi nói chuyện phiếm nhắc đến làm trong lòng ngứa ngáy như mèo cào.
Bất quá Lý Thiên Ngọc đối với nàng vẫn giữ thái độ như đối xử với “nhi đồng” cho nên cũng chẳng có gì xảy ra.
Lúc này nàng ngồi một bên nhìn hắn, cũng không có ghen tỵ với hai vị tỷ tỷ, chỉ là tính tình của thiếu nữ thì thường thích nào nhiệt, cho nên mở miệng đối với hắn nói:
- Ca ca! Chúng ta đi dạo chơi thế giới này có được không, Niệm Từ có chút buồn chán nha!
Lý Thiên Ngọc bàn tay heo đang xoa nắn cặp mông của Thu nhi có chút chưng hửng ngừng lại, quay đầu sang nhìn Niệm Từ, thấy nàng biểu lộ nũng nịu, môi có chút chu lên, trông rất đáng yêu, nghĩ nghĩ một hồi hắn liền nói:
- Ừ! Cũng được! Vậy mai chúng ta rời đi, cũng để các nàng kiến thức giang hồ võ lâm!
- Cảm ơn ca ca!
Tiểu Niệm Từ hào hứng nói sau đó ban thưởng Lý Thiên Ngọc một chiếc môi thơm sau đó kéo đi hai vị tỷ tỷ ra ngoài làm hắn bơ vơ một mình.
Hơi lắc đầu, bất quá bản thân hắn cũng có chút chờ mong, dù sao chính mình gia nhập kịch tình, chính mình sẽ trở thành nội dung trong thế giới này cũng có chút thú vị.
Hôm sau, một nam ba nữ xuất hiện trong tầm mắt, chính là Lý Thiên Ngọc bốn người, hắn cùng tam nữ vừa đi vừa nói chuyện, lại bình luận về phong cảnh xung quanh, đôi lúc lại kể vài câu chuyện cười tục tĩu chọc tam nữ một phen cười nghiêng ngả.
Bất chợt, hàng loạt tiếng binh khí va chạm vang lên, một hình bóng vô cùng quen thuộc, một nữ nhân toàn thân hắc y, mặt trùm hắc sa, trên đầu đấu bồng, tay cầm chùy thủ liên tục vung lên đón đỡ cây gậy sắt của một tên đàn ông, vừa đánh vừa lùi, bất quá tên đàn ông kia khinh công rất tốt, mấy lần nàng muốn vứt bỏ hắn đều không có thành công.
Không còn nghi ngờ, chính là Mộc Uyển Thanh còn có phía sau là một trong tứ đại ác nhân, lão tứ - Vân Trung Hạc.
Chỉ thấy lúc này Vân Trung Hạc mở miệng giọng cười đầy dâm tiện:
- Hé hé! Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn đứng lại cho đại gia, tháo xuống hắc sa cho đại gia nhìn xem bộ dạng nàng như thế nào!
- Trông thân hình nàng như vậy ắt hẳn dung mạo không tầm thường, đợi bản đại gia bắt được sẽ cho nàng dục tiên dục tử, hắc hắc…!!!
Mộc Uyển Thanh lúc này chống đỡ có chút chật vật, dù sao Vân Trung Hạc là Hoàng cấp lục trọng lv.16, mà nàng mới chỉ Hoàng cấp tam trọng lv.13, so với lần trước gặp Lý Thiên Ngọc đã đề thăng lên hai cấp, sai biệt thực lực vẫn là quá nhiều, bất quá tính cách nàng cũng khá ương bướng, cứng miệng quát:
- Tên dâm tặc khốn kiếp, ngươi đừng có mơ!!!!
Lý Thiên Ngọc cùng chúng nữ đi tới nơi hai người giao thủ, cũng chưa vội nhúng tay, dù sao có hắn ở đây nàng đảm bảo không gặp bất cứ vấn đề gì, trên mặt tiếu ý không giảm có chút hả hê nhìn nàng cùng Vân Trung Hạc kịch liệt chiến đấu.
