Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Sau khi ra tay tiêu diệt hai cha con Gia Liệt Tất, Gia Liệt Áo, Lý Thiên Ngọc mang theo Tiêu Huân Nhi cùng Tiêu Viêm trở về cửa tiệm của hắn.

Vào bên trong, hắn để hai người ngồi lại trên bàn, Lý Thiên Ngọc đi pha trà.

“Đây, Tiểu Viêm Tử, Huân Nhi, uống trà!” Nói xong trên tay rót lấy hai chén liền đưa tới. 

“Cảm ơn Lý đại ca!” Hai người đều đưa tay đón lấy, gật đầu nói cảm tạ, chỉ là bộ dạng Tiêu Viêm có chút muốn nói lại thôi khiến cho hắn chú ý.

“Sao rồi, Tiểu Viêm Tử?”

“Lý đại ca…ta…” Tiêu Viêm cũng không biết nên thế nào mở lời, ngập ngừng nói.

Trông thấy Tiêu Viêm như vậy, Tiêu Huân Nhi khẽ cười một tiếng, ngồi bên cạnh liền thay hắn nói:

“Là như vậy, Tiêu Viêm ca ca hơn hai năm qua tình trạng vẫn không có tiến triển, muốn nhờ Lý đại ca ra tay giúp một lần, có phải không, Tiêu Viêm ca ca?”

“Đúng vậy, Lý đại ca, ngươi có cách nào giúp ta tu luyện trở lại hay không!” Tiêu Viêm cũng không giả vờ giả vịt, chỉ cần hắn có thể lại một lần nữa tu luyện, như vậy sau này sẽ có cơ hội trả lại Lý Thiên Ngọc ân tình, nếu Tiêu Huân Nhi đã nói ra, hắn cũng không giấu diếm ý nghĩ trong lòng.

Lý Thiên Ngọc nghe vậy liền hiểu, khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó chậm rãi nói:

“Về vấn đề của người, ta đương nhiên có cách!”


Tiêu Viêm nghe đến đây hô hấp liền gấp gáp, hắn không muốn chịu đựng tình cảnh bản thân trong gia tộc luôn bị người chế giễu xem thường nữa, cho nên tâm tình gấp gáp nói:

“Lý đại ca, là cách gì…chỉ cần ta có thể tu luyện trở lại…”

Chỉ là nói đến đây, hắn lại ngập ngừng, bản ý là hắn muốn nói đợi khi hắn tu luyện có thành tựu sẽ báo đáp ân tình của Lý Thiên Ngọc, nhưng lại nghĩ bản thân Lý Thiên Ngọc tu vi thâm bất khả trắc, còn cần đến hắn báo đáp sao? Cho nên liền ngượng ngùng không dám nói tiếp nữa.

Nhìn biểu tình táo bón của Tiêu Viêm, Lý Thiên Ngọc khẽ cười nói:

“Cũng được, Tiêu Viêm đưa cho ta chiếc nhẫn ngươi đang đeo!” 

Tiêu Viêm nghe vậy cũng không vội đưa cho hắn mà nghi hoặc, ngược lại đối với Lý Thiên Ngọc hỏi:

“Lý đại ca, chiếc nhẫn này là di vật mẫu thân ta, ngươi cần nó làm gì?”

Lý Thiên Ngọc cười lắc đầu mà nói:

“Ngươi tiểu tử này, cũng thật là…thôi, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, chiếc nhẫn này không phải nhẫn bình thường, mà là có huyền cơ!”

“Huyền cơ? Cái gì huyền cơ, Lý đại ca ngươi cũng đừng đùa ta, nếu nhẫn này thật như vậy tại sao trước kia ta không phát hiện được?” Tiêu Viêm hiếu kỳ nói.


Lý Thiên Ngọc cho Tiêu Viêm một cái khinh bỉ ánh mắt nói:

“Ngươi? Lúc đó ngươi mới chỉ là một tên mới ngưng tụ đấu khí toàn còn chưa chính thức tấn thăng làm đấu giả, có thể phát hiện mới có quỷ!”

“Lý đại ca, vậy chiếc nhẫn này có gì đặc biệt, ngươi mau nói đi, Huân Nhi rất hiếu kỳ nha!” Tiêu Huân Nhi ngồi kế bên cũng tràn đầy tò mò nói với hắn.

Lý Thiên Ngọc chìa tay ra bảo Tiêu Viêm đưa cho hắn chiếc nhẫn trên tay, lần này Tiêu Viêm cũng không chần chừ, sau đó chỉ thấy hắn trên tay hiện lên một loại lực lượng tản ra quang mang xanh lục bắt đầu truyền vào bên trong chiếc nhẫn.

Một hồi lâu, hắn ngừng lại, có điều chiếc nhẫn vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, Tiêu Viêm càng sốt ruột vội hỏi:

“Lý đại ca, thế nào?”

Lý Thiên Ngọc có chút khó chịu cũng không có đáp lại Tiêu Viêm mà đối với chiếc nhẫn đen bóng trên tay nói:

“Thế nào, lão gia hỏa, hấp thu nhiều lực lượng của ta như vậy còn muốn giả trang, ngươi hiện tại chui ra hay ta phải mời ngươi đi ra đây hả?”

“Lý đại ca, ngươi nói gì…” Tiêu Viêm khó hiểu nói, chỉ là còn chưa đợi hắn hết lời, từ bên trong chiếc nhẫn đen bóng trên tay Lý Thiên Ngọc toát ra một đạo thân ảnh.


“Tiểu oa nhi, ngươi tại sao phát hiện ra lão phu? Còn nữa, lực lượng vừa rồi là cái gì, tại sao có thể để cho linh hồn của ta càng thêm ngưng thực?” Đạo thân ảnh toàn thân hư vô phiêu miễu tuy có phần trong suốt vì bản chất là linh hồn thể, nhưng độ ngưng tụ gần như thực chất, đối với hắn cau mày hỏi.

