Ngày đó sau khi đi ra được một đoạn Trì Ý nghe thấy "rầm" một tiếng đem cửa đóng lại, bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, có chút đinh tai nhức óc, cảm giác người kia đang trút giận lên cánh cửa.
Trì Ý bước xuống lầu không hề ngoảnh lại, sau khi trở về ký túc xá nữ, cô đem cái quần lót ướt rượt kia cởi ra, trực tiếp ném vào thùng rác.
Nghĩ đến bộ dạng giận tái mặt nhưng vẫn nhẫn nhịn của người kia, cô liền cảm thấy rất thoải mái. Là cô cố ý đó, cố ý đến tìm hắn, cố ý quyến rũ hắn, cũng —— cố ý nói ra câu nói đó.
Ướt thì sao? Cô cũng không phải chưa trưởng thành, bị hắn làm đến như vậy, sao có thể không có phản ứng. Muốn à? Tưởng Nhất Minh cô còn không cho dựa vào cái gì mà cho Tần Tranh hắn?
Chỉ là —— tại sao nhất định phải là Tần Tranh?
Nguyên nhân thì có thừa, Tưởng Nhất Minh cùng người này đều chẳng phải tốt đẹp gì, hơn nữa, Trì Ý quả thực rất ghét Tần Tranh.
Từ lần đó ở phòng vệ sinh hai người "chạm thuốc" đã bắt đầu, lại còn thêm chuyện hắn thủ dâm trước mặt cô nữa, hễ dính đến người này đều là chuyện khiến Trì Ý cảm thấy vừa buồn nôn vừa đáng khinh. Tuy rằng lần đó trong ký túc xá nam...... cô cũng có cảm giác, nhưng, đơn giản chỉ là phản ứng sinh lý, không hơn không kém.
Huống hồ, Tưởng Nhất Minh cũng đã nói, người này chẳng qua là loại play boy thích đùa giỡn tình cảm của người khác.
......
Buổi tối ngày thứ hai Tưởng Nhất Minh mới về đến trường học, Lương Tịnh đi cùng hắn, đến trước ký túc xá, Lương Tịnh còn sáp lại hôn Tưởng Nhất Minh một cái, cuối cùng vẫn không quên cùng dặn: "Này —— giữ liên lạc nhé".
Tưởng Nhất Minh từ đầu đến cuối không nói một câu, làm tình với Lương Tịnh mấy ngày nay...... Nói thật, rất sướng, sướng đến mức gần như khiến hắn quên hết mọi thứ.
Hắn và Trì Ý bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng lúc thân mật nhất bọn họ cũng chỉ mới hôn môi thôi. Tuy rằng hắn thỉnh thoảng phét lác mấy lời bậy bạ về cô trước mặt lũ bạn cùng phòng, nhưng sự thật thì sao, Tưởng Nhất Minh biết rõ hắn căn bản còn chưa chạm vào Trì Ý.
Vì thế mà mấy ngày này, hắn điên cuồng muốn Lương Tịnh, mà Lương Tịnh cũng rất phối hợp, cơ bản hắn muốn tư thế nào, cô ta đều chịu, thậm chí còn dùng miệng......
Chỉ là sướng xong rồi sao?
Hắn lúc đó có thể liều mạng, nhưng giờ về đến trường học, đến lúc phải đối mặt với Trì Ý, Tưởng Nhất Minh lại hối hận muốn điên, mặc dù hắn hối hận cũng đã muộn, nhưng hắn thật lòng cảm thấy —— mình có lỗi với Trì Ý.
Điện thoại bị hắn nắm trong tay đến nóng lên, nhưng cuối cùng Tưởng Nhất Minh vẫn không gọi điện cho Trì Ý, chỉ nhắn tin cho cô hắn đã về trường.
Trở về ký túc xá nam, lúc vừa bước vào chạm mặt Tần Tranh đang đi đến nhà tắm, người kia nhếch miệng nhìn hắn cười như không cười, Tưởng Nhất Minh cũng cười đáp lại, chỉ là nụ cười này cũng có chút qua loa.
Ngô Nam vẫn như mọi khi ôm máy tính chơi game, thấy Tưởng Nhất Minh trở về cũng chẳng buồn chào hỏi, chỉ có La Vĩ Hàng giường trên của Tưởng Nhất Minh cùng hắn nói mấy câu, sau đó lại đi nấu cháo điện thoại với bạn gái.
Bỏ hành lý xuống, Tưởng Nhất Minh hơi thất thần ngồi bên giường, nghe La Vĩ Hàng nói lời đường mật với bạn gái, vào tai hắn càng thấy trào phúng, xoa mặt, lúc đứng dậy vừa vặn nhìn thấy tấm ảnh hắn cùng Trì Ý chụp chung đặt trên bàn học.
Tưởng Nhất Minh trừng mắt vài giây, trong đầu tự động hiện lên những hình ảnh hoang đường của hắn và Lương Tịnh mấy ngày qua, càng nghĩ càng thấy hối hận, có tật giật mình, Tưởng Nhất Minh đột nhiên bước đến úp bức ảnh kia xuống, động tĩnh hơi lớn, làm cả bàn học rung lên.
Vừa vặn lúc này Ngô Nam cũng vừa kết thúc một ván, chắc là thua, giận chó đánh mèo liếc mắt nhìn hắn, nóng nảy nói: "Mày làm cái trò gì đấy?"
Tưởng Nhất Minh không phản ứng lại, lát sau, Tần Tranh trong nhà tắm gọi với ra: "Ngô Nam, cầm hộ tao cái khăn mặt."
Bình thường Tần Tranh rất ít khi để đồ đạc lung tung, lúc tắm rửa càng không thích có người đi vào, mọi người trong ký túc đều biết, hôm nay tự nhiên như vậy, đúng là kỳ lạ, chỉ là lúc này bọn họ đều không có tâm trạng soi mói, cũng không lưu ý nhiều.
Ngô Nam vừa mới thua game, lòng dạ khó chịu, ngoài miệng tuy rằng đáp lại Tần Tranh một tiếng, nhưng sắc mặt buồn bực, ai mà biết khăn mặt Tần Tranh để chỗ nào, tìm trên giường hắn một hồi không thấy, cuối cùng bực bội, giũ chăn ra mới nhìn thấy.
Lúc Ngô Nam đem khăn mặt cho Tần Tranh, Tưởng Nhất Minh lại nhìn thứ đồ rơi dưới đất đến ngẩn người.
Một cái lắc tay, do vừa rồi Ngô Nam lật chăn Tần Tranh lên làm rơi ra, không tính là một cái lắc tay quá đặc biệt, kể ra thì có lẽ thô ráp hơn bình thường một chút, nhưng Tưởng Nhất Minh vẫn nhìn nó chằm chằm, sắc mặt tái nhợt không dám tin.
Cái lắc tay đó, Tưởng Nhất Minh biết, là của—— Trì Ý.
Thu: Có hố mới đào nè *tung hoa* *tung lá*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...