Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Vì bố mẹ đang ở đây, Tân Gia Kiệt cũng không thể trở về được nữa, vậy nên tôi chỉ có thể tạm thời để nó yên ổn ở lại chỗ tôi một thời gian.
Tiêu Dao gọi điện thoại đến, nói rằng đã mấy hôm rồi không nghe thấy tin tức gì của tôi nên cô ấy thấy hơi lo lắng.
Cả người tôi không còn chút sức lực nào, chỉ có thể yếu ớt bò dậy và giải thích với Tiêu Dao trong bất lực: “Chỉ là mình thấy cơ thể không được khỏe cho lắm thôi, hai hôm tới có lẽ là không gặp mặt được rồi." “Có phải là do đêm hôm qua cậu ba đã dày vò dã man khiến cho hiện giờ cậu không thể bò dậy nổi đúng không?" Tiêu Dao vừa cười hi hi vừa hỏi tôi.
Tôi đang định nói rằng nếu như Chu Phong nghe thấy thì nhất định sẽ nổi giận, đột nhiên lại nhớ ra rằng, tất cả mọi người đều biết việc tôi bị Chu Phong bỏ rơi.
Bỗng chốc, tôi nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể cười cười cho qua chuyện: “Thôi đừng đùa nữa mà." “Ê này, mình nghe nói rồi đấy nhé, bắt đầu từ hai ngày trước Cục trưởng Chu đã vô cùng bận rộn.

Nếu như không phải chỗ này xảy ra chuyện thì cũng là chỗ kia có chút vấn đề.

Nghe nói anh ta đã khai chiến rõ ràng với cậu ba nhà họ Lục rồi, có rất nhiều người đang đợi xem kết quả của ván cờ này đó."
Nghe những gì cô ấy nói, tôi lập tức nhớ tới khuôn mặt cao ngạo ngang ngược của Lục Kính Đình, nhớ tới vẻ bá đạo của anh vào ngày hôm ấy, khi anh hung hăng lưu lại những dấu tích trên cơ thể tôi.

“Thế à." Tôi lạnh nhạt phụ họa theo một câu.
Tôi và Tiêu Dao đã quen biết nhau nhiều năm như thế, cô ấy hiểu rất rõ về tôi: “Sao cậu lại cứ ủ rũ thẫn thờ thế nhỉ, đàn ông ấy mà, sau này lại có thể tìm người khác.


Mình đã nhờ chị Tưởng Thanh tìm cho cậu một chàng trai tốt rồi.” “Không cần đầu.

“Sao lại không cần? Cậu chính là vì đàn ông nên mới không chịu ra ngoài gặp mình, rõ ràng là thế còn gì.

Mình có phải kiểu người gió chiều nào theo chiều nấy rồi nói gì cậu đâu.

Để bước ra khỏi bóng đen u ám của việc thất tình thì chỉ có hai con đường, một là kiếm người mới, hai là đợi thời gian.
Tiêu Dao ngắt lời tôi rồi bắt đầu nói.
Lúc này tôi đang nằm trên giường, quả thực cũng không có chút tinh thần nào.

Tôi đứng dậy, nhìn về vị trí đỗ xe mà trước kia mỗi lần Chu Phong đưa tôi về đều sẽ dừng xe ở đó.
Vị trí đó hiện giờ chỉ còn là một khoảng không trống rỗng, không có bất kì một thứ gì, cũng giống như Tiêu Dao nói, dạo gần đây quả thực là anh ta rất bận, bận đối phó với Lục Kính Đình.

"Cậu đang ở đâu đấy, ra đây gặp mình đi."
Tiêu Dao thấy tôi không nói gì thì lại cao giọng hơn nữa.
Đúng là vào lúc này không thể cứ ở một mình mãi được, như vậy sẽ rất dễ suy nghĩ linh tinh.

Vì vậy nên tôi đã lập tức đồng ý với Tiêu Dao, cô ấy nhanh chóng gửi cho tôi địa chỉ.

