Sau khi tôi rời khỏi phòng riêng thì lập tức đi tới bệnh viện.
Vừa bước vào phòng bệnh nhìn thấy tôi ánh mắt của Tân Gia Kiệt đã sáng rực lên, nó mim cười với tôi, có chút bất đắc dĩ nói: "Chị ơi, chị xem, em đã khoẻ rồi mà, hay là chị nói một tiếng với bác sĩ đi, em muốn xuất viện."
Tôi vừa mới trải qua chuyện vừa nãy thể nên tâm trạng không được tốt cho lắm.
Nghe thấy Tân Gia Kiệt nói muốn xuất viện sự bực tức đang kìm nén ở trong lòng tôi lập tức bộc phát ra ngoài, tôi nghiêm giọng nói một câu: "Sao em lại không hiểu chuyện như vậy hả? Bác sĩ sẽ không hại em đầu, ông ấy chưa cho em xuất viện mà em lại muốn làm ẩm ĩ cái gì?"
Nhưng sau khi nói xong câu này tôi mới ý thức được tâm trạng của mình không được ổn định.
Trước đấy tôi sẽ không vì những chuyện như thế này mà tức giận đâu.
Từ trước đến nay tôi vẫn luôn là người bình tính nhưng không biết hôm nay tôi bị làm sao nữa trong lòng vô cùng nóng này, giống như có một mối lừa, chỉ cần châm ngôi là sẽ bùng cháy lên.
Lúc này tôi mới ý thức được, tuy tôi đã tự nói với chính mình rằng tất cả mọi chuyện đã trôi qua rồi nhưng trong lòng tôi vẫn không thể buông xuống được.
Em trai tôi nhìn thấy tâm trạng của tôi không tốt, về oải lè lưỡi ra, không nói chuyện mà đi sang một bên.
Nhìn thấy nó như vậy đột nhiên tôi lại cảm thấy có chút áy náy.
Tôi đi lại đó vỗ nhẹ bên vai của nó, khẽ nói: "Gia Kiệt, có thể là tâm trạng hôm nay của chị không được tốt lắm, vừa nãy em bảo muốn xuất viện bác sĩ đã đồng ý chưa?"
Tân Gia Kiệt mìm cười, gật đầu nói một tiếng rồi ạ.
“Ừ, được rồi, chị biết rồi em ở đây đợi chị nhé." Tôi gật đầu rồi sau đó đi ra ngoài.
Sau khi làm xong hết thủ tục xuất viện cho Tân Gia Kiệt thì quay về phòng bệnh thu dọn xong đổ đạc rồi ra ngoài bệnh viện gọi xe.
“Chị ơi, bây giờ chúng ta đi đầu đây a! Bố mẹ vẫn khỏe chứ?" Tần Gia Kiệt lên xe, nó dựa người ra phía sau ghế rồi hỏi tôi.
Văn đĩ tôi đang mơ mơ màng màng, từ lúc ra khỏi phòng riêng đến giờ trạng thái của tôi như người hồn via ở trên mây vậy, nghe thấy nó nói như thế tôi mới nhớ ra bố mẹ tôi vẫn còn ở nhà Triệu Mộng Tuyết “Ừ, bây giờ chúng mình đi đón bọn họ." Nói với nó xong tôi quay đầu nói địa chỉ với tài xế, rồi sau đó tôi ngoảnh đầu lại nhìn ra bên ngoài.
Thỉnh thoảng Tân Gia Kiệt lại nhìn về phía của tôi, ảnh mắt tràn ngập lo lắng.
Tôi cảm thấy ấm áp trong long, lúc xuống xe tôi sửa sang lại cổ áo cho nó rồi mới cùng nó đi vào trong vườn hoa.
Nhà của Triệu Mộng Tuyết ở trong thành phố đều là hạng nhất hạng hai, hơn nữa chỗ này chỉ là một chỗ ở tạm thời, là một ngôi nhà cũ, nghe nói ở Thiên Triều có một trang viên to như thế này thôi.
