“Ánh mắt đó của Huỳnh Vũ Hy khi nhìn mình là sao chứ? Có phải anh ta nghi ngờ mình rồi không? Còn nữa, những lời Huỳnh Lỗi Phong nói với Tiểu Như là ý gì? Anh ta đang khiêu khích mình sao?”
Lâm Hiên Quân căng thẳng nghĩ.
Lúc này, khoảng cách giữa anh và Huỳnh Vũ Hy chỉ còn một bước chân nữa đã va chạm.
Huỳnh Vũ Hy cao lãnh di chuyển hai tay vào túi quần, đối phương có ý thăm dò Lâm Hiên Quân, liền hỏi:
- Tô tiểu thư, không biết có tiện nếu như tôi cùng cô ra ngoài nói chuyện một lúc không?
- Ra ngoài ạ?
Tiểu Như bất ngờ hô một tiếng.
Nó xoay người chạy đến nắm lấy tay Vũ Hy, vui vẻ ngẩng mặt lên nhìn anh.
Huỳnh Tiểu Như háo hức nói:
- Tiểu Như cũng muốn ra ngoài chơi, em sẽ đi cùng với hai người ạ!
Tiểu Như vừa dứt câu, Huỳnh Lỗi Phong phía sau liền cau mày.
“Huỳnh Vũ Hy, con cáo già như anh thật biết cách đóng kịch, làm đến Tiểu Như luôn bám riết lấy anh.
Coi như là anh giỏi, nhưng mà em chắc chắn sẽ không để thua anh.
Tiểu Như là của em, cả đời này anh đừng hòng có được.”
Huỳnh Vũ Hy bất đắc dĩ thu lại gương mặt đang căng thẳng vốn có, xoay người nhìn Tiểu Như, ôn nhu xoa đầu tiểu bảo bối một cái.
Anh nhỏ giọng dụ dỗ:
- Tiểu Như ngoan, lần này không được, anh tìm Tô tiểu thư kỳ thực có chuyện rất quan trọng.
Nếu như Tiểu Như muốn ra ngoài, anh Lỗi Phong sẽ đưa Tiểu Như đi, nha.
Huỳnh Lỗi Phong từ phía sau cũng nói:
- Đúng vậy đó Tiểu Như, anh sẽ đưa em đi, em muốn đi đến đâu cũng được.
Huỳnh Lỗi Phong đi lại, có cơ hội liền kéo Tiểu Như về phía sau, cố định ôm lấy nó trong ngực, khoảnh khắc vừa rồi khiến người nào đó nhìn thấy tức giận đến thổ huyết.
Lâm Hiên Quân cắn chặt răng, có ý muốn cùng Huỳnh Vũ Hy rời khỏi, liền lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng.
- Huỳnh tổng, nếu anh đã có ý muốn cùng tôi nói chuyện, tôi thật sự không phiền a.
Nếu như anh còn ở lại, Huỳnh Lỗi Phong nhất định sẽ bị anh bóp chết!
- Vậy thì tốt quá, cũng may Tô tiểu thư không thấy phiền.
Huỳnh Vũ Hy quay lại, cố gắng không lộ ra bối rối, đáp.
Lâm Hiên Quân càng nhẫn nhịn không kém, nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn móp méo đến khó coi.
- Đó là vinh hạnh của tôi, thưa Huỳnh tổng.
Huỳnh Tiểu Như từ phía sau nhìn lại “...!Tại sao mình lại nhìn thấy vẻ gượng gạo trong lời nói của bọn họ kia chứ? Hơn nữa thái độ của bọn họ rất lạ, mình không nhìn ra có thiện chí trong đó, lẽ nào do mình quá nhạy cảm? Suy nghĩ quá nhiều sao?”
***
- Huỳnh Lỗi Phong, anh nói xem, Huỳnh Vũ Hy tìm chị Lâm Lâm có chuyện gì kia chứ?
- Đàn ông gặp được mỹ nhân thì còn có chuyện gì xảy ra.
Em đừng quên Huỳnh Vũ Hy trước giờ đều vô cùng trăng hoa, ai biết trong lòng của anh ấy nghĩ gì.
- Như vậy không được, em nhất định phải ngăn anh ấy lại.
Tiểu Như kích động nói, lúc nó tung chăn rời khỏi giường, Huỳnh Lỗi Phong phản ứng nhanh liền giữ hai chân Tiểu Như lại.
Huỳnh Lỗi Phong nhíu mày:
- Kích động vậy làm gì? Em sợ mất Huỳnh Vũ Hy vậy sao?
