“Tôi đầu cấm em đi giao du với bạn bè chứ? Nhưng phải nhớ về sớm.
Ừm, còn nữa, không được phép uống rượu!”
“Vâng” Cô vùi mặt vào ngực hắn, sống mũi cọ qua cọ lại trên lớp cơ săn chắc.
Mạn Nghiên không còn gội dầu hương hoa lài nữa, mà chuyển sang hương hoa hồng, dù rằng cô vẫn thích mùi hương cũ hơn.
Nhưng ít nhất Tồn Bách Thần không hề thay đổi thói quen vùi mặt vào tóc mỗi khi hắn ôm Mạn Nghiên, điều này khiến cô thấy an ủi phần nào.
Ai bảo cô đâm đầu yêu cái tên này chứ! Con người ta thường mệt một nổi là yêu nhiều, thì lụy cũng nhiều...!
“Ba giờ rồi kìa, mau đi tắm đi.
Quán ăn đó ở đâu, tôi chở em đi.”
“A, em có hẹn đi cùng Yến Kỳ.
Hay một lát nữa anh chở em lại gần ký túc xá nhé”
Hắn không thật sự dễ chịu khi để Mạn Nghiên đi với Nhã Yến Kỳ, nhưng không thể áp chế cô được.
Biết có một mực tin vào Nhã Yến Kỳ, Tôn Bách Thần mà cấm đoán cô nữa, Mạn Nghiên chắc chắn sẽ giận dỗi.
Mạn Nghiên tắm xong, mặc trên người một bộ váy kín đáo màu hồng phấn.
Cô nhìn đồng hồ, tranh thủ còn nửa tiếng đồng hồ chải chuốt sơ mái tóc, rồi thoa một lớp son đỏ lên đôi môi mềm.
Mạn Nghiên trang điểm nhẹ nhàng như vậy, cũng đủ khiến ai đó phải ngắm nhìn.
“Anh tập trung lái xe đi, sao cứ nhìn em mãi thế?” Cô nhắc.
Tôn Bách Thần cười ranh mãnh, thôi không nhìn Mạn Nghiên nữa.
Hừ, hắn nghĩ cô xinh đẹp như vậy, đến đó có khi nào “hớp hồn” vài tên không?
Biết thế đã không cho cô đi rồi! Tồn Bách Thần hơi bất mãn.
Hắn vì chiều theo cô, sợ người khác phát hiện nên đổi một chiếc xe ô tô khác, chở cô đến cổng ký túc xá.
Mạn Nghiên lên phòng Nhã Yến Kỳ, chờ cô ấy sửa soạn quần áo, trang điểm.
Hai mươi phút sau, bọn họ mới bắt taxi đến quán ăn của gia đình cô bạn kia.
Cô ấy không mời quá nhiều người, chủ yếu là nhóm bạn chơi chung ở trường, trong đó có Mạn Nghiên.
Bất ngờ là Khắc Dương cũng đến, cậu ngồi đối diện cô, mắt nhìn về phía Mạn Nghiên không mang chút cảm xúc gì.
“Linh Linh, chúc gia đình cậu buôn bán phát đạt, tiền vào ào ạt!” Cả bọn cùng đồng thanh.
Thức ăn trải khắp bàn, không thể thiếu rượu ngon.
Ai cũng nhấp môi một chút cho lấy lệ, duy chỉ có Khắc Dương ngồi cả buổi trời, chỉ tập trung vào uống.
Cấu hình như không hề động đũa!
Xong tiệc khai trương, họ còn kéo nhau đi tăng hai ở quán karaoke.
Sinh viên được một hôm “quẩy” nhiệt tình, họ chẳng ngại gọi thêm một thùng bia, vừa ca hát vừa nâng cốc.
“Gọi thêm bia nữa đi, chưa đủ gì cả!” Khắc Dương say mèm, úp hẳn chiếc ly rỗng xuống bàn.
Cậu như mượn men say để giải tỏa tâm trạng, không ngừng nốc từ chai này sang chai khác.
“Thôi thôi, tổi rồi...!chúng ta mau về thôi.”
Mọi người đa phần đều say hết, duy chỉ có Mạn Nghiên và Nhã Yến Kỳ không động vào men.
cồn.
Mấy bạn khác còn tỉnh táo, riêng Vũ Khắc Dương đã gục hẳn xuống, không còn biết trời đất gì.
“Hai cậu đưa Khắc Dương về nhé.
Tụi này đi tăng ba đây.”
“Ừ, tớ biết rồi.”
Mạn Nghiên định lấy điện thoại của Khắc Dương, muốn liên hệ với người nhà cậu thì bị Nhã Yến Kỳ ngăn lại.
“Mạn Nghiên, không phải cậu phải về sớm sao? Khắc Dương cứ để mình lo, cậu bắt taxi về trước đi.”
“Thế có ổn không? Một mình cậu làm sao xoay sở được? Cậu ấy say đến mức đó rồi mà.”
“Được, không sao đâu.” Nhã Yến Kỳ gấp gáp gọi một chiếc taxi, thúc giục Mạn Nghiện lên xe.
Xe chạy đi được một đoạn, Nhã Yến Kỳ mới rũ bỏ lớp mặt nạ xuống.
Cô ấy gọi một chiếc taxi khác, rồi dìu Khắc Dương lên xe.
.