“Lão gia hỏa, ta nên gọi ngươi là gì? Dược Trần hay là nói ta phải gọi ngươi là Dược tôn giả của Tinh Vẫn Các?” Lý Thiên Ngọc thản nhiên nói.

“Tinh Vẫn Các, Một trong tứ phương các? Khó nói Lý đại ca cũng là tới từ trung châu sao?” Tiêu Huân Nhi con ngươi lóe sáng, thầm nghĩ quả nhiên là thế.

“Tinh Vẫn Các? Là cái gì?” Tiêu Viêm thì mơ mơ màng màng, không hiểu hỏi.

Chỉ là không có ai trả lời hắn, bởi vì lúc này Dược Trần, càng lúc chân mày càng nhíu chặt, bên trong còn lóe lên một tia sát khí, trầm giọng đối với Lý Thiên Ngọc nói:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nói xong, trong lòng Dược Trần càng lúc càng cảnh giác, hắn bắt buộc phải làm thế, bởi lẽ nếu Lý Thiên Ngọc là người của các phương thế lực khác, hắn tuy có nguy hiểm nhưng cũng còn tạm ổn, nhưng nếu là người của hồn điện đến truy bắt hắn thì rắc rối lớn. 

Thông qua vừa rồi một phen biểu hiện thì Dược Trần có thể cảm nhận được một chút về sức mạnh của hắn, nói không ngoa thì bóp chết hắn cũng không có gì vất vả, bị một người như thế để ý tới, nếu là bạn còn tốt, ngược lại là địch, vậy thì hôm nay hắn lên trời xuống đất khó thoát.

Nếu thực sự đến bước đường cùng, coi như tự bạo Cốt Linh Lãnh hỏa, hồn phi phách tán, hắn cũng phải kéo theo Lý Thiên Ngọc đệm lưng.

“Lão gia hỏa, ngươi cũng không cần đề phòng, ta nếu như có ác ý thì trước đó hoàn toàn có cơ hội tiêu diệt ngươi, nên biết ta phát hiện ra ngươi từ hơn ba năm trước rồi, lại nói nếu không có lực lượng của ta, ngươi có thể nào tỉnh dật sớm như vậy?” Lý Thiên Ngọc thản nhiên, không thèm để Dược Trần tản ra sát khí vào trong mắt, bởi lẽ so sát khí thì ai có thể hơn được hắn? Cho nên vẫn bình thản phẩm trà chậm rãi nói.

Dược Trần linh hồn thể, nghe hắn nói xong cũng không mất đi đề phòng, chỉ là sát khí thu liễm, muốn bảo hắn tin hoàn toàn vậy tuyệt đối không có khả năng.

“Hừ! Ngươi coi ta là trẻ con ba tuổi sao? Ngươi có mục đích gì?”


Lý Thiên Ngọc liếc mắt không nói, khí thế lấy phạm vi bên trong gian phòng bắt đầu tràn ra…

Dược Trần đồng tử thít chặt, mặc dù linh hồn thể không có mồ hôi nhưng từ vẻ mặt hoảng sợ của hắn cũng có thể thấy được hắn nội tâm lúc này cảm giác như thế nào, thân hình hư vô phiêu miễu cũng bị một phen uy áp đánh tới rung chấn không ngừng.

“Đâ..đấuu..thánh!!!” Dược Trần nghẹn ngào kinh hô.

Tiêu Viêm cùng Tiêu Huân Nhi nghe được càng giật mình thon thót, nhưng chủ yếu là toàn thân phát ra mồ hôi lạnh, Tiêu Viêm hắn có thể thề bản thân hắn chưa bao giờ cảm nhận thứ gì kinh khủng hơn thế, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói, Tiêu Huân Nhi thì có Kim đế phần thiên viêm hộ thể, nhưng tu vi nàng lúc này cỡ nào mà yếu, cho nên cũng chẳng hơn được Tiêu Viêm bao nhiêu, tuy Cổ tộc bên trong có nhiều người rất mạnh, đấu thánh cũng không phải không có, Cổ Nguyên, tộc trưởng Cổ tộc cũng là đỉnh cấp Đấu Thánh, nhưng nàng chưa bao giờ cảm nhận qua uy áp tới từ đấu thánh trực tiếp như vậy bao giờ.

“Bành!!!”

“Bành!!!”

“Bành!!!”

...

Toàn bộ gia cụ bên trong căn phòng lúc này do không chịu được uy áp từ trên người Lý Thiên Ngọc phát ra cho nên đồng loạt nổ vang, ngay cả hai chiếc ghế phía dưới hai người Tiêu Viêm cùng Tiêu Huân Nhi, à không nên nói là Cổ Huân Nhi lúc này đều đã theo gót phát nổ để cho hai người thiếu chút thì đặt mông ngồi phịch xuống đất. 

Mặt mũi đã đỏ bừng, mồ hôi như tắm, Tiêu Viêm đứng tấn cố giữ cho thân thể không ngã quỵ, Huân Nhi thì xung quanh bốc lên ngọn lửa kim sắc, cả hai đều có chút cố sức, Dược Trần linh hồn thể cũng rung động không ngừng tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

Lý Thiên Ngọc thấy đủ, cho nên thu hồi khí thế, uy áp cũng theo đó như thủy triều thối lui để cả ba người, à quên là hai người cùng một cái linh hồn thể thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn mới đối với Dược Trần vẫn còn bên trong rung động thản nhiên mà nói:

“Dược Trần, ngươi nói xem, thực lực của ta còn cần đánh chủ ý với một cái đấu tôn linh hồn?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui