Ở phần cuối của tờ giấy xét nghiệm chỉ có mấy chữ đơn giản, khiến tôi không thể chấp nhận được.
Không có quan hệ huyết thống.
Tôi và Tân Gia Kiệt không phải là chị em.
Hơn nữa, lúc Tần Gia Kiệt còn nhỏ vì bệnh tiểu cầu mà bố mẹ đã kiểm tra huyết thống, nó chắc chắn là con ruột của họ.
Vậy có nghĩa là tôi và bố mẹ...
Nghĩ đến đây tôi vô thức ấn vào vết bớt trên cánh tay, nghĩ đến những lời mà Dương Quốc Hưng đã nói với tôi lúc ở sân bay Australia, trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt của bố tôi.
Tôi không dám nghĩ đến, từ nhỏ đến lớn bố mẹ luôn yêu thương tôi như vậy, hơn nữa hai người còn chết vì tôi, mà bây giờ đột nhiên lại không phải là bố mẹ ruột của tôi.
Bỗng chốc tôi không chấp nhận được việc này, tôi cảm thấy tụ máu não, hai mắt tối sầm lại, và sau đó tôi ngất đi.
Khi tôi tỉnh lại, không biết đã bao lâu rồi, tôi vẫn chưa mở mắt, khuôn mặt của Tân Gia Kiệt đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi đột ngột ngồi dậy, thở hổn hển, trong phút chốc không phân biệt được hiện thực và trong mơ.
“Kính Đình...!Mau, mau ôm em.
Không hiểu sao từ đáy lòng tôi cảm thấy lạnh lẽo.
“Sao vậy?” Lục Kính Đình bước tới ôm chặt lấy tôi.
“Vừa rồi em mơ thấy ác mộng” Tôi nằm áo của Lục Kính Đình, thì thào, giọng nói có chút run rẩy.
“Ác mộng gì, không sao.” Lục Kính Đình đưa tay vỗ nhẹ lên lưng tôi, để tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
“Em mơ thấy...!Em mơ thấy em và Tân Gia Kiệt không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.” Tôi nói nhỏ bên tại anh.
Bàn tay Lục Kính Đình đang vỗ lưng tôi bỗng dừng lại, sau đó anh nằm lấy vai tôi, ép tôi rời khỏi vòng tay của anh.
“Anh mau ôm em đi.” Vừa rời khỏi vòng tay của Lục Kính Đình tôi liền cảm thấy lạnh lẽo, khiến tôi muốn nhào vào lòng anh.
“Ái Phương, đó không phải là ác mộng, đó là sự thật”
Lục Kính Đình thở dài nói.
"Không, đó là ác mộng, tất cả đều là giả, anh đừng lừa em, đừng dọa em.
Tôi lắc đầu dữ dội, không ngừng chui vào lòng Lục Kính Đình, nước mắt cũng tuôn ra: “Cầu xin anh, anh hãy nói dối tôi được không, cầu xin anh.” “Ái Phương, em cần phải đối diện với sự thật” Lục Kính Đình khẽ lắc vai tôi rồi lại không nỡ ôm tôi vào lòng.
“Em không muốn, tại sao anh lại không nói dối em.”
Tôi không ngừng nức nở, cuối cùng biến thành tiếng thút thít.
“Tất cả sẽ qua thôi Ái Phương, Tân Gia Kiệt sẽ khá lên thôi, em cũng vậy.
Một lúc sau, Lục Kính Đình mở miệng, nhẹ nhàng nói.
“Sẽ không tốt hơn được, tất cả sẽ không thể tốt lên được nữa.
Tôi xoay người chui vào trong chăn, tự ôm lấy mình.
Mấy ngày sau, tôi đều làm tổ trong phòng bệnh, ai đến tôi cũng không gặp, Lục Kính Đình nói chuyện với tôi, tôi đều giả vờ như không nghe thấy.
Tôi không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, tôi chỉ muốn yên tĩnh suy nghĩ đến việc lúc nhỏ bố đã nói với tôi những gì về vết bớt, đó là những mẫu ký ức đứt đoạn, mà tôi không thể ghép lại được.
Rốt cuộc thì một vết bớt có ý nghĩa gì, lần trước Dương Quốc Hưng và Lục Kính Đình nhắc đến Dương Linh, còn nói là có liên quan đến tôi.
Tôi đau đớn nhắm mắt lại, lúc này tôi không còn hy vọng nào vào thế giới bên ngoài nữa, có lúc tôi thậm chí còn hy vọng chỉ cần ngủ một giấc là tôi có thể thoát khỏi thế giới đau khổ này.
Khoảng thời gian này, Dương Quốc Hưng cũng đến thăm tôi mấy lần nhưng qua những chuyện này tôi ngày càng mâu thuẫn với anh ta.
Lục Kính Đình cũng chạy qua lại giữa bến tàu và phòng bệnh, nghe chị Tưởng Thanh nói là chỉ cần anh có thời gian sẽ đến với tôi.
