Tiêu Dao thấy tôi thờ ơ với chị ấy, đổ rượu vào lỵ, ngồi xuống bên cạnh tôi ta rồi đưa chén rượu đến bên môi tôi, thở dài lặng lẽ nói: "Biết ngay trong lòng cậu không thoải mái.
Nào, chị uống vài chén với cậu, chúng ta quên hết phiền não này sang một bên đi
Tôi cười cười, nói tiếng cảm ơn, đón lấy cái lý trong tay cô, ngắng đầu uống một ngụm lớn.
Rượu nóng bỏng đến trong cổ họng rồi, bỏng chảy trái tim tôi, khiến tôi thoảng dễ chịu hơn.
Nhưng vẫn chẳng thể nào quên, khuôn mặt của Chu Phong cứ ẩn hiện trước mặt tôi, khiến tôi đau đớn.
Chị Tưởng Thanh và Tiêu Dao còn nói vài lời khai sáng cho tôi, chẳng hạn đơn giản là đàn ông trên đời này nhiều như vậy, không cần phải treo cổ ở một thân cây, đàn ông toàn là đều thứ vô tâm, không cần phải đau lòng vì đàn ông.
Mải trò chuyện, đột nhiên, cửa phòng bị mở toang, Liễu Phương Nhi hoang mang chạy vào, thở hổn hển, hoảng loạn hô "Không ổn, cảnh sát đến! Cảnh sát ở ngay bên ngoài.
“Cái gì?” Cái ly trong tay chị Tưởng Thanh rơi choang xuống đất, sắc mặt chị trở nên trắng bệch, cuống quít đấy cậu chủ trong lòng ra, cầm bao lập tức lao ra bên ngoài.
Tôi và Tiêu Dao liếc nhau, đi ngay theo phía sau, trong lòng hoảng hốt vô cùng.
Tưởng Thanh vừa mở cửa chạy ra ngoài một bước đã vội vàng lùi về, hai tay đều đang run, nơm nớp mà nói: "Làm sao đây? Bọn họ đã bao vây tới đây rồi! Không ra được!"
Tôi và Tiêu Dao cũng nghe thấy một tràng tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài, cảnh sát đang nói không được nhúc nhích, chắc là có người định chạy mà bị bắt lại.
khi thấy chỗ này của chúng tôi cũng sắp bị bao vây, chị Tưởng Thanh nôn nóng đến mức sắc mặt trắng bệch, vô cùng khó coi.
Miệng chị cử không ngừng lặp lại.
"Tiêu rồi, cái này chơi quá mức rồi, nếu để anh nhà tôi biết, không được! Tuyệt đối không thể để anh ta biết “Chị Tưởng Thanh! Bây giờ chỉ có nóng vội cũng chả có tác dụng gì, bình tĩnh chút đi, dù bây giờ cảnh sát cơ vọt vào, không có chứng cứ gì, chẳng lẽ còn có thể làm gì sao?” Tôi đi đến phía trước, tóm lấy bàn tay phát run của chị ấy, lòng lại vô cùng hoảng loạn.
Người như chúng tôi có một loại cảm giác sợ hãi với cảnh sát, nhất là hiện giờ, cứ bị bắt là có sẵn.
“Có thể không nên nóng được sao? Nếu như để anh ta biết, chắc chắn chị không sống nổi!” Chị Tưởng Thanh nôn nóng đến cả người khẽ run lên.
Tay chị ấy túm chặt lấy túi xách rồi đi một vòng trong phòng bao, ngõ trái ngó phải, hoảng loạn tóm lấy một tấm chăn trên sô pha, trùm lên, cũng dặn tôi nhất định phải ngăn cản cảnh sát.
Tôi gật đầu, nhìn thoáng ra ngoài, sắp đến nơi thì hai bên hành lang đã có người, đang bắt người của từng phòng.
Hiện giờ chắc chắn không trốn thoát rồi!
Thân phận của chị Tưởng Thanh đặc biệt, một khi bị chồng chị biết chị tới chơi bời, ảnh hưởng không phải nhỏ, tương lai rất tốt sau này bị huỷ hoại hết thì đã đành, mạng có giữ được hay không thì còn không biết
Trước kia có một chị, chẳng phải cũng là vợ cả của người ta mà hái hoa ngắt cỏ bị chồng chị ta bắt được sao, không quá ba ngày, lúc phát hiện, cả người đều tiêu đời, bên dưới nhét mấy củ cà rốt, xương cốt cũng đã đổi hình dạng.
Tưởng tượng đến kết cục của người phụ nữ đó, cả người tôi cũng toát mồ hôi hột, may mắn hiện giờ tôi đã chặt đứt với
Chu Phong, nếu không như lúc trước, bản thân mình có lẽ sẽ sợ hơn chị Tưởng Thanh một chút.
Dù sao cũng lặn lộn ở đây, tuy Tiêu Dao và tôi cũng hoảng hốt muốn chết, nhưng vẫn muốn kéo cửa ra ngoài nhìn xem có thể chạy ra ngoài không
Nhưng tay mới vừa đặt trên then cửa thì cảnh sát bên ngoài đã giơ chân môn đá văng của, tuôn ào vào, bao vây nơi này chặt như năm.