Đây là lần thứ hai em trai tôi tới đây nên tất nhiên nó biết tôi tới đây tìm ai, cà chặng đường không nói năng gì, vẻ mặt u ám, lúc đến cửa nhà Triệu Mộng Tuyết vẻ mặt mới hoàn hoãn lại một chút.
Triệu Mộng Tuyết mở cửa ra, lúc cô ta nhìn thấy tôi thì nhếch miệng lên rồi mời chúng tôi vào trong nhà.
Tôi không muốn ở lại đây quá lâu, lúc vào tôi đã lấy máy ghi âm ra đưa cho cô ta, tôi nói: “Tôi đưa cái này cho cô, chuyện tôi đã hứa với cô tôi đã làm xong rồi, tôi tới đây để đón bố mẹ tôi về
Tôi đã động tay động chân vào máy ghi âm rồi, tôi không nói chuyện của Thẩm Uyển Thanh với cô ta, là vì tôi nghĩ lỡ như Thẩm Uyển Thanh không phải là một người dễ đối phó thì đến lúc đó tôi có thể dùng để đối phó với Triệu Mộng Tuyết.
Triệu Mộng Tuyết gạt đầu, cô ta mở máy ghi âm ra để bên tai, nghe được loáng thoáng tiếng nói mê man ở trong máy ghi âm, ý cười trong đôi mắt của Triệu Mộng Tuyết càng lúc càng đậm hơn.
Cô ta nghe xong thì bỏ máy ghi âm vào trong túi sao, sau đó gọi một tiếng vào bên trong: "Cô chủ ơi, Ái Phương tới đón mọi người này."
Nghe theo cô ta, bố mẹ tôi cười vui vẻ bước ra từ trong phòng, lúc họ nhìn thấy Tân Gia Kiệt thì kích động chạy lại ôm lấy nó.
“Bố mẹ, tiền của bố mẹ con đã trả hết rồi, chúng ta đi thôi." Tôi nhìn ra được sự nghi ngờ trong đôi mắt của bố tôi, mấy trăm triệu không phải là số tiền nhỏ với bọn họ.
Tôi cũng không muốn họ truy cứu nhiều nên đã nhanh chóng nói tiếp: "Nếu bố mẹ không tin thì có thể hỏi bà Chu
Ấy vậy mà Triệu Mộng Tuyết lại giúp đỡ tôi thế nên bố tôi mới không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Điều khiển tôi bất ngờ chính là bố mẹ tôi lại có chút không nở, họ vẫn muốn tiếp tục ở lại đây.
Bố tôi nhìn căn nhà một lượt rồi nói với tôi: "Thực ra làm công việc này cũng tốt lắm mà.
Tiền lương cũng không đến nỗi nào, con và Gia Kiệt cũng sắp đến tuổi lấy vợ lấy chồng rồi...
Thật ra bọn họ muốn tiết kiệm một chút tiến cho em trai tôi, tôi trông thấy họ như vậy thì không khỏi cảm thấy chua xót trong long.
Triệu Mộng Tuyết nở nụ cười áy náy, giọng điệu xin lỗi nói với bố tôi: “Chú à, cháu phải ra nước ngoài rồi nên tạm thời không cần a
Bố tôi ồ lên một tiếng, sau đó bố tôi cầm lấy tay của Tân Gia Kiệt bảo nó đơi một chút, bố và mẹ tôi lên tầng thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc của bọn họ không nhiều chỉ một lát là đã thu dọn xong, lúc đi vẫn không nỡ nói tạm biệt với Triệu Mộng Tuyết.
Tôi vốn dĩ rất căm ghét Triệu Mộng Tuyết nhưng nhìn thấy dáng vẻ của bố mẹ tôi, thế mà họ lại kinh Triệu Mộng Tuyết như thế, ít nhất thì trong chuyện của bố mẹ tôi, tôi sẽ không có rộng lượng như cô ta như vậy.
Nếu như đối lại là tôi tôi sẽ không để cho người nhà của tình địch của mình sống tốt như thế đấu.
