Vừa mới tắm rửa xong chuẩn bị mặc quần áo thì Nghĩa gọi điện thoại đến nói đám người ông Lâm còn đang chờ Lục Kinh Đình đưa ra quyết định.
"Anh xem, đều khiến người ta chờ đến sốt cả ruột rồi.
Lát nữa tôi đi ra làm sao đây?" “Thì em không cần đi ra nữa!"
Tôi ngẩn ra, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy dữ dội, đặc biệt là khi biết chuyện này có thể liên quan đến Chu Phong thì lập tức cười cười nói: "Không sao, đúng lúc tôi vừa rành rỗi vừa thấy hơi chán, cho nên vừa hay có thể nhìn các anh đối phó với người đó như thế nào."
Tôi vừa nói xong, động tác tay của Lục Kinh Đình hơi ngừng lại một lát rồi lại tiếp tục, anh lạnh nhạt nói một câu: "Em có thể đi theo, nhưng không cho phép nhắc đến anh ta nữa!"
Tôi gật đầu, chủ động kéo tay anh cùng xoay người đi ra ngoài.
Lúc đến căn phòng kia, trừ ông Lâm ra thì ảnh mặt bọn họ nhìn tôi đều có chút không giống ban này nữa, nhưng cụ thể là chỗ nào không giống thì tôi lại không nói lên được.
Lục Kinh Đình nói xin lỗi vì đã để mọi người chở lâu, sau đó ngồi xuống sô pha, rồi lạnh lùng nói: "Hiện tại nếu anh ta không chịu lộ mặt thì cũng chỉ còn cách lấy đá chọi đá mà thôi.
Ông Lâm, ông đồng ý điều kiện của anh ta đi, nhưng ra yêu cầu phải gặp người đứng đầu của bọn họ.
Tôi sẽ đưa người đuổi theo sau.
Đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm cho ra lẽ"
Lục Kính Đình làm một động tác cắt cổ khiến cho lòng tôi lập tức trở nên lạnh cóng.
Lúc trước nghe qua tiếng tăm của Lục Kính Đình ở bên ngoài là tàn ác số một, nếu không thì tuổi còn trẻ như vậy không thể nào chỉ dựa vào gia đình mà có được vị trí như vậy.
Ở bốn thành phố kinh tế trọng điểm của đất nước thì thứ mà ở đó không thiếu nhất đấy chính là đám con cái nhà giàu nứt đố đồ vách.
Thực sự có thể khiến người ta tin tưởng và kinh phục thì ngoài có tiền còn phải có cả bản lĩnh và thủ đoạn nữa.
Không ngờ hôm nay có thể tận mắt chứng kiến chuyện này, thực sự khiến tôi sợ hết hồn.
Lăn lộn trên giang hồ chính là một cuộc sống mũi dao liếm máu tươi, sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Đây chính là lý do tôi không cho Tân Gia Kiệt tiếp xúc với những thứ này "Làm vậy có nham hiểm quá không? Có hơi không tuân theo quy tắc trên giang hồ."
Ông Lâm có hơi do dự phân vân, đành ngước mắt lên nhìn những người xung quanh.
"Mặc dù trên giang hồ nói không được làm gì qua đáng, nhưng kẻ đó là kẻ thù chung của mọi người, quy tắc không phải là do chúng ta đặt ra hay sao?" Người nói chính là gã béo ngồi ở một góc trên bàn ăn cùng với ông Lâm.
Vóc người ông ta cao lớn, trên mặt có một vết sẹo dài, giọng nói to vang, trong đôi mắt lộ ra sự âm u tàn bao.
Những người như vậy đều là bò ra từ vũng máu.
Chu Phong cũng đã nói qua, những kẻ như vậy một khi trở nên điên cuồng thì sẽ không nể mặt bất kì ai.
Ông ta vừa nói xong, những người ở bên cạnh nhìn ông ta, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng vẫn là người đàn ông trí thức trong lịch sự nhã nhận mở miệng trước.
"Cậu ba nói đúng, bây giờ anh ta không chịu nề, mặt định nuốt hết một mình.
Đâu có chuyện dễ dàng như vậy!"
Mặc dù nói vậy, thế nhưng ông Lâm và hai người khác vẫn còn do dự chần chừ, điều bọn họ lo lắng nhất chính là sợ bản thân bị liên lụy.
Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Lục Kính Đinh ngắm nghĩa ly trà trong tay, chờ đến khi bọn họ nói xong ý kiến của mình, ánh mắt anh mới đảo qua từng gương mặt, rồi bỗng nhiên lại đặt chén trà trong tay lên bàn, nói: "Ở trên giang hồ, tôi chính là quy tắc"
Anh vừa buông lời thì cả gian phòng lập tức trở nên im lặng như tờ, tôi nhìn sườn mặt sắc lẻm như dao gọt của anh, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy sắc bén, toát lên cảm giác mang tính xâm lược không nói nên lời.
Lúc còn ở bên cạnh Chu Phong, tôi cảm thấy anh ta đã đủ kiêu ngạo rồi, dù sao năng lực của anh ta đều xuất phát từ xuất thân và thủ đoạn, cho đến khi gặp được Lục Kính Đình, tôi mới phát hiện có một loại người ngông cuồng len lỏi từ xương mà ra, bất kể khi nói chuyện hay lúc làm việc, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến người ta cảm thấy ngông cuồng không ai sánh nổi.
Cả căn phòng yên tình vài giây rồi lập tức có người đứng lên nói: "Thôi được "
Cuối cùng ông Lâm cũng dựa theo ý của Lục Kinh Đình, bàn bạc xong địa điểm giao dịch.
Lục Kính Đình không để ý đến sự ngăn cản của Nghĩa, đích thân dẫn người đi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, sau đó đợi thời cơ đến đề bắt người.
Ngày diễn ra giao dịch, ông Lâm nhận được điện thoại của bên kia liên tục đòi dời sang mấy địa điểm, cuối cùng mới chốt được gặp người phụ trách của họ ở sân thượng của một tòa nhà cao tầng.
Xuyên qua video có thể nhìn thấy, đứng trước mặt ông Lâm là một người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt toát lên đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn.
"Cậu ba, cậu ba thấy người kia có phải kẻ sau đứng màn đó không?" Đức Huy lo lắng đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng không nhịn được mà hỏi.
Lục Kính Đinh lắc đầu cười khẩy một tiếng, ảnh mắt xẹt qua một tia chế giễu mỉa mai, nhướn mày nói: "Nếu anh ta đã định trốn thì hôm nay sẽ không đến "Vậy cậu ba..." "Không gặp được Phật, vậy thì chỉ có thể giết Thán! Chưa cho anh ta nếm mùi khổ thì anh ta còn nghĩ anh ta là ai?" Cả người Lục Kinh Đình hệt như một pho tượng bằng ngồi ở đó, mang theo khi thể huy nghiêm lạnh lẽo, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến người khác cảm thấy ngạt thời
Những người xung quanh lập tức ngậm miệng rồi đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi,
Lục Kinh Đình ôm tôi vào trong lòng, giọng điệu lạnh lùng xen lẫn một tia nghi ngờ, trầm giọng hỏi tôi: "Nếu như người đó thực sự là Chu Phong thì em định thế nào?
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cúi đầu xuống đối diện với đôi mắt anh, rồi khẽ cười: "Bây giờ trong mắt tôi, chỉ có mình anh mà thôi."
Lục Kính Đình không nói gì mà chỉ nhìn tôi chăm chẳm, không thể nhìn ra cảm xúc lẫn suy nghĩ của anh từ trong đôi mắt, anh chỉ nói một câu khiến tôi khó hiểu, rồi đứng dậy đi phân phó việc cho Nghĩa.
Anh nói: "Tân Ái Phương, rồi có một ngày em sẽ nhận ra tôi là người như thế nào."
Tôi nhìn theo bóng lưng của anh, suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết rốt cuộc anh có ý gì.
Bấy giờ tôi mới phát hiện, người trên màn hình không phải anh ta hay sao? Hay là tôi vừa làm gì không đúng hay nói gì sai chọc anh nổi giận?
Tôi thực sự không hiểu nổi, anh và Chu Phong không hề giống nhau, đến cả Chu Phong tôi còn không hiểu nổi nữa huống chi là anh? cũng đúng lúc này có người gọi.
"Cậu ba mau tới đây".