Mộc Uyển Thanh cùng Vân Trung Hạc lúc này cũng để ý tới bốn người, Vân Trung Hạc cũng không biết thực lực của Lý Thiên Ngọc cho nên cái miệng tiện của hắn cùng cái tính háo sắc không muốn mệnh vẫn là phát huy nhuần nhuyễn.
- Ai u! Không nghĩ hôm nay bản đại gia lại may mắn như thế, gặp được bốn đại tiểu mỹ nhân.
Lý Thiên Ngọc cũng không quá tức giận vì tên đui mù Vân Trung Hạc này vậy mà dám đánh chủ ý với nữ nhân của hắn, ngược lại trên mặt tràn đầy hí ngược.
Không nói hắn, tam nữ đẳng cấp, trong đó Thu nhi cao nhất đã đạt tới huyền cảnh tam trọng, Anh cô thấp hơn chút Huyền cảnh nhất trọng, tiểu Niệm Từ thì vẫn ở Hoàng cảnh bát trọng, đều cao hơn Vân Trung Hạc, tên ngu ngốc này còn ngại mệnh dài đánh chủ ý với ba nàng, đây gọi là trời gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống a.
Anh cô tính tình có chút nóng nảy nhất trong tam nữ nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, bất quá cũng không có ra tay, dù sao nam nhân của mình là hắn, còn đang đứng ở đây.
Lý Thiên Ngọc lúc này cũng biết nếu mình không ra tay, chúng nữ cũng không nói gì nhưng bảo đảm là sẽ không vui, cho nên hắn lắc đầu một cái vận dụng Lăng ba vi bộ lướt tới.
Vân Trung Hạc chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, một tiếng động vang lên:
- Bịch!!!
Tiếng động này đối với Lý Thiên Ngọc sao mà thân quen đến thế, hơi cảm khái một trận, hắn lại lướt qua bắt lấy eo nhỏ Mộc Uyển Thanh, hạ xuống chỗ tam nữ.
Lúc này Vân Trung Hạc mới có phản ứng. Một cơn đau phải nói từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, dù cho có bị đao kiếm chém vào người cũng có phần không bằng xộc thẳng lên não của hắn.
- Ốiiii….!!!
- Đinh! Phát động Liêu âm cước thành công.
Hai tay bưng bít lấy đũng quần trứng bể, máu tươi lênh láng, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng, Vân Trung Hạc cũng không ngất đi, hắn lăn lộn trên mặt đất một hồi như thể làm vậy sẽ khiến cơn đau kinh khủng này giảm bớt.
Lý Thiên Ngọc lúc này ôm lấy Mộc Uyển Thanh trong lồng ngực, hắn cúi đầu xuống cười khẽ nói:
- Thế nào, lần này tương cứu cô nương đủ để khiến cô nương nói cho ta biết phương danh chứ!?
Mộc Uyển Thanh lúc này mới nhớ ra Lý Thiên Ngọc chính là người lần trước, cũng nhớ tới khi đó hắn hỏi nàng.
Mộc Uyển Thanh lần đầu tiên bị một nam tử ôm vào lòng, mặc dù từ bé bị nhồi nhét tư tưởng không tốt về đàn ông nhưng sư phụ hay chính xác là mẹ của nàng càng làm vậy với nàng thì càng khiến nàng tò mò, hơn nữa nàng cũng biết mình đánh không lại hắn, cho dù muốn cho hắn một bạt tai vì dám ôm nàng nhưng thực lực không đủ cho nên nàng cũng thông minh không làm chuyện vô ích. Chỉ lạnh nhạt nói:
- Ngươi ôm đủ rồi chứ!?
Lý Thiên Ngọc tỉnh bơ trả lời:
- Không đủ! Chỉ khi nào nàng nói cho ta biết phương danh, còn không ta cứ ôm nàng như vậy, nàng có thể làm gì ta!?
