Âm thanh mà Lục Kinh Đình tạo ra là rất lớn, anh gần từng chữ mà nói, tựa như một con sư tử đang phẫn nộ, điên cuồng khiến cho mọi người phải khiếp sơ.
Thế nhưng, trước mặt nhiều anh em như vậy, đường đường là cậu khôn, anh ta không thể rụt đầu rụt cổ lại được.
Bởi vậy, anh ta cố giữ bình tĩnh, cao giọng hỏi: "Cậu ba Lục không nói không rằng mà tần tôi một trận thì cũng thôi đi, bây giờ cậu còn cầm súng chĩa vào người tôi, đây là có ý gì hả?"
Tay Lục Kinh Đình càng siết chặt khẩu súng: "Tao hồi mày, có phải là mày đã chạm vào cô ấy hay không?" “Em trai của cô ta lại dám ngủ với người phụ nữ của tôi, nếu như cô ta muốn cứu em mình, vậy thì chỉ có thể lấy chính bản thân mình để đồi, đây chính là quy tắc
Anh ta chưa kịp nói dứt lời, Lục Kinh Đinh đã lạnh lùng ngắt lời: "Tức là mày đã chạm vào cô ấy?"
Ngón tay cái khẽ động đậy, khẩu súng lập tức được lên đạn, âm thanh gạt chốt vang lên, bầu không khí bên trong căn phòng đột nhiên trầm tinh hắn.
Đảm chặn tay của cậu khôn ở bên ngoài tuy nhìn thấy như vậy, nhưng lại bị người của Lục Kính Đinh bao vậy, nên không một ai dám tiến vào bên trong.
Gương mặt của cậu khôn lập tức biến sắc, sợ hãi đến nỗi chân tay run lẩy bẩy, đến quần cũng không dám kéo lên.
Anh ta khua khua tay: “Đừng nổ súng, đừng, tôi không hề chạm vào cô ta, tôi không hề chạm vào tí nào luôn.
Lục Kính Đình im lặng không lên tiếng, anh cũng đã nhận ra có điều gì không ồn.
Từ trước đến nay, tên tuổi của Lục Kính Đình ở trong cái giới này vô cùng vang dội, khiến cho người khác hễ nghe thấy là đã sở mất mật.
Người như vậy, trên tình trường sẽ không thể nào có chuyện giữ mình trong sạch, mà hầu như gieo rắc mắm tình khắp nơi.
Cậu Khôn đã ở trong cái giới này lâu như vậy rồi, anh ta tự biết rằng đã đến nước này rồi, mình không thể hồ đồ được nữa.
Anh ta chỉ tay vào người tôi, nói: “Thật đó, trước đó tôi đã điều tra ra được cô ta chính là người phụ nữ của Chu Phong, mà em trai của cô ta lại hết lần này đến lần khác ăn năm với bạn gái của tôi.
Thế nên tôi mới định dạy cho cô ta một bài học, nhưng chưa kịp làm gì thì cậu đã đến.
Tôi thật sự chưa từng chạm vào người cô ta mà, không tin thì câu cử hỏi có ta mà xem."
Cầu Không vừa nói xong, LỰC Kính Đinh liền nghiêng đầu nhìn về phía tôi, ý hỏi là có phải đúng như vảy hay không.
Khi ấy, tôi đã phải chịu tra tấn một lúc lâu rồi, tác dụng của thuốc và men rượu đã khiến cho tôi không còn giữ được lý trí, đâu thể nghe lọt tại những lời nói của bọn họ, chỉ biết uốn éo cơ thể, cả người có cảm giác như sắp nổ tung, nhiệt độ không ngừng tăng lên, chỉ muốn tìm chỗ để phát tiết.
Lục Kinh Đình có thể coi là kinh nghiệm đầy mình trong chốn trăng hoa, làm sao mà anh lại có thể không nhận ra được cơ chứ, chỉ cần liếc mắt qua là anh đã nhận thấy tình trạng của tôi.
Lục Kinh Đình chỉ thằng vào mặt cậu khôn, hỏi: “Mày hạ thuốc cô ấy ư?".
Cập nhật chương mới nhất tại T ruyện88.net
Câu Khôn sợ hãi rụt đầu rụt cổ, chỉ sợ lở là một chút là viên đạn trong khẩu súng trên tay Lục Kinh Đình sẽ bắn ra ngay.
Anh ta run rẩy thừa nhận: “Đúng vậy."
Lục Kính Đình chửi thề một tiếng, rồi nhấc chân đạp thẳng vào mặt cậu khôn, khiến cho anh ta ngã nhào xuống đất.
Sau đó, Lục Kinh Đình bước về phía tôi, đưa tay vuốt về mặt tôi, khẽ gọi: “Tân Ái Phương
Lúc này, tôi đã khó chịu đến mức gần như mất hết lý trí, những ngón tay mát lạnh của anh chạm vào tối tựa như dòng nước mắt chảy giữa sa mạc, tôi lập tức mở miệng ngậm lấy ngón tay của anh.
Gương mặt Lục Kinh Đình chợt biến sắc, anh muốn rút ngón tay ra ngoài nhưng lại bị tối cắn chặt lấy.
Cuối cùng, sau một hồi kiểm chế anh mới thốt ra được một câu: “Nhà ngón tay tôi ra ngay!"
Tôi không nghe lọt tai.
“Tân Ái Phương!"
Tôi vẫn không hề phản ứng lại.
Lục Kinh Đình giận tím tái cả mặt, giơ tay lên hai lần, nhưng sau đó anh lại hạ tay xuống, rồi mở khóa còng tay cho tôi.
Trên tay không còn trói buộc, mà cơ thể thì không có sức lực, cả người tôi mềm nhũn ngã vào lòng Lục Kinh Đình.
"Buông ra!” Anh thấp giọng quát một tiếng, nhưng lại không thấy tôi làm theo, Lục Kính Đình đưa tay ra túm vào gáy của tôi.
Cơn đau khiến tôi phải hít sâu một hơi, rơm rớm nước mắt, phải há miệng ra.
Lục Kinh Đình rút ngón tay của anh từ trong miệng tôi ra ngoài.
Tôi vô cùng khó chịu, nghẹn ngào nói "Tôi cảm thấy khó chịu quá
Lời còn chưa nói xong, tôi đã thấy trời đất quay cuống thì ra, Lục Kính Đình đã bế tôi vào trong lòng.
Chiếc áo vest của anh rất rộng, khoác trên người tôi đã lỏng lẻo sẵn rồi, giờ tôi lại bị Lục Kính Đinh bế theo kiểu công chúa, thành ra chỉ cần liếc qua thôi cũng có thể trông thấy "cảnh đẹp" ở bên trong.
Tôi túm chặt lấy áo sơ mi của anh, khó chịu lầm bẩm: "Làm sao bây giờ, Lục Kính Đình, tôi nóng quá, khó chịu quá đi mất, khó chịu chết mất thôi."
Anh cúi đầu xuống, đôi mắt đen như mực chăm chủ nhìn tôi, sau đó, anh bình tĩnh nói: "Hãy tự kiềm che di." “Tôi không thể nín nhịn được nữa!” Cơ thể tôi không tự chủ mà ngọ nguậy, nước mắt trào ra, dục vọng thôi thúc tôi dựa vào lồng ngực của Lục Kinh Đình.
Bàn tay sờ soạng cơ ngực mát lạnh của anh, đôi môi không kiểm được mà dán tới, khao khát được anh thỏa mãn.
Tôi cảm nhận được sự hờ hững của Lục Kính Đình, nên những nụ hôn càng thêm mãnh liệt, cứ như vậy thắng đến lúc đi vào trong thang máy.
Những người dưới trưởng anh đều rất biết điều mà không theo chúng tôi vào trong thang máy,
Cánh cửa thang máy từ từ khép lại, tôi lại càng hằng hải liêm láp, ngay lập tức, tôi cảm giác được cơ thể Lục Kinh Đình trở nên căng cứng.
Sau đó, anh nó một nụ cười nguy hiểm, che khuất camera ở trên đỉnh đầu, rồi quay người đè tôi dựa vào bức tưởng tháng máy lạnh lẽo: "Em châm lửa lên người tôi thế này, liệu có biết cách dập lửa hay không?" Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net
Tôi thấy rõ ngọn lửa hừng hực và dục vọng mãnh liệt trong đôi mắt của anh, trong lòng tôi khẽ run rẩy, cố gắng kìm nén bản thân.
Thế nhưng, tác dụng của cồn và thuốc khiến cho tôi không thể điều khiển được cơ thể mình.
Tôi ngơ ngác lắc đầu, Lục Kinh Đình giật mở khóa quần, sau đó cầm lấy tay của tôi rồi ấn thẳng vào thứ đồ chơi của anh.
Cái đó vừa lớn lại vừa nóng hổi, nhảy lên trong lòng bàn tay tôi.
Xúc cảm ấy khiến cho người ta không khỏi sợ hãi, quá lớn rồi, nếu thứ đồ chơi này mà trực tiếp cắm vào, thì kiểu gì cũng sẽ làm rách mất.
Tôi như chạm phải thứ gì nóng bỏng, muốn rụt tay lại, thế nhưng Lục Kính Đình giữ chặt tay, ép tôi phải cầm vào thứ đồ kia.
Anh bình tĩnh nói - giọng nói mang về ngang ngược chưa từng có trước kia: "Cảm nó cho tôi! Nếu như dám buông tay, ông đây sẽ dùng một phát súng mà bắn chết em luồn dây
Tôi bị biểu cảm kinh khủng của Lục Kinh Đinh doa cho phát khiếp, một tay túm lấy quần của anh, còn tay kia cảm thử đó không dám buông lỏng.
“Định” một tiếng, thang máy đã xuống đến tầng hầm, lúc này anh mới quay người ôm tôi lên.
Đúng lúc đó, một chiếc xe bảo mẫu màu đen đang đỗ ở trước cửa thang máy, lái xe chính là Nghĩa – tôi đã từng gặp qua rồi - anh ta mở cửa sổ xe, tay cầm điều thuốc, vừa trông thấy chúng tôi, hay nói đúng hơn là trông thấy tư thế kỳ quặc của chúng tôi, anh ta đứng hình mất hai giây.
Sau khi kịp phản ứng lại, anh ta mau chóng dập tắt điều thuốc rồi đi xuống mở cửa xe cho chúng tôi.
Tôi bị Lục Kính Đình thô lỗ nhét vào trong xe, còn chưa kịp thở, anh đã đè lên người tôi, hơi thở của anh lập tức bao trùm lấy tôi.
Nghĩa khởi động xe, hỏi Lục Kính Đình địa điểm.
“Tìm một chỗ vắng vẻ, và đóng vách ngăn xe lại." Lục Kinh Đình nhìn chằm chằm tôi với biểu cảm vô cùng dữ tợn, anh trả lời mà không thèm nhắc đầu lên.
Theo mệnh lệnh, Nghĩa đóng vách ngăn lại, chiếc xe chạy ban bon, vô cùng êm ái.
Tôi bị Lục Kinh Đình đè lên người, hơi thở dồn dập hòa vào nhau.
Anh bóp cầm của tôi, hỏi: "Biết tôi là ai không?"
Tôi rên rỉ gọi tên của anh, Lục Kinh Định, chữ cuối còn chưa kịp nói hết thì đã bị anh cử đầu nuốt toàn bộ vào bụng.
Đầu lưỡi của anh tựa như một con ràn, không ngừng cuốn lấy tôi, thậm chí còn xâm nhập xuống cổ họng của tôi, càn quét từng vị trí trong khoang miệng, mạnh mẽ xâm chiếm.
Quần áo trên người tôi bị Lục Kính Đinh xẻ thành từng mảnh, những luồng khí lạnh phả ra từ điều hòa bao trùm lên da thịt, tôi nũng nịu một tiếng, tham lam vung vẩy cánh tay, thỏa mãn híp híp mắt.
Đôi tay của Lục Kính Đình từ eo di chuyển lên ngực tôi, rồi bóp mạnh, ép tôi phải mở mắt.
Anh nặng nề nói: “Nhìn cho kỹ đây, hiện tại, người đang ở cùng em, chính là tôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...