Sân trường tháng Bảy, không chỉ nóng nực, lòng người cũng rất buồn bực, vì —— tuần thi đến rồi.
Tuy rằng ký túc xá nam có điều hòa, nhưng Tưởng Nhất Minh vẫn không ngủ được, trằn trọc cả đêm, trong đầu đầy ắp những hình ảnh khi hắn và Trì Ý bên nhau, rồi mấy ngày hoang đường của hắn với Lương Tịnh, tất nhiên —— còn cả cái lắc tay rơi xuống từ giường Tần Tranh nữa...... Những thứ này làm hắn tâm trí hỗn loạn không tài nào ngủ nổi.
Mở mắt đến khi trời sáng, chưa đến bảy giờ giường đối diện đã dậy, Tần Tranh có thói quen chạy bộ buổi sáng, kiên trì cũng được ba năm rồi.
Nhiều khi, Tưởng Nhất Minh ước ao mình được như Tần Tranh.
Có một gia cảnh ưu việt, sinh ra đã là hoàng tử ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn đều không phải lo nghĩ, chẳng cần nỗ lực cũng dễ dàng có được mọi thứ.
Khác xa với mình, gia đình bình thường, chẳng có gì đáng chú ý, muốn có gì cũng phải liều mạng nỗ lực mới có được, thậm chí có những thứ không phải cứ cố gắng sẽ đều giành được.
Hắn nghĩ rằng nếu như Tần Tranh là kiểu đại thiếu gia ngu ngơ quen sống trong nhung lụa, như vậy hắn ít nhiều cũng được an ủi phần nào.
Nhưng thực tế, Tần Tranh còn ưu tú hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, ưu tú đến mức ——những ao ước của Tưởng Nhất Minh dần hóa thành đố kị.
So với Tần Tranh, hắn chả có gì đặc biệt, không trách được Tần Tranh luôn coi thường hắn...... Nhưng dường như đúng là có một thứ hắn có nhưng Tần Tranh lại không.
Tưởng Nhất Minh biết, Tần Tranh có để ý đến Trì Ý.
Để ý đến mức độ nào thì Tưởng Nhất Minh cũng không biết, thi thoảng hắn có nói mấy câu về chuyện hắn và Trì Ý hẹn hò, cũng khoác lác chuyện —— trên giường của bọn họ, để làm gì chứ? Chính là muốn khoe khoang trước mặt Tần Tranh đó.
Tưởng Nhất Minh không rõ là do mấy lời hắn bịa ra có quá nhiều sơ hở, hay là kỳ thực Tần Tranh chả có gì với Trì Ý, nên phản ứng của hắn luôn rất bình thường.
Nhưng Tưởng Nhất Minh cũng biết, có những lúc Tần Tranh cứ nhìn bức ảnh của hắn và Trì Ý đến xuất thần, như là ngẩn ngơ. Ánh mắt không thể che giấu, Tưởng Nhất Minh biết, đó là ánh mắt hắn cũng từng nhìn Trì Ý......
Vén chăn dậy, Tương Nhất Minh không nhịn được ngồi dậy xỏ giày đi theo Tần Tranh đã ra đến cửa.
......
Xuống lối đi tầng một, Tưởng Nhất Minh gọi Tần Tranh lại, mặc dù lúc này bọn họ một người đứng trên bậc thang một người đứng dưới, Tần Tranh vẫn cái kiểu từ trên cao nhìn xuống hắn, kiểu gì cũng thấy ghét.
Tần Tranh nâng mắt, cười nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Tưởng Nhất Minh theo bản năng mím môi, tự nhiên lại chần chừ, cuối cùng vẫn móc trong túi ra cái lắc tay kia, chất vấn Tần Tranh.
"Hôm qua cái này rơi ra từ chăn của cậu."
Tần Tranh hờ hững, lại còn hỏi ngược lại hắn: "Ừ, rồi sao?"
Rồi sao à? Tưởng Nhất Minh không nhịn được cười, lúc này rồi mà hắn còn không thấy ngại, còn ra vẻ đàng hoàng?!
"À, tôi chỉ thắc mắc sao lắc tay của Trì Ý lại có ở chỗ đó?"
Tần Tranh lúc này mới liếc đến cái lắc tay kia, bộ dạng bình thản lại mơ hồ trả lời: "Tôi cũng không rõ, có khi là ——Trì Ý để lại chỗ đó."
Lửa giận nhịn cả một đêm của Tưởng Nhất Minh, sau khi nghe thấy Tần Tranh nhắc đến tên Trì Ý, liền phát hoảng, Trì Ý để ở chỗ hắn? Có quỷ mới tin!
Bất ngờ kéo lấy cổ áo Tần Tranh, thở hồng hộc, có lẽ đã bị chọc cho điên tiết: "Tần Tranh, mày nghe cho rõ đây, đừng hòng mơ tưởng đến Trì Ý!"
Đây là lần đầu tiên Tưởng Nhất Minh đối đầu trực diện với Tần Tranh, cũng là lần đầu xé rách mặt nạ, trước đó bọn họ còn giả vờ chung sống hòa bình, đến bây giờ cũng không cần phải đóng kịch nữa.
Tần Tranh cười, như thể đây là chuyện rất buồn cười, sau đó trả lời Tưởng Nhất Minh theo kiểu gợi đòn: "Tao cứ mơ tưởng đấy, mày quản được chắc?"
"Mày ——"
Tưởng Nhất Minh còn chưa kịp mở miệng, Tần Tranh đã đưa tay giật lại cổ áo, như có như không nhìn về phía cổ Tưởng Nhất Minh, lương tâm trỗi dậy, nhắc nhở hắn một câu: "Tự quản chính mày trước đi."
"Ăn vụng cũng phải biết chùi mép chứ."
......
Vì sáng sớm mới "giao chiến" với Tần Tranh mà cả ngày hôm đó Tưởng Nhất Minh hồn vía như ở trên mây, luôn cảm giác như bị Tần Tranh bắt được thóp, tâm tình nhộn nhạo.
Trong thư viện rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bút máy của Trì Ý, Tưởng Nhất Minh ngẩng đầu nhìn cô, tầm mắt lại rơi xuống cổ tay trơn bóng, khẽ nhíu mày, cằm bạnh ra.
Do dự một hồi, rời mắt đi nơi khác, như lơ đãng hỏi: "Cái lắc tay bình thường em hay đeo đâu rồi?"
Trì Ý vẫn ngồi viết, như chưa nghe thấy hắn nói gì, lát sau mới ngẩng đầu, đuôi mắt khẽ nhếch, cứ lặng lẽ nhìn Tưởng Nhất Minh, nhìn đến mức miệng lưỡi hắn đều khô, chột dạ trong lòng.
Tay vô thức vuốt cổ, dường như sợ rằng Trì Ý nhìn thấy dấu hôn ở chỗ đó, nhưng chắc không thấy đâu, trước khi gặp cô hắn đã về thay một bộ quần áo khác, không thể thấy được, đúng, chắc chắn là không thấy.....
Cho đến khi Tưởng Nhất Minh cảm thấy sắp không chống đỡ được nữa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...