Huỳnh Tiểu Như nhìn Lỗi Phong, nó liên tục xua tay.
- Không phải, em là lo lắng anh hai sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn thôi.
Huống hồ chị Lâm Lâm là một người rất tốt, em không hy vọng anh hai cư xử không tốt với chị ấy.
- Lời giải thích của em nghe thấy thật sự rất thuyết phục.
Tiểu Như, nhưng mà em có biết, lòng dạ của em tốt đẹp là một chuyện rất tốt, nhưng mà chưa chắc người khác cũng tốt như em không?
- Anh như vậy là ý gì?
Tiểu Như chau mày tinh xảo lại, lúc này Huỳnh Lỗi Phong cười lạnh.
- Không có gì!
Nói dứt câu, Huỳnh Lỗi Phong đứng dậy, xoay lưng về phía Huỳnh Tiểu Như, đồng thời di chuyển hai tay vào túi quần.
Huỳnh Lỗi Phong ra vẻ thần bí, nói:
- Anh chỉ đang muốn nhắc nhở em, mọi thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đều chưa chắc đã thật thôi.
Giống như việc Tô Lâm Lâm xuất hiện bên cạnh em, anh cho rằng em nên có sự đề phòng với cô ta.
Tiểu Như lần nữa hạ lông mày.
Nó để ý thấy không những Huỳnh Lỗi Phong, ngay cả Huỳnh Vũ Hy từ khi nhìn thấy Tô Lâm Lâm liền thay đổi thái độ, bọn họ giống như đang che giấu chuyện gì rất động trời, nhất là Huỳnh Vũ Hy, anh ấy còn đặc biệt gặp riêng Tô Lâm Lâm, lẽ nào Huỳnh Lỗi Phong đang ám chỉ Tô Lâm Lâm có vấn đề?
Nhưng mà Tô Lâm Lâm ở bên cạnh nó cũng đã gần hai tuần, nếu chị ta là người xấu, tại sao không hề làm hại nó?
Chuyện này rốt cuộc sai ở đâu?
Suy nghĩ kỹ một lúc, Huỳnh Tiểu Như lên tiếng:
- Nhưng mà chị Lâm Lâm là người tốt.
Thời gian vừa qua đều là chị ấy ở bên cạnh chăm sóc em, còn chơi cùng với em, khích lệ em.
Nếu như chị ấy thật sự có ác ý, tại sao trước đó Lý Ân Tinh còn thu nhận chị ấy? Ngay cả Lý Ân Tinh cũng cho rằng chị ấy không xấu, tại sao anh lại có ác cảm với chị Lâm Lâm chứ?
- Lý Ân Tinh?
Huỳnh Lỗi Phong sửng người, sau đó lặp lại tên hắn trong vô thức.
Không sai, Lý Ân Tinh rời khỏi Việt Nam cũng đã gần hai tuần, trước đó việc Tô Lâm Lâm gia nhập bệnh viện đều được thông qua Lý Ân Tinh, hắn ta vốn thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra đối phương chính là Lâm Hiên Quân?
Lại nói ý định để Lâm Hiên Quân chăm sóc Tiểu Như của hắn rốt cuộc là có vụng ý gì? Tại sao hắn ta lại có nước đi mạo hiểm này?
Điều này khiến cho người khác thật khó hiểu! Rốt cuộc hắn đang muốn làm gì?
Huỳnh Lỗi Phong hừ lạnh.
- Hắn ta giở trò gì vậy chứ!
Dứt câu, Huỳnh Lỗi Phong xoay người, lúc này, anh lấy làm ngờ vực:
- Dựa vào đâu chứ?
- Đương nhiên là dựa vào anh ta là Lý Ân Tinh rồi! Em luôn tin tưởng Lý Ân Tinh, chắc chắn người mà anh ta chọn sẽ không có vấn đề.
Huỳnh Tiểu Như chắc chắn nói, từng câu từng chữ đều ăn sâu vào đầu Huỳnh Lỗi Phong.
Huỳnh Lỗi Phong suýt nữa đã không thể đứng vững, lồng ngực cùng lúc cảm nhận được sức ép kỳ hoặc, giống như có người đang bóp chết anh vậy!
Huỳnh Tiểu Như ở trước mặt anh ngang nhiên khen ngợi người đàn ông khác tài giỏi, còn tin tưởng hắn ta, đúng là khiến anh tức chết mà!
Huỳnh Lỗi Phong hổ thẹn đến không thể mở miệng, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, liền xoay người bỏ đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...