Bên ngoài trời mưa to, càng làm cho không khí trên bàn ăn man mác buồn.
Một bữa tối vui vẻ mà Mạn Nghiên từng tưởng tưởng, đã không hề xảy ra.
Cô ngậm một miếng cơm lớn, mắt nhìn ra ngoài hiên cửa, ngắm mưa.
Tiếng chuông cổng đột nhiên vang lên, Tôn Bách Thần khẽ nhíu mày.
“Ai tới đây?”
Bình thường rất ít ai đến biệt thự tìm Tôn Bách Thần.
Ngoại trừ cậu ruột và mẹ hắn, cũng chỉ có Vương Phong biết chỗ này.
Chưa được một lúc, điện thoại Tôn Bách Thần cũng reo lên.
Trên màn hình hiện lên hai chữ to tướng Vương Phong.”
“Hừ, có chuyện gì?”
“Tôn Bách Thần, cậu đang ở nhà đúng không? Mau mở cửa cho tôi, trời mưa lớn quá.”
Tôn Bách Thần liếc nhìn Mạn Nghiên, thấy cô còn đang thả hồn ra ngoài hiên cửa, bèn gõ tay xuống bàn tạo sự chú ý.
“Hả?” Cô bất ngờ thốt lên.
“Vương Phong, đợi tôi một chút, tôi sẽ ra mở cửa cho cậu.” Hắn cố gắng nói to để Mạn Nghiên nghe thật rõ.
Nói xong liền tắt máy.
Thầy Vương đến đây sao? Mạn Nghiên nhìn Tôn Bách Thần, sững sờ.
Cô nuốt vội miếng cơm trong miệng, nói:
“Vậy em phải làm sao?”
“Tùy em.” Hắn dửng dưng.
Mặc kệ Mạn Nghiên còn ngồi ngơ ngác ở đó, Tôn Bách Thần đứng dậy, rời khỏi phòng bếp.
Hắn đứng ở cửa phòng khách, nhấn nút mở cửa cổng tự động cho Vương Phong.
Anh hối hả chạy vào trong, dù đã chuẩn bị ô để che nhưng vẫn không tránh khỏi nước mưa bắn lên người.
“Lạnh quá.
Cậu làm cái quái gì mà mở cửa lâu vậy?”
“Ăn tối.”
Vương Phong bước vào nhà, không quên khép cánh cửa ở phòng khách lại.
Đã hơn ba năm anh chưa đến đây, vậy mà cách bài trí trong nhà Tôn Bách Thần vẫn không có gì thay đổi.
Tầm nhìn của anh dừng lại ở bức tranh phong cảnh núi Eiger, khóe môi bất giác mỉm cười.
Vương Phong hai tay khoanh lại trước ngực, chăm chú ngắm nhìn từng chi tiết trong tranh.
“Vẫn còn treo à? Mười năm rồi.”
Anh nói một câu kiệm lời, ánh mắt thay đổi góc nhìn, dán lên người đàn ông đang đứng uống nước cách đó không xa.
“Không thấy đẹp sao? Cái đẹp cần phải giữ gìn.”
Tôn Bách Thần đặt mạnh chiếc ly thủy tinh trên bàn, hắn quay người bỏ đi vào trong phòng bếp.
“Hừ, một kẻ si tình.”
Câu nói đó tưởng chừng để mắng Tôn Bách Thần, thực chất Vương Phong lại tự vả bôm bốp vào mặt mình.
Chế nhạo hắn? Nhưng không phải anh cũng không thể quên sao?
Người con gái vẽ ra bức tranh đó – người mà Tôn Bách Thần yêu sâu đậm, cũng từng là người anh gắm chặt trong trái tim mình.
Mạn Nghiên đã sớm rời khỏi phòng bếp.
Cô dọn dẹp hết bát đũa và ly uống nước của mình, để xuống bồn rửa, trước khi lên lầu.
Vương Phong nhìn bàn ăn thịnh soạn trên bàn, tỏ ra rất hứng thú.
Anh đưa mắt nhìn quanh gian phòng, như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Một cái thở dài nhè nhẹ...!
“Chưa ăn thì ngồi xuống ăn luôn đi.”
Tôn Bách Thần ngồi xuống trước, tiếp tục ăn cơm.
Vương Phong đúng là chưa ăn gì mà chạy đến đây, anh đến lấy bát đũa, ngồi xuống ăn cơm cùng hắn.
Thức ăn ở trên bàn, nhìn sơ qua không giống mua từ bên ngoài.
Vương Phong thử một miếng mực xào, vừa ăn vừa nghiền ngẫm.
“Một mình cậu có thể ăn hết chỗ thức ăn này sao? Lãng phí!”
“Hửm? Tôi có tiền mà, thích ăn thế nào là chuyện của tôi.
Hơn nữa...!ăn trực thì đừng ý kiến.”
Hắn nói xong liền múc một bát canh gà, nhấm nháp từng ngụm.
Nước cốt ngọt thanh cùng thịt gà được hầm mềm, làm Tôn Bách Thần có nhã hứng uống tận hai bát.
Tâm sức của Mạn Nghiên đều dồn vào nồi canh gà hầm này.
Cô chỉ muốn được nhìn thấy Tôn Bách Thần ăn uống vui vẻ, nhưng đến lúc hắn ăn, cô đã không còn ngồi ở đây nữa.
Vương Phong cũng húp một bát canh, còn tấm tắc khen ngon.
Anh hỏi hắn chỗ đặt thức ăn, tất nhiên là Tôn Bách Thần không thể nói ra được!
“Tùy tiện đặt trên ứng dụng thôi, không nhớ rõ địa chỉ quán nữa.”
Khuôn mặt điềm tĩnh của Tôn Bách Thần khiến người ta không thể tìm ra điểm nào bất thường.
Chỉ có Vương Phong, anh nhếch nhẹ khóe môi, không tin vào lời hắn nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...