Lúc trước chị Tưởng Thành từng nói, nói tôi là một người lạnh lùng từ trong xương cốt
Sau khi rời khỏi nhà của Triệu Mộng Tuyết, lúc Tân Gia Kiệt ngồi bên cạnh tôi dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhìn tôi rất nhiều lần, mỗi lần đều muốn mở miệng nói chuyện nhưng đều kìm chế không nói thành lời.
Tôi biết, chắc là nó muốn hỏi tôi chuyện liên quan đến Triệu Mộng Tuyết, nhưng chỉ cần nó không hỏi thì tất nhiên tôi cũng sẽ không chủ động hội nó.
Trở về nơi ở hiện tại của tôi, bố mẹ tôi quen ngủ sớm, tắm rửa xong rồi về phòng ngủ luôn.
Tân Gia Kiệt không ngủ sớm như thế còn tôi thì nằm trên số pha xem phim.
Từ nhỏ tình cảm giữa chúng tôi đã rất tốt rồi, gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng là ánh mắt của nó đã trở nên sâu lắng phức tạp hơn, đã không còn là chàng trai đơn giản trong trí nhớ của tôi nữa.
Đọc truyện mới nhất tại Tr uyện88.net
Tôi rót cho nó một cốc sữa bò rồi ngồi bên cạnh nói hỏi: “Sắp tới em có dự định gì không? Tự mình gây dựng sự nghiệp hay là tìm một người thật thà rồi kết hôn 2
Tân Gia Kiệt nhìn tôi, chuyển động mặt nghĩ một lát mới nói: “Chị ơi, bây giờ em không có thứ gì trong tay cả, cho dù em có muốn kết hôn thì sợ là cũng không có người phụ nữ nào bằng lòng lấy em đâu.
Hơn nữa con gái bây giờ không có mấy ai tốt cả "Em đừng có nói như thể "
Tôi lên tiếng ngăn chặn suy nghĩ không tốt đó của nó, nhưng cũng chẳng có lời hay ý đẹp nào để khuyến bảo nó cả.
Trong xã hội hiện nay, cũng không phải là không có cô gái nào tốt chỉ là tiền bạc và ham muốn thật sự quá lớn, chủ động, bị động đều đang thân bất do kỷ trong vòng xoáy khổng lồ này.
Ai mà không muốn có một tình yêu thuộc về mình rồi sau đó sống những ngày tháng yên bình chứ.
“Chị ơi, chị đừng nói nữa em tự biết chừng mực mà, cũng không phải là trên thế giới này không có cô gái nào tốt, chị chính là người tốt.
Phương Hoa ở trong xóm chúng ta cũng là một cô gái tốt, chỉ là lúc đó em không biết trân trọng chế cười cô ấy xấu xí.
Tân Gia Kiệt thở dài một cái rồi mới thong thả nói tiếp: “Thế nhưng bây giờ em sẽ cố gắng sống thật tốt, không biết chứng sau này em sẽ gặp được một cô gái giống như cô ấy, nếu như gặp được một lần nữa em nhất định sẽ không bỏ lỡ nửa đầu "Ừ, em cố lên nhé!" Tôi đứng dậy, mim cười với nó rồi quay về phòng mình, cuộn mình trong chăn rồi bông nhớ tới bà nội của Lục Kinh Đình.
Lần trước khi tôi tới thăm bà nội anh, bà ấy có nói với tôi rằng bà ấy không muốn tôi phụ tấm chân tình của Lục Kính Đình.
Bà ấy nói rằng trong nhà họ Lục, Lục Kinh Đinh là người thiếu hụt tình yêu thương nhất.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi không biết mình ngủ từ khi nào nữa, ngày hôm sau lúc thức dậy tôi cảm thấy tinh thần khoan khoái hơn nhiều.
Nhiều ngày như thế, đây là lần đầu tiên tôi ngủ ngon như vậy đó.
Lúc tôi đến công ty bất động sản, có một người vừa nhìn thấy quần áo tôi mặc trên người không về nên đã vội vàng ân cần tiếp đón tôi, miệng gọi một tiếng chị ngọt xớt.
Cái nghề này của bọn họ ăn theo phần trăm thể nên đơn hàng càng lớn họ càng có nhiều tiền, tất nhiên anh ta sẽ khách sáo với tôi rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...