Tôi theo tiếng gọi nhìn sang, lập tức thấy người đàn ông trẻ tuổi đẩy liều lĩnh trong video kia và ông Lâm giống như sắp cãi nhau rồi.
Người hai bên đều nâng vũ khí lên, giương cung bạt kiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau.
"Nghĩa! Người đến đủ cả rồi chứ?" Lục Kinh Đình nhíu mày, sắc mặt đầy nặng nề, anh nâng cắm lên, giọng điệu đột nhiên trở nên hung ác, nói một câu: "Ra tay!"
Nghĩa gật đầu rồi đi gọi điện thoại, tôi thấy trong video có mấy chục gã tay sai cầm dao găm lao từ trong hành lang ra, một nhóm người bọn họ vây quay người trẻ tuổi kia rồi chém tới.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Người bảo vệ công Lâm mở ra một con đường ngập máu giữa nhóm người rồi đưa ông đi về phía lối cửa, sau đó thì biến mất trong video.
Tôi cứ tưởng rằng việc này sẽ kết thúc như vậy, nào ngờ đó mới chỉ là bắt đầu.
Theo lời của người khác tôi mới biết, người của Lục Kính Đình đi tới mấy câu lạc bộ mới mở để đập phá, cuối cùng vẫn để cho kẻ đứng sau màn kia chạy mát.
Một đàn em trở về chỉ nói dáng người người kia cao to, tuổi tác không lớn lắm nhưng cũng không nhìn thấy gương mặt thật của anh ta.
Lúc ông Lâm trở về, cánh tay bị thương nhẹ được xử lý sơ qua, nhưng ông ta không nghỉ chân mà đi tìm ngay Lục Kinh Đình.
Sau khi Lục Kinh Đình nhìn sổ kế toán và tư liệu do thuộc hạ đưa tới thì sắc mặt càng thêm u ám.
"Cậu ba, lần này chưa bắt được người, e là sẽ phiền toái đây." Lần đầu tiên trong mắt ông Lâm xuất hiện sự lo lắng.
Vào lúc này, từ chỗ Nghĩa tôi biết được có lẽ lần này Lục Kinh Đình thật sự ra tay tàn ác, anh biết cái người đứng đầu thần bí kia có thể sẽ ở trong một câu lạc bộ nào đó nên mới muốn trực tiếp đưa người đi bắt anh ta.
Thế nhưng lại không nghĩ tới thời điểm mấu chốt tin tức lại bị tiết lộ, để cho người kia chạy trốn mất.
Điều ông Lâm lo lắng không phải điều gì khác mà chính là sợ người kia có thể bất chấp thể diện mà ngấm ngầm ra tay.
Người lần trên hồ cũng rất nhiều người có người thân.
Mặc dù quy tắc trên giang hồ là bắt kế thể nào cũng sẽ không động đến những người không liên quan, thế nhưng chỉ sợ những người đó sẽ không tuân thủ quy tắc này.
"Bất chấp thể diện cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!" Lục Kính Đinh quăng sổ kế toán trong tay lên mặt bàn, anh hơi nheo mắt nhưng lại không hề nhúc nhích, cả người hệt như một pho tượng.
Tôi nghe Nghĩa nói, lúc Lục Kinh Đình suy nghĩ giải quyết vấn đề chỉ thích như vậy.
Lúc này, nếu như có người làm phiền anh thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lúc trước có một người phụ nữ không hiểu quy tắc, trong lúc Lục Kinh Đinh suy nghĩ đã đến trêu chọc anh, sau đó cô ta bị anh lột sạch quần áo ném thằng lên núi.
Hôm sau lúc được phát hiện ra thì cả người đều bị thủ cắn nát, mặt mũi lúc chết đã hoàn toàn biến dạng.
"Bảo sao trong thời gian ngắn như vậy mà bọn chủng đã cướp mất gần một nửa công việc kinh doanh của chúng ta!" Sắc mặt ông Lâm nặng nề khi đặt số kế toán trong tay xuống, ông ngồi đờ ra trên ghế rồi lắc đầu nói một cách khó hiểu: "Rốt cục người này mục đích giá cả thập như vậy căn bản không kiểm nổi tiến.
Bây giờ mới có một nửa công việc kinh doanh bị cướp, nếu như anh ta còn tiếp tục ra tay thì không biết chứng chúng ta phải đóng cửa mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...