Khoảng cách từ hội sở đến đồn cảnh sát không quá xa, quãng đường gần mười phút, người trên xe không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng có mấy người thì thầm bàn bạc cách cầu xin thể nào.
Một lượng lớn người nhanh chóng bị áp giải đến đồn cảnh sát, lần lượt từng người xuống xe, xếp thành một hàng dài, đi vào bên trong đồn cảnh sát.
Xem ra lần hoạt động này rất lớn, những người bị bắt đứng đây đồn cảnh sát.
Ngoài những người bị bắt ở chỗ chúng tôi, còn có ở địa phương khác nữa, ăn mặc rất hở hang, trang điểm đậm, chắc là gái bên trong hội sở
Còn có một số khác, chắc là khách làng chơi, ai ai cũng ôm đầu, sợ bị người ta nhìn thấy, Tôi nhận lúc không có ai để ý chỗ chúng tôi, quay đầu lại liếc nhìn chị Tưởng Thanh.
Lúc này chị ấy đang sợ đến mức cả người run lên, giống như lần trước tôi trốn trong chăn, sợ Chu Phong nhìn thấy mình vậy.
Lần trước nếu không có Lục Kính Đình, có lẽ cũng bị Chu Phong biết rồi, nếu như bị anh ta biết, kết cục có thể sẽ chết rất thảm.
Chị Tưởng Thanh nhích lại gần chỗ tôi, vén một góc chăn ra, nhìn xung quanh một lượt rồi quay lại nhìn tôi, lo lắng nói: "Ai Phương, em mau nghĩ cách giúp chị được không, chị không muốn chết!"
Tôi gật đầu, nói được, rồi nhìn xung quanh, muốn giúp chị ấy xem xem có biện pháp nào khác không.
Vừa mới đi được vài bước, lại bị một cảnh sát phát hiện, bước nhanh về phía tôi, trầm giọng quát lớn.
"Có thành thật một chút cho tôi! Đừng để tôi gán cho tôi tội danh chạy ánh Tôi gật đầu, trở lại trong hàng ngũ một lần nữa, không thể làm gì khác hơn là gạt bỏ ý định trong đầu
Lúc này, Tiêu Dao kéo tay áo tôi một cái, chỉ vào cửa đồn cảnh sát, nói khẽ bên tại tôi: “Lần này có vẻ không dễ ra ngoài như vậy đâu!”
Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, những người dẫn dắt này cũng xếp một hàng dài ở cửa giống như vậy, thế nhưng nửa ngày cũng không thấy một ai đi ra.
Lúc này cảnh sát vung cây gậy trong tay, giục chúng tôi đi vào trong, còn nói lời chửi rủa, giống như là không bằng lòng với chuyện nặng nhọc thế này.
Có thể nhìn ra được, tinh thần của họ đều không tốt, mi mắt ai cũng nặng nề, có vẻ như đã lâu không được nghỉ ngơi.
Từng người chúng tôi đi vào phòng khách trong đồn cảnh sát, chen chúc thành một đảm, khiến phòng khách của đồng cảnh sát chật ních người, người chen người, ngoài để lại một lối ra thì đâu đâu cũng thấy đầu người.
Chị Tưởng Thanh vẫn trốn ở phía sau tôi và Tiêu Dao, cổ gắng có người lại.
Một người cảnh sát cầm dùi cui trong tay, đi đi lại lại, lúc đến bên cạnh chúng tôi, có lẽ là phát hiện chị Tưởng Thanh trốn trong chăn, anh ta đi tới, săng giọng quát lên: “Người trùm chăn kia, cô mau bỏ chăn trên đầu xuống cho tôi! Đừng để tôi phải ra tay!”
Chị Tưởng Thanh đương nhiên không chịu, điều chị ấy lo sợ lúc này là chuyện mình đi hội sở bị người ta biết, cho nên không lên tiếng, giả vờ như không nghe thấy.
"Không nghe thấy sao?” Cảnh sát đó chen vào trong đám người, đi đến bên cạnh chị ấy, kéo tấm chăn trên người chị ấy, vừa định vén lên.
“Anh tôn trọng quyền riêng tư của người khác một chút được không, chị ấy không muốn cho anh nhìn thấy, tại sao anh phải vén lên!" Tôi cuống lên, đi lên phía trước, chân trước mặt người cảnh sát, muốn bảo vệ chị ấy
Kết quả, người cảnh sát đó đẩy tôi ra, hừ lạnh một tiếng rồi quát lớn: "Đứng ngay ngân cho tôi
Tôi sững sờ, nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của anh ta, sau một lúc ngưng trệ, tôi để anh ta qua, anh ta đi tới trước mặt chị Tưởng Thanh, khinh thường nói: "Cô có gan vào trong đó làm những chuyện như vậy mà còn sợ người ta biết sao?"