Mộc Uyển Thanh có chút ngỡ ngàng, nàng không nghĩ hắn lại trả lời như vậy, sau đó lại có chút tức giận, bất quá dù sao tình cảnh như vậy, dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cho nên tẻ ngắt đáp:
- Ta tên Mộc Uyển Thanh!
- Mộc Uyển Thanh! Tên rất hay! Người đẹp tên cũng rất đẹp! - Lý Thiên Ngọc nghe vậy liền nói.
Sau đó hắn liền thả nàng ra, Mộc Uyển Thanh đột nhiên bị hắn buông ra, nàng rời khỏi lồng ngực của hắn, trong lòng có một chút cảm giác mất mát bất quá rất nhanh nàng liền bỏ qua, sau đó đi tới chỗ Vân Trung Hạc đang quằn quại trong đau đớn.
Hắn lúc này vừa bị đá nát hai hòn bi, đau thấu tâm can, lại thấy Mộc Uyển Thanh đi tới chỗ mình, trong lòng biết không ổn nhưng cơn đau từ hạ bộ xộc lên óc khiến hắn chỉ có nước co rúm cả người lại vì đau, chạy cũng chạy không được.
Cầm trong tay chùy thủ, lướt ngang một cái, Mộc Uyển Thanh ra tay rất dứt khoát, trên cổ Vân Trung Hạc chợt hiện lên một đường chỉ đỏ, một tay hắn rời bỏ hạ bộ bưng chặt cần cổ, thế nhưng không có chút nào tác dụng, máu tươi vẫn xối xả từ kẽ hở những ngón tay trào ra, chỉ mất một lúc hắn liền cúp máy.
Mộc Uyển Thanh không nói không rằng cúi xuống lấy y phục của hắn lau đi chùy thủ dính máu sau đó cho vào bao, quay đầu bước đi, Lý Thiên Ngọc mở miệng nói:
- Mộc cô nương, Lý mỗ giúp cô nương tiêu diệt Vân Trung Hạc, cô nương đi mà không nói một lời có cảm thấy có chút không có ý tứ không?
- Ai khiến ngươi giúp, tự ta cũng có thể xử lý hắn, ngươi tự tiện xuất thủ, ta cũng không có nhờ ngươi! - Mộc Uyển Thanh có chút cứng miệng nói.
Lý Thiên Ngọc khóe miệng nhếch lên sau đó hắn vận Lăng ba vi bộ lướt về chỗ nàng, sau đó đưa tay lấy xuống hắc sa.
- Như vậy đi! Ta cũng không cần Mộc cô nương cảm ơn, chỉ cần chiếc hắc sa này là đủ! - Lý Thiên Ngọc cười khẽ nói.
- Ngươi….!!!! - Mộc Uyển Thanh sững người sau đó chỉ tay hướng hắn không biết phải nói gì.
Trong lòng nàng lúc này chính là sóng biển ngập trời, bản thân đã từng thề nếu có một người nam nhân tháo xuống hắc sa của nàng, nếu như không giết được thì nàng phải gả cho người nam nhân đó.
Đối với Lý Thiên Ngọc, nàng còn không biết hắn tên gì, chỉ biết hắn võ công cực cao, nội lực thâm hậu, nàng chắc chắn không thể đánh lại hắn chứ đừng nói giết hắn.
Hôm nay mặc dù cảm kích Lý Thiên Ngọc vì hắn giúp mình thoát khỏi tay tên dâm tặc Vân Trung Hạc thế nhưng cái giá để báo đáp hắn cũng quá lớn một chút a!
Đây người ta thường nói là lấy thân báo đáp sao!? Mộc Uyển Thanh tâm tình rối loạn.
Lại nhìn về phía Lý Thiên Ngọc, hắn lúc này cầm khăn đưa lên mũi hít một hơi, một luồng u lan hương, mùi thơm thoang thoảng tràn ngập khoang mũi, đôi mắt tràn đầy tình ý nhìn phía nàng khẽ nói:
- Ừ! Thơm quá!!!