Đồng phục cùng một màu sắp thành hàng trước mặt chúng tôi, hành lang còn có rất nhiều cô gái bị bắt ở các phòng khác, đứng ngoài cửa, cúi đầu, xếp thành hàng dài.
Tôi đứng sau lưng Tiêu Dao, giương mắt liếc nhìn, tôi không quá quen với cảnh sát dẫn đầu, tuy hình như tôi đã gặp ở đâu rồi, nhưng lại không nói ra được cái tên.
Trong tay anh ta cầm dùi cui rất dài, đáy mắt tràn ngập chính trực.
Tôi cũng lấy tay che mặt theo bản năng nhưng lại bị cảnh sát lấy tay kéo ra ngay.
Người dẫn đầu cầm dùi cui trong tay, vung về phía chúng tôi, lạnh giọng quát: "Trật tự cho tôi, tất cả xếp thành hàng, phối hợp làm việc, đi một chuyển đến cục cảnh sát, nếu không đừng trách chúng tôi sao không khách khi
Tiêu Dao cũng sợ, cô nhanh chóng lấy tay che đầu, nhìn dưới đất mà không dám nói gì.
Một cảnh sát trẻ theo sau định đi đến kéo tôi, bị tôi cố sức hất ra, tránh thoát.
Tôi lớn tiếng nói: “Tôi không chơi bời, tại sao phải đi với các anh?" "Cô không chơi thì cô ở đây làm gì?” Người cảnh sát dẫn đầu nọ vung dùi cui lên, chĩa vào mặt tôi rồi lạnh giọng nói.
“Ở đây thì nhất định phải chơi à? Ai quy định với các anh như thế?” Tôi hơi không vui, tuy bây giờ tôi đã chẳng có bất cứ quan hệ gì với Chu Phong, nhưng khi nghĩ đến mình phải vào cục cảnh sát, thì có chút không thoải mái.
Cảnh sát giờ dùi cui cười lạnh, trầm mặt xuống, nói với giọng điệu vô cùng khinh miệt: "Chơi hay không hả? Vào thẩm tra là biết, đừng nói nhảm nhiều ở đây như vậy, xuống nhanh!"
Thái độ của viên cảnh sát kia vô cùng hách dịch, tôi thấy không lay chuyển được, chần chừ một lát, chuẩn bị đi xuống.
Dù sao tôi cũng chưa làm gì cả, lại chẳng chơi bời, chẳng qua là đi cho có thủ tục, lấy khẩu cung rồi ra ngay.
Nhưng tôi mới bước một bước, chị Tưởng Thanh đã kéo lấy tôi từ phía sau, hai tay hơi run, lo sợ nói bên tai tôi: "Ái Phương, đừng đi, em nghĩ cách giúp chị với, chị không thể bị bắt ở đây được!"
Tôi biết, nếu chị ấy bị bắt ở đây, để chồng chị ấy biết được, thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
“Nói gì mà nói? Nhanh chóng đi xuống cho tôi, đừng rề rà chậm trễ nữa!"
Tôi vừa định đáp lời, cảnh sát kia đã kéo tôi đi luôn, cưỡng chế tách riêng chúng tôi ra, đè đầu mà đi xuống lâu.
Lúc này họ bắt rất nhiều người, tách riêng nam nữ ra, bị ép đi xuống dưới lầu, rất nhiều người còn chả kịp mặc xong quần áo, lộ ra cả mảng da lớn bên ngoài.
Có rất nhiều người vây xem, ở ven đường, có rất nhiều người chỉ trỏ với nơi này, nếu không phải cảnh sát ngăn cản bọn họ thì có thể có khả năng họ sẽ nhào lên chụp ảnh.
Tôi không chịu được loại ánh mắt này, lấy tay thoảng che mặt lại.
Chị Tưởng Thanh đi theo sau, vẫn luôn lấy chăn che mặt, đi lê bước chậm rì.
Tôi biết lúc này chị ấy nhất định sợ muốn chết nên mới sẽ có thái độ bất thường, trở nên sợ hãi như vậy.
Tuy nhiên tôi có thể tưởng tượng ra, dáng vẻ sợ hãi y như hồi trước tôi sợ bị Chu Phong phát hiện vậy.
Ảnh đèn bên ngoài rất sáng, lập tức phơi bày nguyên hình của mọi người, những thứ dơ bẩn kia có vẻ không hợp với thể giới này, tôi nhìn bọn họ, thấy hơi khó chịu, vì bản thân mình trước kia cũng bước ra từ nơi này.
Nhân lúc bọn họ không chú ý, sau khi lên xe, tôi lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng soạn tin nhân và gửi cho Lục Kinh Đình.
Lúc này, hy vọng anh ấy có thể giúp đỡ, xuất hiện vào thời điểm mấu chốt cạnh tôi như trước kia, nói cách khác, tôi thật sự không có cách nào giữ nổi chị Tưởng Thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...