Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Tôi giật mình, vừa nghĩ đến chuyện vết bớt, nghĩ thầm không biết lúc tôi ngủ có nói gì không.

Nghĩ vậy, tôi chột dạ hỏi: “Tôi đã nói gì?”
Lục Kính Đình quay đầu lại, tay đặt sau gáy: "Không có gì, mấy chuyện không quan trọng thôi, tôi cũng không nhớ.

“Ừm.” Tôi đáp, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhất là ánh mắt anh vừa nhìn tôi.

“Kính thưa quý khách, máy bay sắp hạ cánh, quý khách hãy...
Đúng lúc tôi đang nghĩ thì lời của cô tiếp viên hàng không cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, tôi mới tỉnh táo trở lại.
Đến Thanh Châu rồi.
Lục Kính Đình đưa tôi xuống máy bay, tôi hơi vội vã, dù sao thì đã hai tháng tôi chưa về đây.

Sau khi chúng tôi ra khỏi sân bay thì đã có người đến đón chúng tôi.

Lục Kính Đình không để tài xế lái xe mà mà anh tự lái xe đưa tôi đi một vòng Thanh Châu, sau đó còn ăn cơm tại nhà hàng mà lần trước anh đưa tôi đến.
Sáng sớm ngày hôm sau Lục Kính Đình đi xử lý những chuyện còn lại của nhà họ Tôn.

Nghĩa cũng nói với tôi những chuyện về nhà họ Tôn trong sự cho phép của Lục Kính Đình, nói là sau lần bắt cóc lần trước, Lục Kính Đình đã thành công lấy được lòng tin của ông cụ Tôn, còn từng chút một lấy được quyền lực của nhà họ Tôn, chỉ thiếu một câu của ông cụ Tôn nữa thôi.

Một thời gian trước, ông cụ Tôn bị bệnh, đúng lúc Lục Kính Đình ép ông cụ Tôn nói là sẽ giao quyền lại cho Lục Kính Đình, nên bây giờ chuyện mà Lục Kính Đình xử lý là đối phó với một số thế lực còn lại của nhà họ Tôn.
Nghe vậy, tôi vô cùng kinh ngạc, không ngờ là trong khoảng thời gian tôi rời xa Lục Kính Đình, anh đã làm được nhiều việc như vậy.

Nhưng trong khoảng thời gian này không có tin tức về Tôn Lý, theo lý mà nói, những lúc thế này cô ta nên gây sự mới đúng chứ.

“Còn Tồn Ly?” Tôi không nhịn được hỏi.


“Chuyện này thì tôi không biết.

Nghĩa lắc đầu, ra hiệu là anh ta không biết.
Tôi cũng không hỏi đến cùng mà chỉ thở dài, phải nói là không thể coi thường thủ đoạn của Lục Kính Đình.

Hiện tại tôi chỉ hy vọng có một ngày anh sẽ không mệt mỏi với tôi, tôi biết quá nhiều chuyện của anh, nếu không thì có thể là tôi sẽ chết không có chỗ chôn mất.
Nghĩ đến lúc này, Tân Gia Kiệt nên từ phòng phục hồi chức năng trở về phòng bệnh rồi, tôi liền muốn đến thăm nó.

Vốn dĩ tôi muốn đón Tân Gia Kiệt về nhưng nó dứt khoát không muốn xuất viện, chỉ muốn ở lại phòng bệnh.

Tôi cũng đã cố gắng ép nó ra viện, suýt nữa nó đã tự tử, lúc đó tôi mới bỏ ý định.

“Đến bệnh viện thôi, Nghĩa!” Tôi nói với Nghĩa.
Từ lúc tôi trở về, Lục Kính Đình để Nghĩa đi theo tôi suốt, cũng coi như là làm tài xế của tôi.

Sau khi đến bệnh viện, Nghĩa ở bên ngoài chờ tôi, còn tôi vào phòng bệnh.

Bên ngoài phòng bệnh yên tĩnh, trong phòng bệnh cũng vậy.

