"Đúng vậy, Chu Phong" Lục Kính Đình trả lời tôi một câu, lại nhìn về phía Dương Quốc Hưng: "Vàng thỏi của nhà họ Triệu đầu?”
Cái gọi là vàng thỏi, chỉ là một tấm acrylic bóng được phủ một lớp bột vàng mà thôi.
Nhưng tôi lại không bình tĩnh được, tôi vẫn cho rằng chỉ có Triệu Mộng Tuyết tham gia, không nghĩ tới việc Chu
Phong cũng ở trong đó.
Cho nên, lúc trước tôi bị Triệu Mộng Tuyết bắt cóc, suýt chút nữa là mất mạng, anh ấy đều biết, cũng âm thầm thừa nhận.
Trong lòng tôi vô cùng lạnh lẽo, những gì anh ấy đã nói với tôi, hóa ra đều là giả.
Nhưng cũng phải thôi, anh từ trước đến nay đều vì lợi ích, làm sao có thể bởi vì một người phụ nữ, buông bỏ tương lai tốt đẹp của mình.
"Nhóm đó không có vấn đề gì, nhưng gần đây nhà máy đã xảy ra vụ nổ thứ hai, là anh em dưới tay Chu gia, đã cắt lưỡi và dìm xuống biển rồi." Dương Quốc Hưng nói.
Lục Kính Đình gật đầu, đột nhiên họ khan kịch liệt, tôi vội vàng vỗ vỗ lưng anh, anh nhíu mày.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi có chút bối rối, không biết mình chạm vào chỗ nào của anh, mà anh lại đau khổ như vậy.
"Không sao đâu." Lục Kính Đình chậm lại một chút, từ từ chậm rãi nói.
“Sòng bạc bên Triệu gia đâu?” Lục Kính Đình vỗ vỗ tay tôi, tiếp tục nói với Dương Quốc Hưng.
"Lần trước sau khi chúng tôi gây rối bọn họ, bọn họ không có động tĩnh gì, chẳng qua cuối tuần này có sòng bạc tại du thuyền trên biển." Dương Quốc Hưng chắc chắn nói.
"Được, tôi biết rồi."
Buổi tối, Lục Kính Đình dẫn tôi về nhà, giữa đường còn đụng phải chị Vu đến tìm Tần Thiên Khải.
'Chị Vu tới đây tìm Tần Thiên Khải có chuyện gì vậy?” Lục Kính Đình chỉ cười không trả lời, thật ra cho dù là kẻ ngốc cũng biết lí do vì sao, dù sao hai người đó cũng có tình cảm, hơn nữa mấy ngày nay bọn họ mỗi ngày ở cùng với nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Sau khi về đến nhà, Lục Kính Đình nói có chuyện, bảo tôi về phòng nghỉ ngơi trước, lúc đầu tôi không để ý, nhưng liên tục mấy ngày đều như vậy, hình như mấy ngày nay anh ở nhà, cũng chưa từng cởi quần áo.
Tôi hỏi anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng anh ấy cứ nói rằng không có gì, chỉ là anh bận thôi, tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy rằng anh ấy có một cái gì đó đang giấu tôi.
Tối hôm đó, tôi tỉnh giấc giữa khuya đi vệ sinh, đèn phòng làm việc vẫn còn sáng, tôi nghĩ nên rót một ly nước đưa cho anh ấy, nhưng không ngờ rằng vừa đi đến cửa, tôi bất động tại chỗ vì quá bất ngờ.
Lục Kính Đình đang thay thuốc, mà trước ngực anh, có một vết sẹo rất dài.
Tôi che miệng, cố gắng kiềm chế bản thân không kêu lên thành tiếng, nhưng ly nước bưng trong tay vẫn không giữ được rơi xuống đất.
"Ái Phương?" Lục Kính Đình nghe được tiếng động, quay đầu gọi tôi một tiếng.
Tôi không đáp lại, chỉ cảm giác chân mình đang có cục tạ nặng hàng chục cân, từng bước từng bước đi tới trước mặt anh, nhìn thấy vết thương ở ngực anh mà không cầm được nước mắt.
Mấy ngày nay tôi lúc nào cũng khóc, luôn luôn có chuyện làm cho tôi phải khóc.
