Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Về hung tàn loé lên trong đôi mắt của Chu Phong nhưng nó lập tức biến mất không còn chút tăm hơi nào cả, nhưng thay vào đó là vẻ mặt khó chịu, phức tạp.
Tôi ngây người ra mấy giây rồi đột nhiên tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và Chu Phong rất xa, thế nên tôi càng hạ quyết tâm hơn, nó sinh sôi nảy nở ở trong lòng.

"Chúng ta chia tay nhau rồi nhì!" tôi cúi đầu nhìn mặt đất, muốn đi nhưng lại bị anh ta giữ chặt tay không thể trốn thoát được.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh ta vẫn quen thuộc như vậy, chỉ là bây giờ giống như biến thành mồi lửa nóng bỏng vậy, nó khiến tôi không dám dừng lại một giây nào.

“Em hãy nhìn vào mắt tôi, nói cho tôi biết có phải hay không?" Chu Phong ghé sát vào trầm giọng nói bên tại tôi, rồi sau đó anh ta kéo tay tôi để lên lồng ngực của anh ta.
Lồng ngực của anh ta pháp phẳng lên xuống, trái tim đập mạnh liên hồi ở trong đó.
Tôi cảm thấy có hơi khó chịu, muốn đi tìm cái hố nào đó để chui vào
Bây giờ dù cho tôi có nói cái gì cũng sẽ không có tác dụng, sự việc đã xảy ra rồi, anh ta sẽ không tha thử cho việc tôi bị người đàn ông khác chơi đâu.

Nhất là khi người đàn ông đó còn là kẻ thù không đội trời chung với anh ta nữa.

Nếu như đổi lại là tôi tôi cũng không thể chấp nhất được.


"Bỏ đi, chúng ta đã chia tay nhau rồi, số tiền tôi nợ anh tôi sẽ tìm cách trả lại cho anh." “Tôi hỏi em có phải hay không!" Chu Phong đấm một củ vào bức tường thang máy phía sau tôi, chấn động đến mức lỗ tại tôi vang lên những tiếng ong ong.
Anh ta híp mắt lại, gân xanh trên đầu nổi hết lên, anh ta khẽ cười sau đó giữ chặt lấy em tôi, mặc kệ tôi phản kháng thể nào anh ta vẫn giữ chặt lấy đầu tôi rồi điên cuồng hôn lên môi tôi, gặm cắn môi tôi cho đến khi trong miệng tôi tràn ngập mùi máu tanh anh ta cũng không chịu buông tay.
Tôi dùng sức thoát khỏi cánh tay đang siết chặt eo tôi của anh ta, liều mạng lui về phía sau nhưng lại bị anh ta mạnh mẽ lôi vào một góc thang máy, tôi không thể nào nhúc nhích được.

Chu Phong dứt khoát thả lỏng cánh tay đặt trên eo của tôi ra, anh ta dùng cơ thể của mình giam giữ tôi vào trong góc, một cánh tay khác của anh là vén chiếc vậy của tôi lên rồi dùng sức kéo một cái, Anh ta cũng lúc kéo cả quần bảo vệ và quần lót của tôi xuống, rồi anh ta đột nhiên ngớ người ra, sau đó hành động của anh ta càng trở nên điên cuồng hơn.
Anh ta cứ như thế thô lỗ xông vào bên trong tôi, không ngừng tìm tòi, khiến tôi không thể phản kháng được.

“Anh buông tôi ra!" Tôi mơ hồ gào lên một câu, tránh né anh ta gặm cắn như điên, đầu lưỡi của tôi bị anh ta cắn lấy, đau đến nỗi toàn thân của tôi run rẩy.

Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra dũng cảm và sức lực như thế nữa, tôi đột nhiên giơ tay tát anh ta một cái.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net
Bốp một tiếng vang giòn, lúc này anh ta mới dùng tay lại, anh ta sửng sở không hiểu gì.

Bản tay của tôi tê rần, tôi không dám nhìn vào mắt của anh ta, tâm trạng vô cùng hoảng loạn.

Tôi đẩy anh ta ra nói một câu tôi sẽ trả lại tiền cho anh rồi chạy trối chết.
Chạy xuống cầu thang ra bên ngoài cửa lớn tôi rồi mà tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, tôi vội vàng bắt một chiếc xe taxi rồi nhanh chóng tới bệnh viện.
Lúc tới bệnh viện, đúng lúc em trai của tôi được bác sĩ và y tá đầy ra, chuẩn bị đưa nó vào trong phòng bệnh.
Tôi chạy tới nhìn thấy ánh mắt sáng trong của Tần Gia Kiệt, tinh thần của nó khá tốt, viên đã lớn trong lòng tôi cuối cùng cũng được đặt xuống rồi.
Tân Gia Kiệt vẫn còn thở oxy qua mặt nạ, cánh tay truyền dịch, lúc Tân Gia Kiệt được bác sĩ đặt lên trên giường tôi mới nhìn thấy vài trắng băng khắp cơ thể của nó.
Tôi vừa định chạy tới thì bị một bác sĩ mặc áo blouse nắm lấy tay áo, kéo tôi sang một bên đưa cho tôi một tập tài liệu: "Cô là người nhà của bệnh nhân nhỉ, phiền cô ký tên vào đây."
Tôi cầm lấy tập tài liệu đọc qua, nhìn thấy trên đó viết chấn động não gì đó, tôi không khỏi lo lắng hỏi: “Bây giờ nó sao rồi ạ bác sĩ, liệu sau này có để lại di chứng gì không?"
Bác sĩ đứng trước mặt tôi là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, anh ta đeo một chiếc kinh màu đen, nhìn chằm chằm ngực tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta nói: "Việc này khó mà chắc chắn được, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể, cô cứ yên tâm, tỉ lệ để lại di chứng sau này khá thấp vì dù sao cậu ta cũng còn rất trẻ mà
Tôi gật đầu, tôi không chịu được sự nhòm ngó.

trắng trợn như thế này của anh ta nên đã quay người đi nhận lấy bút trong tay anh ta, ký nhanh tên của mình lên tập tài liệu.