Không biết tại sao, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đến đây nhìn thấy tấm biển phòng bệnh tâm thần, tôi đều sởn hết gai ốc.

Tôi không ngờ là có một ngày em trai tôi cũng sẽ bị bệnh tâm thần rồi bị nhốt ở đây.
Tôi đẩy cửa, Tân Gia Kiệt ngồi trên xe lăn, im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không vì cửa mở mà quay đầu lại.

“Gia Kiệt, em đang nhìn gì vậy?” Tôi đi đến phía sau nó, nói nhỏ.
Nhưng Tân Gia Kiệt không hề quay lại nhìn tôi, trong phòng bệnh lại trở nên im lặng.


Tôi cũng không nói gì, hai tháng nay tôi đã quen với dáng vẻ không nói chuyện của nó rồi.

“Gia Kiệt, dạo này có cảm thấy đỡ hơn không?” “Gia Kiệt, tất cả mọi chuyện sẽ qua thôi?”
Mấy phút sau đó, cho dù tôi có nói gì thì nó cũng không để ý đến tôi, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, nhưng đó cũng là ánh mắt khó chịu.

Tôi ngồi với nó một lát, nó luôn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng tôi chỉ thở dài một hơi rồi rời đi.
Sau khi rời đi, tôi đang định đến khách sạn xem xem, dù sao thì rất lâu rồi tôi không quay lại, cũng không biết tình hình thế nào rồi.

Tôi đến bệnh viện, chị Tưởng Thanh đang nói chuyện với Bản ở quầy lễ tân.

Nhìn thấy tôi, chị ta liền đi ra ngoài.

"Ái Phương, rốt cuộc em cũng đã về rồi.” Chị Tưởng
Thanh kéo tôi vào trong khách sạn.

“Chuyện kinh doanh của khách sạn thế nào rồi?” Tôi hỏi theo bản năng.

“Vẫn như trước thôi.” “Vậy là được.

Tôi gật đầu.

“Tân Gia Kiệt thế nào rồi?” Chị Tưởng Thanh đột nhiên hỏi.

“Cũng ổn, nhưng sao chị biết?” Tôi mới vừa về, cũng không nói cho chị ta biết, cho dù là trước đó tôi cũng chỉ nói với chị Tưởng Thanh là tôi đi Australia chơi thôi.


“Tần Thiên Khải cũng đang giải quyết việc này, hơn nữa mấy hôm nay cũng là anh ta giúp xử lý chuyện của khách sạn.” Chị Tưởng Thanh nhún vai nói.
Tôi sững sờ một lúc, trong lòng có chút cảm động, quan hệ giữa tôi và anh ta chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng anh ta vẫn giúp tôi tìm Tân Gia Kiệt, giúp tôi xử lý chuyện của khách sạn.

Nghĩ vậy, trong lòng tôi liền cảm thấy ấm áp.

Tôi đang định nói thì đột nhiên cảm thấy có người đang kéo góc áo mình.

Tôi quay đầu lại thấy một người phụ nữ bẩn thỉu quỳ rạp trên mặt đất, cả người ăn mặc rách rưới: “Xin hãy thương xót, cho tôi một chút đồ ăn đi.
Trong lòng tôi hơi khó chịu, bảo Bản lấy cho cô ấy chút đồ ăn.

Cô ấy ngồi ở trước cửa, ăn ngấu nghiến, còn không kịp nuốt nước bọt.

Sau khi ăn xong, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đáng thương.

Tôi thấy cô ấy tội nghiệp nên cho cô ấy vào, còn kêu phòng bếp làm cho cô ấy một chút đồ ăn.
Cô ấy ăn uống ngon lành cũng không nói chuyện, tôi nhìn mắt của cô ấy, không biết tại sao lại có cảm giác như một người bạn cũ, cảm giác thân quen này khiến tôi bất giác lên tiếng: “Cô là người ở đâu, sao lại lưu lạc đến đây?”
Cô ấy không nói gì, chỉ liên tục nhét đồ ăn vào miệng.

