Sáng Lên Trường Tối Lên Giường


“Thế không phải tốt hơn sao? Nếu đã không có ông trùm đi cùng, sự phòng bị của bọn chúng sẽ bớt đi mấy phần, khả năng chúng ta gặp rủi ro sẽ thấp hơn rất nhiều.

Dù sao người cần nhắm đến cũng là Tôn Ninh Ninh, nên cứ theo kế hoạch đi.” A Nguyên bàn bạc với mọi người.

Vương Phong miễn cưỡng gật đầu, thứ anh sợ chính là cảnh sát không đến kịp, làm cho mọi chuyện thêm rối rắm.

Tuy vậy, bây giờ có muốn rút lui cũng không được, nên đành tùy cơ ứng biến vậy.

Tôn Ninh Ninh vẫn còn ở bên dưới đất liền nói chuyện với tên đầu trọc.

Vương Phong đứng trên boong tàu, hướng mắt về phía hai người bọn họ, lời mờ nhưng vẫn nhận ra bóng dáng cô ta.

Tâm anh có chút nhiễu loạn, bất giác nhớ về con búp bê bằng len mặc chiếc váy màu hồng.


Nó là món quà sinh nhật vào mười tám năm về trước trước, Vương Phong chính tay tặng cho Tôn Ninh Ninh!
Anh đang có một suy nghĩ trong đầu, dù hơi buồn cười, nhưng Vương Phong vẫn nghĩ nó là sự thật.

Suốt bao năm qua, Tôn Ninh Ninh yêu thầm anh chăng?
Tàu nhổ neo, rời khỏi bến cảng sớm hơn dự định gần một tiếng đồng hồ.

Bên phía Vương Phong đã tìm cách liên lạc lại với cảnh sát, thông báo cho họ tình hình trên con tàu.

Cảnh sát cần đến sự phối hợp của Vương Phong, tìm cách giữ liên lạc để nắm bắt thông tin hữu ích.

Họ đang vạch ra phương án khả thi nhất, đối phó với trường hợp hiện tại.

“Anh cẩn thận một chút, đừng để lộ sơ hở trước mặt đàn em của Hoắc Ngọa.” A Nguyên thận trọng nhắc nhở Vương Phong.

Tuy rằng ông trùm không lên chuyến tàu này, nhưng cậu ta vô tình nhìn thấy Hoắc Ngọa đi cùng Tôn Ninh Ninh, tâm không khỏi sinh ra lo lắng.

Hoắc Ngọa là một tên có máu mặt trong giang hồ, thậm chí A Nguyên từng có lần xảy ra xung đột với hắn, đánh nhau một trận đổ máu.

Cậu ta hiểu rõ Hoắc Ngọa rất xảo quyệt và tàn bạo, nên mới dặn Vương Phong phải đề cao cảnh giác, tránh phút sơ sẩy mà mang họa sát thân.

Huống chi A Nguyên còn sợ Hoắc Ngọa ghim mồi nợ cũ, lần trước giao chiến bị cậu ta cắt mất một vành tai trái, lần này gặp mặt sẽ trả thù.

A Nguyên không tiếc mạng mình, nhưng vẫn lo lắng cho những anh em theo cùng, nhất là Vương Phong, cậu ta không muốn vì chuyện riêng của mình, làm anh phải chịu luyên lụy.


“Này, hai người mau lên tầng hai dọn dẹp đi.

Có hai căn phòng nằm ở phía bên tay trái, lau dọn kỹ một chút.” Tên đầu trọc nói với hai người.

“Được, bọn tôi sẽ đi làm ngay đây.”
Vương Phong và A Nguyên cẩn thận đeo khẩu trang che lấy mặt.

Anh đoán hai căn phòng được tên đầu trọc đặc biệt căn dặn, một phòng là của Tôn Ninh Ninh, phòng còn lại có lẽ là của Hoắc Ngọa.

Không muốn A Nguyên gặp rắc rối, nên anh chủ động nhận công việc dọn dẹp trong hai căn phòng này.

“A Nguyên, cậu sang bên kia dọn dẹp đi.

Hai căn phòng đó cứ để cho tôi.”
Tôn Ninh Ninh cùng Hoắc Ngọa đang ở dưới boong tàu, Vương Phong lên tầng hai dọn dẹp, tận dụng cơ hội quan sát xung quanh.


Nhưng mọi thứ ở đây khá sạch sẽ, anh không phát hiện thêm được gì.

Lúc cầm xô nước đi ra ngoài hành lang hẹp, Vương Phong đột nhiên đụng trúng phải người.

Chỉ là một cái quệt vai nhè nhẹ, anh theo bản năng cúi đầu nhận lỗi, nhưng vẫn bị người kia gọi quay lại:
“Bị cấm sao? Đụng phải người khác còn không biết xin lỗi.” Một giọng nói ôm ồm vang lên, Vương Phong hơi ngước mặt lên nhìn, nhận ra tên đàn ông xăm trổ kín người này chính là Hắc Ngọa.

“Thành thật xin lỗi, ban nãy tôi đi nhanh quá nên không để ý” Vương Phong hạ thấp giọng, phần vì âm thanh của sóng biển, phần vì đeo khẩu trang nên giọng anh không được rõ lắm.

“Không sao! Tôi vào phòng đây, anh cũng về phòng của mình đi.” Người kia nói với Hắc Ngọa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui