Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Nhưng điều khiển chúng tôi cảm thấy kinh sợ nhất là, người đàn ông hút thuốc phiện ngày đó lại lờ đờ gật đầu nói: "Tôi đã gặp qua!"
Giây phút đó tôi sợ đến mức không thể thốt lên lời, lập tức nhào tới tới túm lấy cổ áo anh ta, lớn tiếng hỏi: "Anh đã từng gặp qua sao?"
Anh ta lia lịa gật đầu như giã tôi: "Từng gặp qua, từng gặp qua, tôi thực sự đã từng gặp rồi! Hai hôm trước tôi còn suýt chút nữa đã đánh nhau với anh ta rồi!" "Nói! Đã trải qua chuyện gì?" Lục Kính Đình đi đến trước mặt tôi, túm chặt lấy cổ áo của người đàn ông kia rồi nhấc thằng anh ta lên giữa không trung, lạnh lùng hải.

"Tôi...!Tôi nói.

Chuyện xảy ra hai hôm trước ở gần nhà tôi.

Lúc tôi ra ngoài mua đồ thì nhìn thấy anh ta và một người khác đi vào trong thôn.

Lúc đó anh ta còn cố tình đâm vào tôi.

Tôi bảo anh ta xin lỗi nhưng anh tà không chịu.

Nếu không phải vì người đi cùng kéo anh ta đi thì chắc chắn tôi đã bào mỏng anh ta ra rồi"
Anh ta phối hợp nói, không hề để ý đến việc sắc mặt Lục Kính Đình càng lúc càng trở nên âm u lạnh lẽo: "Đù rồi, cút cho tôi! Đừng để tôi nhìn thấy các người nữa!"
Cả đám người nghe thấy Lục Kính Đình nói thả người thì cuống cuồng nháo nhào bỏ chạy ra ngoài.

"Đi, đi tìm: Người có thể vẫn còn ở đó.


Gã ngu xuẩn kia, Tân Giai Kiệt cầu cứu anh ta thế mà anh ta lại không nhận ra!" Lục Kính Đình vô cùng giận dữ, liên tục phất tay.
Nhìn dáng vẻ anh quan tâm đến Tân Giai Kiệt như vậy, đột nhiên trái tim tôi cảm thấy ấm áp,
Cũng trong nháy máy ấy, Lục Kinh Đình đột nhiên trở nên sáng rực rỡ trong lòng tôi.
Chúng tôi lập tức lái xe đến thôn mà người đàn ông kia nói.

Những ai có thể đem theo thì đều đem theo cả, lục lại cả trong lẫn ngoài thôn, chỉ thiếu điều chưa bởi tung cả đất lên mà thôi.
Thế nhưng ngoại trừ một bộ quần áo giống như là của em trai tôi từng mặc thì không tìm thấy bất cứ thứ gì nữa cải
Có lẽ do cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì, cho nên lúc bọn họ quay về nói chưa tìm tìm được người thì đầu óc tôi lập tức cảm thấy choáng váng, đến mức súyt nữa đã ngã xuống đất.

"Tân Ái Phương, hay là cô về trước đi.

Đây cũng không phải chuyện chỉ trong thời gian ngắn có thể giải quyết được.

Tôi sẽ đưa thuộc hạ tiếp tục tìm kiếm." Nghĩa cuống quít đỡ lấy tôi rồi quay đầu tìm Lục Kính Đình.

"Tôi không sao."
Hình như Lục Kính Đinh phát hiện ra điểm khác thường ở chỗ tôi cho nên anh vội vàng chạy tới.

Anh quở trách tôi ngốc nghếch rồi ôm tôi vào trong xe để tro vě hội so.
Lúc vừa bước vào cửa, còn chưa kịp ăn gì thì Thành, người của ông Lâm đã hoảng hốt chặn trước mặt Lục Kính Đình nói: "Cậu ba, chuyện không hay rồi, ông Lâm không đem theo bất cứ thứ gì cả mà một thân một mình đi ki tên rồi "Đi ký tên?" Lục Kính Đình nhíu chặt lông mày, hỏi tiếp: "Đã đi bao lâu rồi?" "Vừa đi xong.


Tôi còn chưa kịp thông báo cho cậu ba thì cậu ba đã quay lại rồi "Có ai đi cùng không?" "Có, tôi bảo Đức Huy đi cùng rồi! "Đi! Mang đủ người đi! Hôm nay là đi cướp, kiểu gì cũng phải cướp người về!" Lục Kính Đình lạnh lùng hữ một tiếng rồi lại nói tiếp: "Bố trí người đến mấy câu lạc bộ kia.

Khi nào tôi ra lệnh thì lập tức xới tung tất cả chỗ vốn liếng đó của anh ta lên!" Mời bạn đọc truyện tại Truyện 88.net
Thành nói vâng rồi lập tức đi bố trí người.

"Ái Phương, em về ăn gì trước đi.

Bây giờ tôi có chút chuyện cần phải làm.

Lát nữa sẽ đi tìm em!" Lục Kính Đình nói xong cũng không đợi tôi gật đầu mà vội vàng rời đi.
Tôi ngây người tại chỗ một giây, chợt nghĩ tới em trai của mình thì làm cách nào cũng không thể ngồi yên được, nên quyết định tìm Thành hỏi mượn một chiếc xe rồi lén lút theo đuôi đi ra ngoài.
Cũng may lúc trước khi còn ở bên cạnh Chu Phong tôi từng tham gia đua xe, nếu không thì hôm nay chẳng thể nào theo kịp chiếc xe phóng như bay của Lục Kính Đinh.
Tôi không biết tại sao mình lại có một loại linh cảm mạnh mẽ rằng rất có thể em trai của tôi sẽ ở đó.
Khoảng mười phút sau thì xe của Lục Kinh Đinh đột ngột đi chậm lại.