“Ái Phương, em phải phấn chấn lên, cho dù không vì bản thân em thì cũng vì Tân Gia Kiệt đang trong phòng phẫu thuật chứ.” “Anh nói là phòng phẫu thuật?” Nghe Lục Kính Đình nói, tôi liền quay đầu lại hình như đây là câu đầu tiên tôi nói trong tuần này.
“Đúng vậy, Tân Gia Kiệt đang được phẫu thuật rồi.” Lục
Kính Đình ngồi bên cạnh tôi, anh ôm vai tôi.
“Đã tìm được tủy rồi sao?” Tôi nghi ngờ hỏi ngược lại.
Mặc dù tôi đã biết là Tần Gia Kiệt không phải là em trai ruột của tôi nhưng dù sao thì tôi và nó đã lớn lên cùng nhau, đương nhiên tình cảm cũng sâu đậm, tôi luôn nhớ dáng vẻ lúc còn nhỏ của nó.
“Ừm, đang phẫu thuật rồi.” “Em muốn đến thăm nó, anh có thể đưa em qua đó không?”
Hình như Lục Kính Đình khá ngạc nhiên trước thái độ bình tĩnh của tôi, nhưng anh cũng chỉ gật đầu dìu tôi đi.
Tôi ở trước cửa phòng phẫu thuật chờ Tân Gia Kiệt được đưa ra ngoài, trong lòng hơi lo lắng không biết có xảy ra sự cố nào không
Phẫu thuật kéo dài gần tám tiếng đồng hồ, Tân Gia Kiệt mới được đẩy ra ngoài, tôi vội vàng bước đến, ôm lấy nó còn đang hôn mê, bất giác cảm thấy đau lòng.
Cho dù không phải chị em ruột nhưng tôi cũng không thể bỏ mặc không lo cho nó, bố mẹ không còn nữa rồi, người mà Tân Gia Kiệt có thể dựa dẫn chỉ có mình tôi thôi.
Tân Gia Kiệt được đẩy đến phòng chăm sóc đặc biệt, mặc dù phẫu thuật rất thành công nhưng dù sao thì tủy không cùng huyết thống nên vẫn phải quan sát sẽ có xuất hiện hiện tượng đào thải hay không.
“Kính Đình, em không muốn ở bệnh viện nữa, em muốn về nhà.
Tôi nhìn Tần Gia Kiệt trong phòng chăm sóc đặc biệt, xoay người dựa vào vai Lục Kính Đình.
Lục Kính Đình ôm chặt lấy tôi: “Được, anh đưa em về nhà.
Sau khi về nhà, tôi hít bầu không khí đã lâu rồi không được hít, tôi cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này giống như một cục đá lớn đè xuống người tôi, khiến tôi không thể thở nổi.
Phía khách sạn luôn trong tình trạng bị phong tỏa, ông chủ của khách sạn phía đối diện cũng đến tìm tôi mấy lần, nói muốn rút lui.
Đã đến mức này rồi đương nhiên tôi cũng không có lý do gì để từ chối cả, tôi chỉ có thể đồng ý rồi ký lại vào hợp đồng đồng ý rút lui.
Cầm bản hợp đồng trong tay, tôi chỉ cảm thấy công sức bấy lâu nay của tôi đều đổ xuống sông xuống bể rồi, nhưng tôi cũng đã bình thường trở lại, dù sao ngày tháng vẫn sẽ phải tiếp tục.
Tôi lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện đau đầu này nữa, nhìn lịch, nên đi tảo mộ cho bố mẹ rồi.
Vốn dĩ tôi muốn đi một mình nhưng Lục Kính Đình không yên tâm, nhất định đòi đi cùng tôi.
Trên đường đi tôi mua một ít hoa, đặt trên mộ của bố mẹ, tôi thở dài khi nhìn thấy nghĩa trang trống không.
ở lại nghĩa trang một lúc, tôi định rời đi thì loáng thoảng nhìn thấy một người.
Mà người đó rất giống bố tôi .
Không tìm thấy thi thể của bố khiến tôi luôn có hy vọng, sau khi nhìn thấy người đó tôi lập tức đuổi theo..
Nhưng đáng tiếc tôi vừa đuổi theo được mấy bước thì người đó đã lên xe đi mất.
“Sao vậy?” Lục Kính Đình theo tôi bước lên phía trước mấy bước.
“Không có gì, là em nhìn nhầm rồi.” Tôi lắc đầu, không muốn nói nhiều.
"Ừm, em cũng mệt rồi, chúng ta về nhà thôi.” Lục Kính Đình cũng không cố hỏi đến cũng, mà ôm lấy vai tôi đưa tôi ra xe.
Trên đường, điện thoại Lục Kính Đình reo lên, là Dương
Quốc Hưng gọi.
“Nhà máy phát nổ?” Không biết nói gì trong điện thoại, giọng của Lục Kính Đình bỗng trầm xuống khiến tôi sửng sốt.
“Được, tôi qua đó ngay.
Nói rồi, Lục Kính Đình nhấn ga tối đa, lái xe về phía nhà máy ở phía sau núi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...