Phải nói dung mạo của Mộc Uyển Thanh có thể nói là cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, mắt to tròn đen láy, mũi cao, khẽ cắn lấy đôi môi anh đào căng mọng, nước da trắng nộn, mặc dù không cần sờ vào cũng có thể biết được xúc cảm chắc chắn không tệ.
Mộc Uyển Thanh thấy hắn cử chỉ khinh bạc, đôi mắt lửa nóng nhìn mình, cũng hơi ngại ngùng, bất quá bên ngoài lại lạnh lùng nói.
- Ngươi...!!!! Trả khăn lại cho ta!
- Tại hạ đã nói rồi, chiếc hắc sa này coi như báo đáp, làm sao có thể trả lại!
Vừa nói trên mặt tiếu ý không giảm, lại cất chiếc hắc sa vào ngực áo. Tam nữ đứng bên cạnh mặc dù có chút không vui lắm nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không biết nghĩ cái gì mà cũng không lên tiếng, ba người nhìn nhau, anh mắt như truyền tải thông điệp gì đó, tiếp tục hứng thú nhìn Lý thiên Ngọc còn có Mộc Uyển Thanh.
Mộc Uyển Thanh lúc này cũng tức rồi, bất qua xen lẫn đó là ngượng ngùng, dù sao lời thề vẫn còn đó, hơn nữa chính bản thân nàng cũng không biết là bởi vì từ nhỏ bị dạy dỗ như vậy, cho nên một khi có hứng thú với nam nhân, không cần biết là hứng thú về mặt nào, cảm xúc tức giận, là hận hay là yêu đi nữa thì hình bóng nam nhân đó đã khắc ghi vào lòng của nàng rồi.
Suy nghĩ một lúc, nội tâm như làm ra quyết định nào đó, nàng bình ổn lại cảm xúc, mở miệng nói:
- Ngươi tên gì!?
- Tại hạ Lý Thiên Ngọc!!!
- Ngươi chính là nam nhân đầu tiên thấy được dung mạo của ta. Ta đã từng lập một lời thề rằng hễ nam nhân nào lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của ta mà lại không thể giết chết thì người đó sẽ trở thành phu quân của ta.
- Lý Thiên Ngọc sau này ngươi chính là phu quân của ta.
- Tốt! Bất quá có điều ta cần nói với nàng, đó là ta không chỉ có một nữ nhân, bên đó tam nữ chính là nữ nhân của ta, nếu nàng chấp nhận được điều đó, vậy ta chính là phu quân của nàng, hơn nữa cũng chăm sóc yêu thương nàng giống như các nàng vậy. Còn nếu nàng không thể chấp nhận được, vậy thì chuyện này coi như chưa từng xảy ra. - Lý Thiên Ngọc gật đầu bất quá điều cần nói vẫn phải nói.
- Vậy thì thế nào!? Người ta muốn lấy là chàng chứ không phải là các nàng, có liên quan gì đến ta!? – Mộc Uyển Thanh liếc nhìn chúng nữ mặc dù có chút không cao hứng nhưng vẫn nói.
Lý Thiên Ngọc không nghĩ là nàng lại trả lời như vậy, bất quá hắn cũng cao hứng một hồi.
- Tốt, vậy từ này nàng đi cùng ta đi, cũng có một số chuyện cần nói với nàng, nghĩ tới nàng cũng muốn biết. - Lý Thiên Ngọc nói.
- Ta biết rồi, Ngọc lang!!! - Mộc Uyển Thanh e lệ đáp.
- Dừng!! Uyển muội, ta gọi nàng như vậy đi, bất quá nàng đừng gọi ta Ngọc lang, ta rất không quen, chi bằng nàng cứ gọi ta là Ngọc ca đi.
- Được! Ngọc ca!! - Mộc Uyển Thanh sảng khoái nói.
Một nam tứ nữ tiếp tục lên đường, hắn cũng chưa có vội vàng mà thu nàng vào trong sáng thần không gian, dù sao còn nhiều chuyện của nàng cần giải quyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...