Tôi cũng không hỏi nữa, để nhà bếp mang đồ ăn lên cho cô ấy.

Không biết cô ấy đã nhịn đói bao lâu rồi, cô ấy ăn hết một bàn thức ăn mới biết no.
Sau khi ăn xong, cô ấy ấp úng nói cảm ơn rồi rời đi, thấy trời đã tối muộn rồi, nơi này lại khá hỗn loạn, cô ấy là một cô gái, ra ngoài như vậy không an toàn, nên tôi chỉ đơn giản là để cô ấy ở lại khách sạn một đêm.

Cô ấy không từ chối, không ngừng nói cảm ơn.

Tiện thể tôi hỏi về gia đình cô ấy, dường như cô ấy đã bỏ lớp phòng bị, nói gia đình cô ấy không còn ai nữa, bố cô ấy nợ nần cờ bạc nên cô ấy bị bắt phải trả nợ.
Đến tối, tôi để cô ấy lên trên tầng tắm rửa, lúc cô ấy bước ra tôi ngẩn cả người.

Khuôn mặt này quá xinh đẹp.

Nghĩ đến tình cảnh gia đình của cô ấy, đột nhiên tôi nảy ra một suy nghĩ.


Cô ấy hoàn toàn có thể ở lại khách sạn làm lễ tân, dù sao thì cho dù cô ấy có ra ngoài thì cũng bị đuổi giết, thà rằng ở lại một nơi thoải mái như chỗ này của tôi, sau này nhỡ có người đàn ông nào để ý rồi làm tình nhân thì cô ấy cũng có thể sống vui vẻ.

"Vậy có có muốn ở lại đây không?” Tôi buột miệng.

Chị Tưởng Thanh giật mình khi nghe tôi hỏi vậy, vội kéo tôi, nói nhỏ vào tại tôi: “Ái Phương, đừng lo chuyện bao đồng! Cho cô ta chút đồ ăn rồi để cô ta đi là được rồi, cô ta nợ cờ bạc, hơn nữa chúng ta cũng không biết xuất thân của cô ta, đừng để sau này đổ hết mọi chuyện lên đầu chúng ta!” “Không sao đâu.

Tôi vỗ vỗ tay chị Tưởng Thanh để chị ta yên tâm.
Chị Tưởng Thanh vẫn muốn khuyên nhủ tôi, chị ta còn chưa mở miệng, thì người phụ nữ kia đã lên tiếng trước: “Cầu xin cô hãy để tôi ở lại, tôi không muốn ra ngoài bị bọn họ đuổi giết.

“Vậy thì ở lại đi!” Tôi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cô tên là gì?” “Hải Yến”
Tôi nói cho Hải Yến biết một số chuyện của khách sạn, bao gồm cả công việc sắp tới của cô ấy, nhưng thật bất ngờ cô ấy lại bình tĩnh đồng ý.

Tôi sắp xếp chỗ ở cho cô ấy rồi cho người huấn luyện cô ấy.

Hải Yến thông minh học nhanh, cũng biết lấy lòng đàn ông, rất nhanh ngày càng có nhiều đàn ông đặt hẹn cô ấy.
Sau gần một tuần, có người đến khách sạn gây sự.

Đám người đó vào khách sạn, không nói gì mà bắt đầu đập bàn ghế, tôi đang ngồi trong phòng làm việc sắp xếp lại giấy tờ thì bị giật mình bởi tiếng động phía dưới.

“Gọi chủ của khách sạn của mấy người ra đây!” Lúc tôi xuống dưới thì nghe thấy tiếng hét lớn của một người đàn ông.

“Tôi đây.

Tôi chống tay lên bụng rồi đi ra, cố ý để cho bọn họ thấy tôi là phụ nữ có thai mà kiềm chế một chút.

Người đàn ông đó đánh giá tôi: “Người mà chúng tôi đang tìm đang ở trong khách sạn của mấy người.

Giao cô ta ra đây! Nếu không thì tôi sẽ phá nát khách sạn của cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui