“Em buông anh ra!" Đinh Thành bị cô ta ôm lấy, có chút tức giận, trực tiếp dùng khuỷu tay đánh vào ngực cô ta.
Hồng Liên chịu đau, nhưng lại không thả lỏng ngược lại ôm càng chặt hơn: “Đinh Thành, anh cùng em về nhà, anh là muốn ngồi tù nữa sao! Anh muốn để người khác nói chúng ta vong ơn bội nghĩa sao!"
Lời Hồng Liên vừa dút, trên lầu hai truyền đến một trận động tĩnh, tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hàng bảo vệ ở lầu hai không biết khi nào bị phá hủy rồi, Dương Quốc Hưng bị hai tên thủ hạ đè ở trên lan can lầu hai.
“Cậu ba Lục, cho cậu thêm một cơ hội nữa, có hay không sơ tán người của cậu?" Nói xong, ông Đinh đạp sau lưng của Dương Quốc Hưng, Dương Quốc Hưng dừng lại, ánh mắt dưới xuống dưới lấu.
Độ cao từ lầu hai rơi xuống lầu một ít nhất cũng là ba mét, nếu cứ như thể rơi xuống, không chết cũng tàn phé.
"Nếu như tôi nói không thì sao?" Ngoài mặt Lục Kính Đình rất bình tĩnh, nhưng bàn tay đặt lên vai tôi bất giác siết chặt lại.Trong khi anh đang nói, đã có một nhóm thủ hạ đi vào, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng ở lầu một rồi, ông Đinh nhìn thấy vậy không khỏi cau mày.
Có điều rất nhanh, lông mày của ông ta lại giãn ra, ông ta vỗ tay, cười lớn hai tiếng nói: "Cậu ba Lục thật quá thủ đoạn, đã như thế thì, vậy tôi chỉ có thể cho nổ b, cậu ba Lục, hôm nay không nên sát sinh, nhưng đây là câu ép tôi."
Nói xong, ông ta từ trong cánh tay lấy ra một thứ giống như cái cúc áo, sau đó đi đến chỗ Dương Quốc Hưng, dùng sức đã vào thắt lưng của anh ta, vốn dĩ Dương Quốc Hưng đã bị người chế trụ rồi, trọng tâm tự nhiên không ổn định, vì vậy trực tiếp rơi thẳng xuống
May mắn thay, phía dưới đều đã sớm bố trí người, một khi Dương Quốc Hưng mà rơi xuống thì sẽ được bọn họ tiếp lấy.
Tuy nhiên, lực chú ý của tôi không nằm ở trên người Dương Quốc Hưng, mà là cái thứ đồ ở trong tay ông Đinh.
Vừa nãy ông ta có nhắc đến chữ sát sinh, không lẽ ông ta muốn cùng chúng tôi đồng quy vô tận?
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi bất giác run lên hai cái, tay nắm lấy áo của Lục Kính Đình không khỏi siết chặt, nếu như thực sự muốn cùng chúng tôi đồng quy vô tận, tôi chết rồi cũng không, nhưng An Hào làm sao đây.muốn làm Đang suy nghĩ, liền nghe thấy giọng của Lục Kính Đình từ đỉnh đầu tôi truyền qua.
“Cho nổ du thuyền." Giọng nói của ông Đinh nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tôi nặng nề trong lòng: “Cậu ba Lục, cậu có thể cho nổ thuyền phụ của tôi, thì không phép tôi nổi chiếc thuyền cứu hộ của cậu sao?"
Nói xong, ông Đinh lắc lắc cái điều khiển trong tay, khỏe môi cong lên.
Nhưng trong lòng tôi thấy khó hiểu, thuyền cứu hộ vừa mới đến, ông ta làm sao cho thuốc nổ ở trên đó được.
Nhiều năm sau, tôi đã hiểu rõ trong một cuộc nói chuyện, hôm đó ông Đinh rốt cuộc từ đầu đặt thuốc nổ lên trên thuyền, chính xác mà nói, ông ta cho nổ không phải quả b, mà là một quả ngư lôi hạng nặng.
Lục Đình nhíu mày, không có lên tiếng, mà chỉ cười lạnh, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn ông Đinh.
Tôi nhìn lên anh, không hiểu tại sao anh không nói ngăn ông Đinh lại, mà thay vào đó cho phép ông ta cho b.
ba Lục sao lại không nói gì?" Ông Đinh nhưởng mày, một nửa cái nút trong tay đã được “Tôi đang nghĩ, ông Đinh có dám làm hay không?" Giọng nói của Lục Kính Đình đầy vẻ chế nhạo, không biết tại sao, tôi có cảm giác hình như anh đang thúc giục ông Đinh làm việc này: “Theo tôi thấy, ông chẳngqua chính là tự phụ muốn nỗ lực bảo vệ chính mình mà thôi." "Cậu!” Nghe thấy lời này, ông Đinh trực tiếp trợn tròn mắt, hai mắt đò ngầu đầy tơ máu chì vào Lục Kính Đình gầm lên.
"Không quan trọng là ai, tóm lại, ông không dám." Lời khiêu khích của Lục Kính Đình càng lúc càng lớn, bàn tay đang cầm cầm nút của ông Đinh càng siết chặt lại.
“Đây là câu tự tìm!” Ông Đinh tức giận run lên, bấm nút cho no b.
Cũng ngay trong lúc này, Đinh Thành giống như phát giác ra điều gì, liền kéo hai tay của Hồng Liên đang ôm anh ta ra, kêu lên một tiếng: “Đừng ấn!”
Nhưng giọng nói của anh ta đã chậm hơn so với tốc độ mà ông Đinh nhấn nút, khi âm thanh của anh ta truyền tới, ông Đinh đã ấn rồi.
Bên ngoài lập tức vang lên tiếng b nổ, tôi không nhịn được càng dựa sát vào người Lục Kính Đình hơn, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một mảnh ngọn lửa đỏ rực, thậm chí còn sáng hơn đèn bên trong du thuyền.
“Đây là những chiếc du thuyền tuần tra trung ương." Đinh Thành chỉ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quý trên mặt đất, con dao găm trong tay yếu ớt rơi xuống dát.
Sau khi nghe thấy hai chữ trung ương, tôi đã thở phàonhẹ nhõm, chỉ cảm thấy sau lưng run lên, mơ hồ nhớ rõ, lúc trước Đinh Thành ngồi tù nhiều năm như vậy, chính là bởi vì lỡ cho nổ chiếc du thuyền tuần tra trung ương.
Cho nên, lần này ông Đinh bọn họ bất luận thế nào đều trốn không thoát, cho dù ông ta có khả năng che trời trong Nam Sách, sự nổ lực của ông ta cũng không thể ảnh hưởng đến chính quyền trung ương.
Có điều, nếu như bọn họ bây giờ chạy trốn, may ra còn có thể xem là tội phạm, sẽ có thêm mấy ngày sống yên bình.
“Con nói cái gì?" Ông Đinh nghe thấy những lời Đinh Thành nói, trực tiếp sững sở tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ khó tin: "Không phải là thuyền cứu hộ của Lục Kính Đình sao?"
Đinh Thành không có trả lời ông ta, mà chỉ quỹ ở dưới đất, hai tay ôm đầu, trên mặt lộ vẻ uể oải.
Nhìn thấy màn này, tôi cũng coi như tin rằng Đinh Thành là người của ông Đinh rồi, lúc trước tôi đã bị anh ta bắt cóc, còn tưởng rằng có phải hay không đây là kế hoạch của Lục Kính Đình bọn họ.
Sau đó cũng bởi vì lời nói lúc nãy của Đinh Thành mà hỗn loạn trở lên, đặc biệt là người của ông Đinh, đều hướng ra ngoài cửa chạy, sợ bị liên lụy bắt lại.
Dù sao đây là trọng tôi, mọi người tham gia ông Đinh bên đó đều có phần, ai cũng không muốn sống còn lại ởtrong tù.
“Lục Kính Đình, thủ đoạn của cậu thật là không ít!" Ông Đinh sự hoảng loạn trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Kính Đình nói: đợi đó, tôi sẽ quay về trả thù giết chết cậu!"
Nói xong, ông ta chạy đi về phía cửa, có lẽ cũng là muốn mau chóng chạy trốn, nếu như ông ta trốn ra khỏi mở hỗn loạn này, nói không chừng có thể dựa vào thể lực để bắt đầu lại cũng nên.
“Tôi sẽ đợi ông, ông Đinh." Cuối cùng Lục Kính Đình cong môi, nhìn bóng lưng của ông Đinh nói.
Tôi hơi sửng sốt một chút, nhìn Lục Kính Đình đầy vẻ khó hiểu: không muốn đuổi theo ông ta sao?"
Tại sao anh không đuổi theo? Lỡ như ông Đinh chạy trốn mất, ông ta thực sự trở lại như những gì anh tưởng tượng thì sao?
Huống hồ, nếu như không đuổi theo, cảnh sát đến rồi cho rằng chuyện này là Lục Kính Đình làm thì sao, vậy không phải tiêu rồi sao.
Lục Kính Đình chỉ là lắc đầu, nụ cười trên môi càng lúc càng rõ ràng, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bên ngoài nơi ông Đinh vừa rời khỏi, ôm tôi càng chặt hơn.
"Đợi." Hồi lâu, anh chỉ nói một chữ, ý vị sâu xa, tôi không hiểu.
Đợi? Đợi cảnh sát đến sao? Nhưng thời gian ngắn nhưvậy, cảnh sát cũng không đến kịp.
Ngay khi tôi đang không hiểu gì, thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Lục Kinh Đình nghe thấy tiếng động tĩnh đó, mới đưa tôi ra bên ngoài.
Vừa bước ra, tôi liền nhìn thấy ông Đinh đang quỳ trên mặt đất.
Nói chính xác hơn, là bị khống chế buộc quỳ dưới đất, ông ta đang cố gắng thoát ra, nhưng bất lực vì có quá nhiều người áp chế ông ta, cho dù ông ta cái cổ đỏ lên, cũng không cách nào thoát ra.
"Đây là?" Tôi sững sờ, nhịn không được nhíu mày, dựa theo tốc độ ông Đinh bị bắt, ngoại trừ là thông đồng và lúc trước có bàn bạc qua mới có thể nhanh như vậy, nhưng những người trước mắt này đều rất xa lạ, không giống như là Lục Kính Đình quen biết càng hơn nữa là người thông đồng với nhau từ trước.
"Chị Vu.
Trên mặt Lục Kính Đình là một nụ cười không thể che giấu, nói nhỏ bên tại của tôi.
Nghe thấy anh nói vậy, tôi mới chú ý đến, một trong những người áp chế ông Đinh, có một người phụ nữ.
Có lẽ là sau khi nghe thấy lời nói của Lục Kính Đình, người phụ nữ kia mới ngẩng đầu lên, tôi đặc biệt nhìn qua, là chị Vu không giả được.
Có điều, trên người chị Vu cùng lần trước chỉ đi bắt cục trường Lưu quần áo trên người hoàn toàn không giốngnhau, bộ quần áo kia rõ ràng là rất tùy ý hơn nữa không vừa người, còn bộ này không chỉ vừa vặn, liền đến mã hóa cảnh sát cũng có.
Nhớ lần trước là chị Vụ mặc quần áo giả chị Vụ bắt cục trưởng Lưu, cho nên mặc rất không vừa, vậy lần này...Chị ta sẽ không là thực sự là quay về công việc chính của mình rồi?
Nghĩ như thế, xem ra chị Vu đã lâu không có làm qua cuộc làm ăn chợ đen nào rồi, bởi vì lần này Lục Kính Đình muốn tìm đồ vật gì đó, đều là từ chỗ người khác tìm ra, thường là thông qua chị Vu, tôi vốn dĩ nghĩ rằng là bởi vì chị Vụ ở đó không có, bây giờ nghĩ lại, hình như chị ta không còn làm ở chợ đen nữa.
Hơn nữa, vịt trong Hồng Tuyết Lâu cũng đã lâu không tìm chị ta làm việc rồi.
Cho nên, chị ta trở về làm cảnh sát rồi sao?
Đúng lúc một người cảnh sát đi đến trước mặt chị Vu, gọi một tiếng cục trưởng Vu, điều này coi như là hoàn toàn xác định được suy nghĩ trong lòng tôi.
Sau đó tôi mới biết rằng, chị Vu quay trở về làm cảnh sát là bởi vì Tần Thiên Khải, còn có...Con của bọn họ.
Hôm đó ở trong phòng bệnh Hồng Tuyết Lâu, chị Vu đã giấu chúng tôi giấy khám thai, chỉ là truyền thống nhà của họ là ba tháng đầu không được nói, cho nên mới vẫn luôn không nói cho chúng tôi biết."Thả tôi đi!" Ông Đinh không ngừng giãy dụa: "Lục Kính Đình, cái tên bụi đời nhà cậu! Đợi tôi ra ngoài rồi, nhất định sẽ giết chết cậu"
So với sự kích động của ông Đinh, Đinh Thành ở bên cạnh vô cùng yên tĩnh, anh ta bị còng tay không có sức phản kháng, ánh mắt đờ đẫn nhìn biển cả vô tận, tựa như đang suy nghĩ về cái gì đó.
Hồng Liên mang theo Đinh Bảo Lâm đi đến trước mặt Đinh Thành, tôi nhìn về phía Hồng Liên, cô ta đã khóc thành một cái lệ nhân, không ngừng đập vào ngực của Đinh Thành: "Tại sao! Tại sao anh lại làm như vậy! Tại sao! Em mới vừa chờ được anh chở về!"
Ánh mắt Đinh Thành chậm rãi quay lại trên mặt Hồng Liên, anh ta nhìn chằm chằm mặt của Hồng Liên, sau đó đưa tay lên chạm vào mặt cô ta: “Hồng Liên, anh có lỗi với em, em nuôi con thật tốt, đừng để thằng bé giống như một người như anh."
Nói xong, anh ta mỉm cười, quay người chuẩn bị cùng đi với cảnh sát, còn chưa đi được hai bước, đột nhiên anh ta quay đầu, giống như nghĩ tới điều gì đó, quay người lại, hôn Hồng Liên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...