Lục Kính Đình ung dung thản nhiên bằng bỏ cho mình, rồi quay sang lau khô nước mắt cho tôi, ôm tôi vào lòng.
Tôi muốn đẩy ra, nhưng lại sợ chạm vào vết thương của anh, liền nghe Lục Kính Đình nói: "Anh không sao.” "Anh có chuyện, chúng ta có thể không lừa Triệu gia nữa được không, em không muốn để cho anh bị thương" Nước mắt của tôi lại trào ra thêm một lần nữa.
"Vài vết thương này này không sao cả." Lục Kính Đình đẩy tôi ra, đặt tay lên vai tôi: "Cho dù chúng ta không động đến Triệu Gia thì sau này họ cũng sẽ gây rồi chúng ta, chuyện này sớm muộn cũng xảy ra.” "Nhưng mà, em không muốn." Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, thành thật mà nói, tôi đã thực sự sống mà chịu đựng quá nhiều hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng rồi.
"Ngoan, nghe lời anh." Lục Kính Đình nhẹ nhàng sờ sờ đầu tôi, đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Tôi lắc đầu muốn né tránh, anh lại đột nhiên kịch liệt họ khan, tôi sợ hãi, vội vàng giúp anh xoa lưng.
Nhưng không ngờ rằng, tay tôi còn chưa chạm vào lưng anh, đã bị anh nắm lấy, một tay ôm tôi vào trong lòng.
"Em đang thương xót anh sao?" Lục Kính Đình cong môi nói, đôi môi nhợt nhạt không còn một chút sức sống nào.
"Em...em không" Tôi ngay lập tức đỏ mặt và nghiêng đầu ra.
"Khụ khụ." Lục Kính Đình không chú ý bị lại ho khan hai tiếng, tôi vội vàng quay đầu lại, hỏi anh làm sao vậy, giúp anh xoa lưng.
"Còn nói không có?" Lục Kính Đình mưu kế thành công, nhìn chằm chằm tôi nói.
"Em..." Tôi nhất thời không biết nói gì, cũng không có ý định giải thích cái gì nữa, hỏi lại anh: "Vết thương của anh còn đau không?” "Không đau nữa." Lục Kính Đình cười nói.
Đang nói, điện thoại di động của tôi đổ chuông, tôi nhìn vào đồng hồ, hơn hai giờ sáng, sao lại có người gọi cho tôi.
Sau khi nhận được cuộc gọi, nó được gọi từ một trung tâm cai nghiện ma túy.
"Alo, xin chào." "Xin chào, mời cô đến đây một chuyến" "Hả?" Tôi nhất thời không kịp phản ứng, không biết trung tâm cai nghiện ma túy tìm tôi làm gì.
Bên kia im lặng một chút rồi nói: "Có một người tên là Hiểu Yến mà cô quen biết, cô mau tới đây, cô ấy sắp không được rồi, cô ấy yêu cầu muốn gặp cô, nói có chuyện quan trọng muốn nói cho cô biết.” "Không được gì cơ?" Tôi hoang mang: "Được rồi, tôi lập tức đi qua.”
Tôi thấy trên người Lục Kính Đình có vết thương, vốn định tự mình đi, nhưng anh không đồng ý, nhất định phải đưa tôi đi.
Tôi không thể nào từ chối được anh, nên tôi để anh đưa tôi đến đó.
Dọc theo đường đi trái tim tôi quặn thát, lúc trước Hiểu Yến đã chữa khỏi bệnh, chỉ còn nghiện thôi nên được đưa đến trung tâm cai nghiện ma túy.
Theo lý thuyết, cô ấy ở trung tâm cai nghiện ma túy đang cải tạo mới đúng, bây giờ sao lại trở nên như vậy.
Chỉ một lát sau, tôi đã đến trước trung tâm cai nghiện ma túy, tôi vội vàng xuống xe, liền thấy chị Tưởng Thanh đã đến, chắc là người của trung tâm cai nghiện ma túy cũng gọi cô ấy tới.
"Chị Tưởng Thạnh, chị có thấy Hiểu Yến không?" Tôi vội vàng gọi cho cô ấy.
Chị Tưởng Thanh xoay người lắc đầu: "Chị chưa, mau đi thôi, em ấy nói có tin tức quan trọng muốn nói cho chúng ta biết.