“Tình trạng hiện giờ của bệnh nhân vẫn chưa được ổn định lắm, tốt nhất là cô hãy ở lại đây mấy hôm, đợi sau khi tình trạng của cậu ta ổn định hơn thì hãng đưa về nhà chăm sóc." Người đàn ông mặc áo blouse trắng sáp lại gần tôi, thỉnh thoảng anh ta lại liếc nhìn vào bên trong quần áo tôi.
Tôi vô thức lùi về phía sau vài bước, gật đầu rồi sau đó xoay người đi thăm em trai.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng đó, thấy không làm ăn được gì nên hậm hực xoay người rời đi.
Người có sắc đẹp như tôi gặp chuyện này cũng là chuyện thường xuyên như ở huyện vậy, chỉ cần bạn không để ý đến người ta ắt tự biết khó mà lui.
Tôi ở lại bệnh viện chăm sóc Tâm Gia Kiệt mấy ngày, đến ngày thứ ba bác sĩ mới rút ống thông dạ dày thực quản trong miệng của em trai tôi ra, lúc này nó mới bắt đầu nói chuyện được "Chị ơi, em không như thể thật đâu!" Đây là câu đầu tiên Tân Gia Kiệt nói với tôi, ánh mắt trông vô cùng tủi thân.

Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.net
Tôi gật đầu nói chị biết rồi.

Tôi ngồi bên giường, hồi nó tại sao lại ngủ trên giường cô vợ nhỏ của ông chủ, tôi muốn nó nói với tôi những chuyện đã xảy ra.
Tân Gia Kiệt ngước mắt lên, do dự hai giây rồi mới kể chuyện cho tôi nghe.

“Ngày hôm đó khi em đang làm việc thì có một đồng nghiệp trong hội sở đưa cho em một ly nước ép, sau đó bảo em đi hâm nóng nó rồi đưa đến phòng nghỉ của một người phụ nữ.
Tân Gia Kiệt dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng khi em vừa đến căn phòng đó em cảm thấy vô cùng đau đầu, không thể mở nổi mắt, cũng đúng vào lúc ấy em nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc hở hang đi từ trong phòng ra, mìm cười nhẹ nhàng nhìn em, em đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường muốn ra ngoài nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào cả, trước mắt tối đen rồi hôn mê bất tỉnh.
Sau đó thì sao?" Tôi nhíu chặt máy lại, trong lòng có dự cảm không lành.

“Sau đó lúc em tình lại thì nhìn thấy một người phụ nữ không mặc quần áo ở bên cạnh em rồi, em nhớ ra cô ta chính là người em nhìn thấy trong lúc hôn mê bất tỉnh.


Rồi đột nhiên có một đám người từ bên ngoài xông vào, trong tay cầm gây"
Lúc Tân Gia Kiệt nói đến đây, mắt mở to ra, ảnh mắt vô cùng hoảng hốt và sợ hãi,
Tôi cũng đoán ra được phần nào rồi, chắc chắn những người đó ra tay rất độc ác, giống như muốn đánh chết Tân Gia Kiệt vậy.

“Rồi sau đó người phụ nữ kia nói em cưỡng hiếp cô ta đúng không?” Tôi thở dài một cái, cố gắng để nén cơn giận dữ đang cuồn cuộn trong lòng lại, nghiêm giọng hỏi.
Tân Gia Kiệt gật đầu, trong đôi mắt lóe lên sự độc ác, nó lạnh lùng nói rằng người phụ nữ đó nói nó bỏ thuốc cô ta, cưỡng hiếp cô ta.

Sau đó Tân Gia Kiệt siết chặt nắm đấm đấm mạnh lên trên mặt bàn căm hận nói: "Chị ơi, em vốn không làm cái gì cả!"
Tôi thở dài nói một câu chị biết rồi, sau đó dém chăn giúp Tân Gia Kiệt rồi xoay người gọi điện thoại cho Tiêu Dao nhờ cô ấy điều tra lai lịch của cô gái kia cho tôi.
Chuyện như thế này rõ ràng là đang nhắm vào tôi đây mà.
Hiệu suất của Tiêu Dao rất nhanh, không lâu sau cô ấy đã gọi điện thoại cho tôi, "Tân Ái Phương, cô gái kia là người cùng debut với Tôn Ý Hãng "ỷ của cậu là chuyện này do Tôn Ý Hãn làm ư tôi có chút bất ngờ, không ngờ rằng cô ta lại giở trò này, khiến tôi chịu uất ức như thế này.

“Không phải cô ta thì còn ai vào đấy? Ai hán cầu đến thấu xương như thế? Còn ước gì khiến cậu mau chóng rời khỏi Chu Phong nữa!" Tiêu Dao nghiến răng nghiến lợi nói, dáng vẻ như ước gì có thể lập tức xông tới đi vạch lá tìm sâu với tôi vậy.
Tôi ừ một tiếng, cũng không biết vì sao trong đầu tôi lại xuất hiện một gương mặt khác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui