Hắn cúi thấp người xuống nhìn cô gái đang ngồi trên ghế chờ, nhẹ nhàng phủi bay đi cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu Mạn Nghiên:
“Không xinh bằng em.
Với anh, Mạn Nghiên là xinh nhất, chịu chưa?”
Cô lại phì cười vì câu nói ngọt ngào từ hắn.
Không biết tên này từ lúc nào mà trong miệng chứa toàn đường, cứ nói câu nào đều phải làm Mạn Nghiên điêu đứng, xốn xang trong lòng.
“Đồ dẻo miệng.”
Loa thông báo phát lên, chuyến bay xuất phát từ Anh đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế MJ.
Tôn Bách Thần và Mạn Nghiên hướng mắt về phía cổng ra, chờ đợi Diệp Mộc Hoa.
Lát sau, một cô gái mặc bộ váy màu đỏ rực, mắt đeo kính đen tiến về phía Tôn Bách Thần.
Cô ta định lao đến ôm chầm lấy hắn, nhưng lại bị né tránh một cách phũ phàng.
“Bách Thần, anh sao thế?” Diệp Mộc Hoa sững sờ.
“Mộc Hoa, em chú ý hình tượng một chút đi.” Tôn Bách Thần nhắc nhở.
Hắn cũng không quên nắm lấy tay Mạn Nghiên, kéo cô dịch lên phía trước.
“Giới thiệu với em, cô ấy là Mạn Nghiên - bạn gái anh.”
Diệp Mộc Hoa dường như bị sốc, tay gỡ phăng mắt kính ra nhìn chằm chằm hai người.
Đôi mắt sắc lẻm được trang điểm kỹ càng, híp sau lại để soi xét Mạn Nghiên.
“Bạn gái sao?” Cô ta cười khẩy.
Mạn Nghiên cúi đầu chào Diệp Mộc Hoa, đổi lại là một ánh mắt không mấy thân thiện của cô ta.
Cô cũng hiểu được tất nhiên cô gái kia sẽ không thích mình, nên không có gì bất ngờ.
Tôn Bách Thần không nói gì, nắm tay Mạn Nghiên đi trước.
Diệp Mộc Hoa kéo vali, lẽo đẽo theo sau hai người.
Hắn chất hành lý lên xe, rồi ngồi vào ghế lái.
Diệp Mộc Hoa tranh giành với Mạn Nghiên ngồi ở ghế lái phụ, liền bị Tôn Bách Thần nghiêm mặt:
“Em ngồi ở đằng sau đi.”
“Không, em quen ngồi ở phía trước rồi.
Bách Thần, cho em ngồi phía trước nha!” Cô ta kéo tay hắn, năn nỉ.
“Vậy em có thể ngồi ghế lái chứ?”
“Vâng.” Cô ta nghĩ miễn Tôn Bách Thần ngồi ở bên cạnh mình là được.
Tôn Bách Thần cười nhạt, trực tiếp đưa chìa khóa xe cho Diệp Mộc Hoa.
Chờ cô ta ngồi vào ghế lái, hắn kéo Mạn Nghiên ra đằng sau ngồi, còn cẩn thận gài dây an toàn cho cô.
“Bách Thần, anh làm gì thế? Trên này còn trong một ghế, sao anh không ngồi?”
“Tôi không có thói quen ngồi ở đằng trước khi không lái xe” Hắn bình thản đáp lại.
Diệp Mộc Hoa nhìn vào gương chiếu hậu, răng nghiến chặt lại.
Cô ta dù bất mãn nhưng không thể làm gì, chỉ có thể khởi động cho xe lăn bánh.
“Muốn cướp vị trí của tôi sao? Đừng có mơ.” Cô ta thầm nghĩ trong bụng.
Diệp Mộc Hoa không chịu ở khách sạn, cứ nằng nặc đòi đến biệt thự của Tôn Bách Thần.
Hắn hết cách, đành phải đồng ý cho cô ta ở lại một đêm.
“Ngày mai tôi sẽ đưa em về Tôn gia.
Em cứ ở đó như mọi năm là được.”
“Bách Thần, anh đuổi khéo em đó à? Người ta mới về, anh lại lạnh lùng như vậy.”
Diệp Mộc Hoa ôm lấy cánh tay Tôn Bách Thần, không ngừng đung đưa qua lại để làm nũng.
Cô ta cố làm ra vẻ đáng thương để được hắn cưng chiều, nhằm chọc tức Mạn Nghiên.
Ai ngờ Tôn Bách Thần dứt khoát gỡ cánh tay cô ta ra, nhíu mày nói:
“Diệp Mộc Hoa, em giữ chừng mực chút đi.
Mạn Nghiên nhìn thấy sẽ không vui đâu.”
“Cô ta không vui thì liên quan gì đến em chứ? Dù sao anh cũng tính là anh trai nuôi của em, thân thiết một chút đã sao?” Cô ta mặt dày đáp lại.
Mạn Nghiên đi từ dưới bếp lên, nghe thấy câu nói của Diệp Mộc Hoa liền sản gai ốc.
Cô không nói gì, định lủi thủi đi lên phòng thì Tôn Bách Thần tiến đến, nhấc bổng cố lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...