Người cảnh sát túm chặt chiếc chăn trên người chị Tưởng Thanh, nói: “Tôi không tin, hôm nay cô cho tôi xem thì xem không cho tôi xem tôi cũng phải xem!” Sau đó bắt đầu dùng sức kéo
Chị Tưởng Thanh dùng sức lực cho con bú mà cố chết kéo lấy chiếc chăn, chiếc chăn bị hai người họ kéo, phát ra tiếng như sắp rách.
Nhìn thấy chiếc chăn sắp rách, chị Tưởng Thanh cuống đến sắp khóc, nức nở nói: "Coi như tôi xin anh, đừng vén chăn của tôi!
Thế nhưng người cảnh sát kia không hiểu ý chút nào, hừ một tiếng, ý bảo mọi người bên cạnh đến hỗ trợ,
Tôi thấy tình hình không ổn, đẩy người cảnh sát bên cạnh tôi ra, đi tới giúp chị Tưởng Thanh.
Đột nhiên có người gọi tôi một tiếng chị dâu, sau đó đi về phía tôi.
Lúc đó có mặt trong hoàn cảnh thế này, khiến tôi lại càng hoảng sợ, trái tim đập mạnh liên tục.
Tôi quay người nhìn lại, kết quả nhìn thấy Trần Dương đi về chỗ tôi.
Trần Dương mang vẻ mặt tươi cười, hình như vẫn chưa biết chuyện giữa tôi và Chu Phong, nụ cười rất thân thiết, ánh mắt nhìn tôi còn có vẻ kính nể.
Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo, nếu anh ta đã không biết, tại sao tôi không lợi dụng mối quan hệ này.
Trần Dương thấy tôi không có phản ứng, anh ta tưởng là tôi không nghe rõ, gọi lại một câu: "Chị dâu ?"
Mặt tôi đỏ lên, cười lúng túng, không biết có nên trả lời hay không.
Thế nhưng lại nghĩ đến tình thể của chị Tưởng Thanh lúc này, nếu như chồng chị ấy biết, đến lúc đó lớn chuyện thì thực sự không cứu được chị ấy nữa.
Chị ấy luôn đối xử tốt với tôi, bây giờ chị ấy gặp nạn, tôi nhất định phải giúp Nghĩ đến điểm này, tôi giả bộ bình tĩnh, cười nói: "Giúp tôi một chuyện, hai người này là bạn tôi, anh xem có thể dẫn xếp hay không?"
Trong lòng tôi có phần căng thẳng, nhìn Trần Dương, chờ anh ta trả lời.
Nếu như anh ta đồng ý, vậy thì sẽ giảm bớt được rất nhiều chuyện phiền toái, dù sao anh ta cũng là cấp dưới của Chu
Phong, chút quyền lực này chắc là có
Thế nhưng, sắc mặt Trần Dương có vẻ khó xử, gãi đầu, áy nảy nói: "Chị dâu, cái này là ý của anh Chu, toàn bộ Thanh Hải đều đang nghiêm trị nạn mại dâm, cái này tôi phải đi hỏi anh Chu, tôi không có quyền này"
Nhìn anh ta không giống như là nói dối, không ngờ chuyện này lại là chỉ thị của Chu Phong? Chắc không phải anh ta đang ở đây chứ? Tôi nghĩ đến chuyện này, trong lòng bắt đầu căng thắng.
Trần Dương nhún vai, nói với tôi rằng, xin lỗi, chị dâu, chị vẫn nên tự mình nói với anh Chu đi, chúng tôi thực sự không làm chủ được.
Trong lòng tôi thầm than không ổn, thế nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên, cố ý không tỏ ra vẻ mặt không vui, lạnh giọng nói: "Cần phải làm cho tôi mất mặt vậy sao? Hai người này là bạn tôi, tôi có thể đảm bảo không xảy ra chuyện gì, anh xem thế nào thì tiện cho tôi được?”
Tôi vốn nhân lúc Chu Phong vẫn chưa đến, xem có thể dọa Trần Dương, để cho anh ta thả người hay không?
Nếu như được như vậy là tốt nhất, nếu như không được thì tôi cũng không mất gì.
Trần Dương trầm mặc, nhìn tôi hơi khó xử, không nói gì, Tôi đang định thuyết phục anh ta thêm thì bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, tôi quay lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Chu Phong, anh ta lạnh mặt nói: "Cô hỏi họ chỉ bằng hỏi trực tiếp tôi!”
Trên khuôn mặt của Chu Phong không một chút biểu cảm, nhưng trong mắt anh ta như cất giấu một con dao sắc bén, đâm về phía tôi, khiến tôi không dám nhìn thắng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...