Tôi trang điểm nhẹ nhàng rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Khi tìm thấy Tiêu Dao, cô ấy đang ngồi trên ghế sô pha vẫy tay gọi tôi, vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Tôi đi tới trước mặt Tiêu Dao rồi ngồi xuống.

Tiêu Dao thấy sắc mặt nhợt nhạt không trang điểm của tôi thì hơi kinh ngạc: "Cậu sao Định buông thả bản thân đấy à, trông cứ như người đàn bà hận đời “Thế Tôi đưa tay lên sờ sờ mặt mình, do tâm trạng không tốt nên mấy ngày nay đều không ngủ ngon giấc.

“Thôi bỏ đi, để mình kể cho cậu nghe về chuyện của con bé người mẫu kia Cập hật chương mới nhất tại T ruyện88.net
Nói rồi, cô ấy lấy điện thoại ra từ trong túi xách, sau đó lướt lướt tìm kiếm.

“Lão Chu này ấy vậy mà thật sự đã chi không ít tiền cho người phụ nữ này đấy, đồng hồ và dây chuyền phiên bản giới hạn cũng cả đống.”
Tiêu Dao click vào từng bức ảnh trên zalo của ả người mẫu đó cho tôi xem.

“Đúng là chịu chi thật!” Tôi cười khẩy một tiếng rồi nói.
Ấy thế nhưng tận sâu trong trái tim tôi, ở một nơi sâu thẳm nào đó, giống như đang bị tắc nghẹn.

Tôi là người hiểu rõ hơn hết, Chu Phong chắc chắn không phải kiểu người dễ dàng bị đàn bà ràng buộc.

Thế nhưng lúc này đây, cho dù anh ta từng nói rằng ả người mẫu kia là người của Triệu Mộng Kỳ, thì không hiểu sao tôi cũng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Cậu nói xem, đàn ông có thể đối xử tốt với chỉ một người phụ nữ cả đời sao, cả một đời người, đàn ông rốt cuộc phải nói bao nhiêu lời dối gian thì mới gọi là đàn ông cặn bã?” Tôi bỗng nhiên nhìn Tiêu Dao rồi hỏi câu hỏi này.
Cô ấy đặt điện thoại xuống rồi nằm lấy tay tôi: “Không có thằng đàn ông nào bằng lòng mỗi ngày chỉ đối tốt với một người phụ nữ đầu.


Ái Phương à, đừng chỉ vì một cái cây mà từ bỏ cả một khu rừng, những gì tốt đẹp vẫn còn đang chờ đợi cậu ở phía trước."
Tiêu Dao vỗ vỗ vào bàn tay tôi như đang an ủi.

Giá cả trong nhà hàng này không hề rẻ, những người có thể đến đây đều là những cô chủ hoặc bà chủ lắm tiền, nếu không thì cũng là những người nhân tình được đàn ông bao nuôi như chúng tôi.
Khi tôi vừa mới bước vào đã có mấy người phụ nữ ăn vận trang điểm xinh đẹp nhìn chằm chằm bằng ánh mắt khác thường, xì xào bàn tán.
Tôi đưa em trai qua đó, đợi nó phỏng vấn xong xuôi hết, coi như đã chính thức được nhận chức và ở lại công ty làm việc, tôi bèn một mình trở về nhà.
Không có việc gì làm, tôi chỉ đành mở máy tính, định xem một lúc để giết thời gian.
Nhưng thật không ngờ là vào lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên, tôi còn tưởng Tân Gia Kiệt để quên đồ gì ở nhà, vậy nên vội vàng chạy ra mở cửa.
Thế nhưng thật không ngờ, người đứng trước cửa lại là Chu Phong.Vừa nhìn thấy anh ta, trái tim tôi bỗng chốc dường như thắt lại, vô thức muốn đóng cửa lại.

Anh ta duỗi chân ra, đôi giày da sáng bóng chặn ngay trước cửa, dù cho tôi có dùng sức như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không tài nào đóng lại được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận