Sáng Lên Trường Tối Lên Giường
Tiểu Minh chần chừ một hồi, sau cùng vẫn bị bộ dạng đáng thương của Tôn Bách Thần làm cho xiêu lòng.
Cậu thở dài, đáp:
“Chị An Yên đã vào bệnh viện rồi.
Hôm nay chị ấy phải trực đêm!”
Tôn Bách Thần nghe xong, ba chân bốn cẳng chạy đi mất.
Hắn lái xe vào trong bệnh viện, rồi chạy thục mạng vào phòng trực của An Yên để tìm cô.
Tôn Bách Thần gấp gáp hỏi địa chỉ của Mạn Nghiên và con gái, làm cho An Yên bị bất ngờ.
Cô ấy không rõ làm sao hắn biết được chuyện này, nên đắn đo không biết có nên nói cho hắn nghe không?
“Tôi không chắc nữa...!nhưng nếu anh muốn gặp con gái mình thì đến thẳng bệnh viện đi.
Còn địa chỉ...!để tôi hỏi Vương Phong giúp anh!”
Hắn nghe đến tên Vương Phong, không khỏi ngỡ ngàng.
Chuyện gì thế này? Tại sao anh lại biết con gái hắn đang ở đâu chứ?
Ba năm trước, Vương Phong xin nghỉ dạy ở trường.
Anh nói muốn tận dụng khoảng thời gian quý báu, chuyên tâm huấn luyện và thi đấu ở nước ngoài.
Lúc này nghĩ lại, Tôn Bách Thần mới thấy sự tình quá trùng hợp...!
Mẹ kiếp! Chẳng lẽ mấy năm qua Vương Phong ở bên cạnh Mạn Nghiên sao?
“Được, làm phiền em! Nhưng đừng nhắc đến tôi với cậu ta nhé!”
An Yên gật gật, hiểu ý hắn.
Cô ấy nhanh chóng gọi cho Vương Phong, nhưng rất lâu điện thoại mới có tín hiệu kết nối.
Anh ngày đêm túc trực trước phòng bệnh của Đan Nhiên, anh mệt mỏi, vừa mới đi rửa mặt cho tỉnh táo lại.
Ở Úc bây giờ là gần một giờ sáng, nhận được cuộc gọi của An Yên đã khuya như vậy, Vương Phong nghĩ cô ấy đang có chuyện rất gấp.
“An Yên, có chuyện gì thế? Hay là Mạn Nghiên xảy ra chuyện gì rồi?” Vương Phong run run hỏi.
Chiều nay Mạn Nghiên ra sân bay có gọi điện thoại báo cho anh biết, vậy thì bây giờ cô đang ngồi trên máy bay trở về Úc mới phải chứ? Vương Phong tự trấn an mình.
May mà không giống những gì anh nghĩ.
An Yên gọi đến chỉ để hỏi về địa chỉ bệnh viện, anh lấy làm lạ nhưng vẫn thành thật nói với cô.
“Em biết rồi.
Vương Phong, anh nhớ chăm sóc cho Đan Nhiên thật tốt nhé! Em tắt máy đây.”
Tôn Bách Thần lần đầu biết được tên con gái của mình từ miệng người khác, hắn cười chua xót.
Hóa ra ai cũng biết về sự tồn tại của Đan Nhiên, chỉ mình hắn là không biết.
Một chút cũng không biết...!
Hắn nói với lời cảm ơn, rồi cầm mảnh giấy ghi địa chỉ bệnh viện, một lần nữa phóng xe như điên đến sân bay gần nhất, mua vé bay chuyến lúc nửa đêm, lên đường sang Úc.
“Mạn Nghiên, đợi anh.
Công chúa nhỏ, đợi ba...!nhanh nhanh khỏi bệnh, ba sẽ bù đắp cho con!”
Suốt mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, Tôn Bách Thần không thể nào chợp mắt.
Trong đầu hắn lâng lâng nhiều suy nghĩ, rồi tự mình tưởng tượng ra hình hài bé bỏng của cô con gái nhỏ, khóe miệng bất giác mỉm cười.
Vừa mới xuống đến sân bay Brisbane, hắn đã vội tìm một chiếc taxi chạy đến thẳng bệnh viện.
An Yên còn tốt bụng hỏi sẵn số phòng bệnh cho Tôn Bách Thần, để hắn không mất quá nhiều thời gian cho việc tìm kiếm.
Tầng số ba, dãy phòng bệnh bên tay trái, Tôn Bách Thần nhìn số phòng 305 trên mảnh giấy, càng đi đến gần, trái tim trong lồng ngực rắn chắc kia đập càng mạnh, thình thịch theo hơi thở gấp gáp của chủ nhân nó.
Hắn nuốt nước bọt ừng ực, bước chân dần trở nên vội vã.
Kia rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...