Xe của ông Lâm xuất hiện ở phía chân trời đằng xa.
Tôi không dám đến quá gần, sơ Lục Kính Đinh phát hiện ra sẽ đuổi tôi về
Xe của ông Lâm chạy đến một vùng ngoại ô trống rất nhiều trúc, từ đằng xa có thể nhìn thấy có một biệt thư nhỏ trong rừng cây.

Lúc xe ông ta dừng lại thì xe Lực Kính Đình còn cách đó vài trăm mét, chỉ là lờ mờ xuyên qua vài nhánh cây là có thể từ đằng xa nhìn thấy xe ông Lâm đỗ ở ven duong.
Tôi ở cách xe ông Lâm càng xa hơn, cho trông xe ông ta chẳng khác nào một chấm đen nhỏ.
Vì không muốn để người ta phát hiện nên tôi không thể làm gì khác hơn là xuống xe đi bộ dọc theo rừng cây nhỏ tới đó.
Có lẽ vì một ngày chưa ăn gì, cũng có thể là vì ở bên cạnh Chu Phong hai năm qua gần như không phải lao động tay chân cho nên mới vừa đi được một nửa đường thì tôi đã thở không ra hơi, cả người choáng vắng.
Nhưng khi nhìn thấy Lục Kinh Đình đã xuyên qua cảnh rừng đi vòng tới phía sau biệt thự thì tôi chỉ có thể đành cắn răng đi tiếp về phía trước.
Ở giữa đường đi tới căn biệt thự có một căn nhà rơm nhỏ nằm bên lề đường.
Lúc tôi đi qua đó thì chợt nghe thấy một giọng nói của đàn ông từ trong căn nhà vọng ra: "Trời hôm nay nóng thật đấy!"
Cả người tôi cứng đờ, đứng đó một lúc lâu mà không dám cử động.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.

net
Cho đến khi trong căn nhà không còn ai lên tiếng nước, bấy giờ tôi mới lặng lẽ đi tới.
Theo lý mà nói thì nơi này không thể có người được.
Thế nhưng lúc tôi xuyên qua khe hở nhìn vào trong thì lập tức sợ đến mức đứng nghệt ra như phỗng tại chỗ.
Trong phòng có ba người phụ nữ hoàn toàn khỏa thần, nhớ nhớp bẩn thỉu bị nhét chung một chỗ trên người đầy những dấu vết sau ân ái.
Không ngờ một trong số đó lại là người mà tôi quen biết
Thẩm Uyển Thanh? Tại sao cô ta lại ở chỗ này? Không phải cô ta đã trở thành bóng hồng mới được Chu Phong yêu thích hay sao?
Tôi vô cùng kinh ngạc, xoay người đang định rời đi.

Thì đúng lúc này, Thẩm Uyển Thanh lại đột nhiên lớn tiếng la lên: "Bên ngoài có người.

Tôi nhìn thấy cô ta rồi.


Chính là cô tai Ha ha!"
Đây lòng tôi rét lạnh, tôi hoảng sợ đến nỗi bỏ chạy thục mạng, thế nhưng đã nghe thấy tiếng bước chân của gã đàn ông ở bên trong kia đuổi theo rồi.
Tôn vốn đã không còn chút sức lực nào, lại công với việc tôi căn bản cũng chẳng phải đối thủ của ông ta, cho nên chưa đến hai phút sau tôi đã bị ông ta đuổi kịp ấn trên mặt đất rồi vác trên vai đưa vào trong căn nhà.

"Cứu tôi với! Cứu tôi với!" Tôi liều mạng nên vào lưng gã đàn ông kia, dùng hết sức lực để kêu lên.

"Cô em, đừng gọi nữa.

Ở đây không có ai đầu.

Ở chốn đồng không mông quạnh hoang vu này đừng có mà gọi sôi tới đấy nhé!" Gã đàn ông vạm vỡ đầu trộm đuôi này cướp cười sằng sặc, hai tay bóp mạnh vào mông tôi.
Kể từ khi đi theo Chu Phong tôi chưa từng phải tức giản như vậy, cho nên lập tức thấy rất uất ức, không kìm được mà bật khóc.
Gã đàn ông nghe thấy tôi khóc thì càng thêm thích thủ rồi rào bước nhanh vào trong căn nhà rồi ném phịch tôi lên giường khiến tôi đau đến mức xương cốt như sắp vỡ ra.
Đột nhiên khuôn mặt Thẩm Uyển Thanh xuất hiện trước mặt tôi.

Cô ta đang nằm sấp ở cách chỗ tôi nữa mét, trên cổ đeo một dây xích xù xì thô ráp được gắn trên tường, cô ta chỉ có thể hoạt động trong phạm vi của dây xích.
Ngoại trừ gương mặt còn có thể nhận dạng thì cả người Thẩm Uyển Thanh không còn một chỗ nào sạch sẽ, cách xa một đoạn cũng có thể ngửi thấy mùi kì lạ, tóc tại rồi tung vón lại thành từng cục.

"Tại sao cô lại ở chỗ này?" Tôi kinh ngạc đến mức run rầy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người phụ nữ biến thành hình dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy.

"Tại sao tôi lại ở chỗ này ư? Chuyện này còn không phải là cảm ơn cô đấy sao! Tân Ái Phương, cô hại tôi quá thê thảm!" Thẩm Uyển Thanh vừa nói vừa vươn bản tay đen đủi bẩn thỉu ra bổ nhào về phía tôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui