Cả người tôi không có chút sức lực nào, tôi miễn cưỡng né tránh sang một bên, trong tay tôi bỗng nhiên trơn trượt, tôi quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy một cô gái khác ánh mắt trống trải đang nằm trên giường, thứ mà tôi vừa mới sở tới chính là ngực của cô ta.
Mặt trên dính chút gì đó nhớt nháp không biết là thứ gì, còn có một mùi vị tanh tưởi lẫn ở trong không khí.
Tay của Thẩm Uyển Thanh đập một cái ở trên giường, thiếu chút nữa đã đập vào mặt của tôi.
"Đồ đàn bà thổi, cút ngay cho tôi! Hàng tươi mới như thể không phải thứ cô có thể đụng vào!" Người đàn ông vừa mới bắt tôi lại, cả người trần trụi, cười dâm đãng trước mặt tôi, anh ta nắm lấy cổ áo của tôi, kéo tôi ra bên ngoài, duỗi tay túm trước ngực tôi.
"Buông ra, buông tôi ra!" Tôi liều mạng dùng chất sức lực cuối cùng hô to một cầu, rồi lại cảm thấy hoa mắt, choáng váng cực kỳ Xong đời, hôm nay tôi chưa ăn gì cả, nên bây giờ muốn xỉu, vốn dĩ tôi không có một chút sức lực nào để trốn thoát "Ha ha, không ngờ rằng cô cũng có hôm nay.
Nhìn thấy cô như vậy, tôi đã an tâm rồi, Tân Ái Phương, cô biết tôi nằm mơ đều muốn cô cũng nếm thử những khổ sở tôi đã chịu đựng! Hôm nay cuối cùng đã như ý nguyện!" Thẩm Uyển Thanh cười rộ lên, tiếng cười thực khủng bố, nghe được mà trong lòng tôi khiếp sợ kinh hoàng.
Anh ta bất mãn quay đầu lại vừa lườm vừa mắng, sau đó vẫy tay, gọi Thẩm Uyển Thanh đi qua.
Chát một tiếng giòn vang vang lên xong, Thẩm Uyền Thanh ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi, cô ta hoảng sợ nhìn anh ta, đến mức run bần bật.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, mắng một câu đồ để tiện, sau đó quay đầu cởi quần trên người ra, vật to lớn lúc ẩn lúc hiện trong khoảng không, một mùi vị khó chịu xen lẫn mùi nước tiểu trong không khí khiến tôi cảm thấy ghê tởm, nôn khan.
“Ông mày đây còn chưa có ghét bỏ mày, ngược lại mày lại chán ghét tao, hôm nay tạo cho mày thấy sức mạnh của tao!" Người đàn ông đó cười càn rỡ, dùng đôi tay năm lấy eo của tôi, dùng sức nam bóp.
Đừng mà, tôi hét lên một cách tuyệt vọng, từ trong cổ họng tôi cảm thấy đau đớn.
Bỗng nhiên, trên người tôi chợt lạnh, làn da lõa lỗ ra ngoài, nổi lên lớp da gà trên làn da trắng năm.
Đôi tay của anh ta thực thô ráp, từng chút một sở mỏ trên ngực tôi, anh ta bắt lấy đôi tay tôi, dùng sức nhéo, tôi đau đến chảy nước mắt.
Tôi chưa bao giờ sợ hãi như vậy, chẳng sợ lúc trước làm nhân tình của Chu Phong, tôi cũng vẫn giữ lại một chút hy vọng, cảm thấy có một ngày có lẽ tôi có thể rửa sạch vết dơ, nhưng mà bị người đàn ông này chạm vào, đời này của tôi đều sẽ cảm thấy chính mình bản thiu.
Tôi dùng hết sức để giãy giụa, một khi anh ta thật sự muốn chạm vào tôi, tôi sẽ tự tử, anh ta có bản lĩnh thì chơi xác chết.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88 .net
Khi tôi cho rằng hôm nay chạy trời không khỏi nắng, bỗng nhiên cánh cửa bị người ta dùng chân đã từ bên ngoài, cửa nằm rạp trên nền, bắn đầy tro bụi, ảnh mặt trời chiếu vào biến thành một làn sương mù mỏng, giống như thiên thần hạ phàm đang đứng ở cửa, đứng ngược sáng, tôi không thấy rõ mặt anh, cho đến khi anh từng bước đến gần, khi tôi thấy rõ, nước mắt tôi dàn dựa lặn trên má, nức nở gọi một tiếng Lục Kính Đình, sau đó tôi đã ngã vào trên mặt tấm ván gỗ dơ bản mà không còn chút sức lực nào.
Anh ta bị Lục Kinh Đình quấy rầy, nên thắm mắng một tiếng, chỉ thấy anh ta cầm một cây gậy bên cạnh định đánh qua, nhưng chưa kịp thực hiện thì bị một chân của Lục Kính Đình hất văng.
Anh nhanh như gió, như chớp vọt đến bên cạnh người đàn ông kia, sau đó bay lên dùng một chân đá vào mặt anh ta, trực tiếp khiến tên kia ngã nhào trên mặt đất: "Đúng là chán sống!"
Đôi mắt của Lục Kính Đình tràn ngập sát ý, anh đi đến bên cạnh tôi, củi người cởi áo khoác đang mặc xuống rồi khoác lên người tôi, sau đó anh bể tôi lên.
Người đàn ông kia ngã lăn lộn như cả mắc cạn, anh ta thuận tay nhặt lên một cục đá lớn trên mặt đất, ném về phía Lục Kinh Đình.
Lục Kính Đình không thèm nhìn, nghiêng người né tránh, sau đó anh giơ một chân lên, đá vào cổ tay của người đàn ông đó, tên kia bị đau nên liên tục lui về phía sau.
Đúng lúc này, Nghĩa mang theo người xông vào, bao vây người đàn ông kia, trong tay bọn họ cảm gây đánh người đàn ông đó, cho đến khi anh ta liên tục xin tha.
"Không cần giữ lại!" Khuôn mặt Lục Kinh Đình lạnh lùng, trầm giọng nói một câu, rồi ôm tôi đi ra ngoài.
Anh đặt tôi vào trong xe, nói một câu dịu dàng, tối còn có việc, sau đó anh rời đi.
Tôi nhìn đến bóng dáng của anh, có vẻ anh đi đến biệt thự mini kia.
Tôi thật sự là không còn chút sức lực nào cả, ngả người vào trên ghế sau ngủ ngon lành.
Khi anh trở lại, đã là mấy giờ đồng hồ sau, tôi biết được từ Nghĩa, sau khi bọn họ gặp gỡ ông Lâm, mò đến địa chỉ, đã tìm được bà Lâm, nhưng khi đánh nhau bà Lâm bị thương nhẹ,
Người của đối phương cũng bị thương không nhẹ, sau lại trực tiếp tiêu diệt hết, lúc ấy anh cả của đối phương cũng ở đó, nghe nói anh ta cũng bị thương, nhưng lúc anh ta xuất hiện đều đeo khẩu trang, từ đầu đến cuối thấy không rõ mặt của anh ta.
Không có xác nhận là Chu Phong, tôi cũng không có hứng thủ đi thám thính lắm.
Lục Kính Đình đưa tôi trở về, để cho tôi tắm rửa, sau đó lôi kéo tôi đi ăn gì đó, cho đến khi lấp đầy bụng của tôi, mới buông tha tôi.
Sau khi ông Lâm bảo người bằng bỏ vết thương cho bà Lâm xong, suốt đêm ông ta đưa bà ấy ra nước ngoài.
Chuyện ở nơi này cũng tạm thời kết thúc, bang phải xã hội đen địa phương đều liên hợp lại chống lại kẻ thần bí kia.
Dưới áp lực rất lớn, bọn họ không thể không khỏi phục giá cả bình thường, mất đi ưu thế về mặt giá cả, toàn bộ thị trường theo hướng quỹ đạo, lúc trước nghiêng về một phía việc kinh doanh cũng khôi phục bình thường.
Lục Kính Đình từ chối ông Lâm và nhóm người lần trước rồi vui vẻ đưa tiễn ông ta bằng một thỉnh cầu, cùng ngày anh đưa tôi trở về.
Nhưng, khiến tôi không nghĩ tới chính là, khi chúng tôi ở chỗ sân bay, đã xảy ra chuyện.
Khi tài xế đến đón chúng tôi, là lúc mười giờ sáng, chúng tôi mới vừa xuống máy bay, vừa ra khỏi đó, còn chưa có lên xe.
Bỗng nhiên, một đoàn người lao động nhập cư xông ra từ bãi đỗ xe, trong tay họ cầm đủ loại công cụ, vây quanh chúng tôi, không nói gì cà xông vào đánh hội đồng chúng tôi, Vì bảo vệ tối nên Lục Kính Đình ôm tôi vào trong lòng, thể là lưng anh bị mấy người kia đánh cho tan tác.
"Lục Kính Đình, anh đừng lo cho tôi! Anh nhanh rời khỏi đây! Còn như vậy thì anh sẽ chết!" Tôi hoàng sợ đẩy anh ra, trên chân bị đánh mấy gậy, đau không chịu nổi
Cũng may đúng lúc này thì Nghĩa mang theo người chạy đến, trực tiếp hù dọa nhóm người kia.
Nhưng khiến tôi ngạc nhiên nhất là Nghĩa cũng không ra tay, chỉ là vây quanh bọn họ, chờ chỉ thị của Lục Kính Đình.
Khóe miệng của Lục Kính Đình rướm một vết máu quá rõ ràng, anh lắc cánh tay, cau mày, một bàn tay ôm vai tôi, đi đến trước mặt đám người hỏi Nghĩa: "Sao lại chậm trễ như vậy?"
Sắc mặt Nghĩa cứng đờ, cau mày thấp giọng trả lời: "Trên đường gặp được ông Dư, ông ta ngăn tôi lại, không muốn tôi đi gặp cậu ba."
Lục Kinh Đình híp mắt, thâm ý sâu xa hừ nhẹ một tiếng: "Họ Dư sao?" "Cậu ba, cậu xem, chúng ta có nên hay không?" Câu nói tiếp theo của Nghĩa còn chưa có nói ra, nhưng tôi thấy từ đôi mắt của anh ta mang theo sát ý nồng dâm.
"Tam thời không cần, bây giờ chưa phải lúc." Lục Kinh Đình nhẹ giọng nói xong, liếc mắt nhìn những người lao động nhập cư
Nghĩa tập hợp lại, trầm giọng hỏi: "Bọn họ đâu rồi? Van theo quy tắc cũ sao?"
Lục Kinh Đình không nói gì, sắc mặt hòa hoãn một ít, xua xua tay, lạnh lùng nói: "Thôi bỏ đi, thả bọn họ đi! Cùng lắm là một đám bị người ta lợi dụng."
Tôi có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Lục Kính Đình thế nhưng sẽ nhận từ như vậy.
Lúc trước ở trong rừng cây, dưới chỉ thị của Lục Kính Đình, người đàn ông đó trực tiếp tạm biệt cuộc đời chỉ bằng một đạo duy nhất.
Lúc ấy, tôi đã cảm thấy người này quá tàn nhẫn, tuyệt đối không thua Chu Phong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...