" "Vâng." Nói xong, tôi đi theo chị Tưởng Thanh vào trong trung tâm.
Nhưng điều khiến chúng tôi không ngờ tới chính là, chúng tôi vừa đến, liền nhận được tin Hiểu Yến đã không còn nữa.
Hiểu Yến đã chết.
Tôi ngây người tại chỗ, ngay cả hơi thở cũng dường như ngừng lại.
"Cô đang nói cái gì vậy?" Tôi nắm lấy nhân viên y tế và hỏi, tôi không thể tin được chuyện này.
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi." Nói xong câu này, nhân viên y tế đưa cô ra ngoài.
"Làm sao mà cô ấy lại chết được!" Tôi thấy cô ta không để ý tới tôi, tôi liền chạy lại hỏi quản lý của trung tâm cai nghiện ma túy, "Tự sát." Nhân viên quản lý trên mặt không có chút biểu cảm nào, chỉ yên lặng nhìn Hiểu Yến.
"Làm sao lại có thể như thế được?" Tôi không thể tin được, mấy ngày trước khi đến trung tâm cai nghiện ma túy còn nói nhất định phải cải tạo Hiểu Yến thật tốt, hôm nay tự nhiên lại tự sát.
"Vậy cô ấy có nói gì không? Cô ấy có gì muốn nói với tôi không?” "Xin lỗi, không có."
Tôi nhíu mày, vừa rồi cô ấy ở trong điện thoại rõ ràng nói để tôi mau tới, Hiểu Yến có chuyện muốn nói với tôi, sao bây giờ đột nhiên thay đổi như vậy.
"Cô ấy không phải nói có chuyện muốn nói với chúng tôi sao?" Chị Tưởng Thanh tiến lên một bước, hỏi điều tôi muốn nói.
Quản lý chỉ lắc đầu, nói rằng cô ấy không nói gì cả.
Tôi nhìn Hiểu Yến được phủ một tấm vải trắng, chuẩn bị mang đi, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, hơn nữa, cô ấy cũng không thể tự sát.
"Tôi có thể nhìn cô ấy một lần không?" Tôi đi đến chỗ nhân viên y tế và hỏi.
Nhân viên y tế nhìn tôi và lắc đầu: "Không.” “Sao không được!” Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra, tôi sốt ruột, đưa tay đi xốc tấm vải trắng lên.
Ai ngờ nhân viên y tế trực tiếp nắm lấy tay tôi: "Thưa cô, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, nhưng cô ấy mang theo virus gây bệnh, không cho phép người khác chạm vào.”
Nói một câu đơn giản như vậy, anh ta đẩy cáng vào xe và đóng cửa lại.
“Tôi là người nhà, dựa vào cái gì không cho tôi xem!” Tôi nói với sự tức giận.
Nhân viên y tế không còn để ý đến tôi nữa, lên xe đóng cửa, một loạt động tác lưu loát, rất nhanh rời đi.
Nhìn xe cứu thương đi xa một chút, trái tim tôi cũng sụp đổ.
Chuyện này có gì đó rất kì lạ, rõ ràng trong điện thoại nói là Hiểu Yến còn có chuyện nói cho chúng tôi biết, vì sao không đợi chúng tôi mà lại tự sát, cho dù thật sự là tự sát, vì sao nhân viên y tế lại sợ chúng tôi nhìn thấy cô ấy như vậy? Hơn nữa quản lý cũng đột nhiên thay đổi câu chuyện, tất cả những chuyện này khiến tôi hoài nghi.
Cho nên tôi cảm thấy, Hiểu Yến chắc chắn là bởi vì biết chuyện quan trọng gì đó, bị người khác biết nên mới bị giết chết, cho nên mới nói là cô tự sát, để cho cô biến thành người chết, vĩnh viễn không mở miệng được.
Chỉ là bây giờ không biết chuyện cô ấy muốn nói với chúng tôi là gì, cũng không biết ai đã giết cô ấy.
Tôi thở dài, lo lắng về vấn đề này, cũng cảm thấy buồn cho Hiểu Yến.
"Tân Ái Phương, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ, chúng ta cũng không biết Hiểu Yến muốn nói gì với chúng ta" Chị Tưởng Thanh bất đắc dĩ nói.
"Nếu không biết, cũng chỉ có thể chờ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...