Lục Kính Đính cúi đầu nhìn tôi một cái, gầm lên một tiếng, sau đó anh ta tăng thêm lực ở tay, ném tôi lên boong tàu.
Ở bên đó thằng Đen vừa hạ được một người, phát hiện ra bên chúng tôi có gì đó không ổn, vội vàng qua kéo tôi lên với sức mạnh y như Lục Kính Đình.
Trong lúc tôi đang đứng lên thì Lục Kính Đình cũng ra sức đẩy boong tàu.
Tôi nằm trên boong tàu, tất cả sức lực của tôi dường như đã bị rút sạch, hai chân run rẩy, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Tình hình trên boong tàu là một mớ hỗn độn, anh em bên Lục Kính Đình điều đến dường như cũng đã đến rồi, hai bên cũng coi như ngang tài ngang sức.
Ngay khi tôi chuẩn bị ngất đi, tôi nhìn thấy một tên côn đồ bên cạnh Triệu Mộng Tuyết đang tiến lại gần tôi, hắn ta đang cầm một con dao sáng loáng trong tay.
Đầu óc tôi vẫn còn chưa tỉnh táo, tôi muốn di chuyển, nhưng không thể nào động đậy được.
Tên côn đồ đó càng ngày càng đến gần tôi, ý thức của tôi càng ngày càng yếu đi, khi ý thức trở nên mê man, tôi thấy hắn ta đưa con dao lên và đâm tôi một nhát.
“Phập”
Tiếng dao đâm vào da thịt vang lên bên tai tôi, nhưng tôi lại không cảm thấy đau đớn cho lắm.
Đại khái thì chỉ thấy tê tê.
Dòng máu nóng chảy dọc cơ thể tôi chảy ra boong tàu, và chút ít sức lực cuối cùng của tôi cũng cạn kiệt theo dòng máu này.
Đợi khi tôi có lại ý thức, không biết là đã bao lâu rồi, trong cơn choáng váng, tôi chỉ cảm thấy cả người như rã rời hết cả, vô cùng đau nhức.
Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi tôi, cổ họng tôi khô khốc, tôi khó nhọc mở mắt ra, trước mắt tôi làm một mảng mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trần nhà màu trắng.
“Tân Ái Phương? Tân Ái Phương!” Giọng nói của chị
Tưởng Thanh vang lên bên tại tôi, ý thức của tôi bị âm thanh đó đánh động, dần dần tỉnh lại.
Những thứ trước mắt dần trở nên rõ ràng, cùng với mùi thuốc khử trùng, xộc thẳng vào não tôi.
“Em.
đây là đang ở đâu.
Khi tôi mở miệng, giọng nói khàn khàn của khiến tôi giật mình.
“Tân Ái Phương em tỉnh rồi!” Chị Tưởng Thanh không hề trả lời tôi, mà quay người đưa cho tôi một cốc nước: "Mau, mau uống nước đi, Bản, đi gọi bác sĩ mau.
Tôi nhận lấy cốc nước trong tay chị Tưởng Thanh, cả quá trình dùng lực kéo dài khiến tay tôi đau nhức, suýt chút nữa không giữ vững được chiếc cốc.
Tôi uống một ngụm nước, cổ họng khô khốc của tôi được nước làm ẩm ướt, hơi râm ran ngứa: "Sao em lại ở đây?” “Em bị nhà họ Triệu bắt cóc.
Chị Tưởng Thanh nói xong tôi mới có phản ứng lại là trước đó đã xảy ra những gì, đột nhiên nghĩ đến con dao sáng loáng mà tôi đã nhìn thấy trước khi hôn mê, vội vàng kiểm tra cơ thể của mình.
“Em tìm cái gì thế? Làm sao thế?” Chị Tưởng Thanh nghi hoặc nhìn tôi, hoàn toàn không hiểu hành động tôi đang làm rốt cuộc là để làm gì.
“Sao trên người em lại không có vết băng bó nào?” Tôi nhìn cơ thể lành lặn không có vết thương nào của mình, có chút nghi ngờ, tôi nhớ rõ ràng là con dao đó đã đâm vào người tôi mà.
“Dao gì cơ?” Chị Tưởng Thanh nhíu mày lại: "Không phải là em bị dọa đến ngốc rồi đấy chứ?” “Lục Kính Đình đâu?” Tôi không trả lời chị Tưởng
Thanh, mà hỏi ngược lại.
“Cậu ấy bị thương, vẫn còn chưa qua cơn nguy kịch” Chị Tưởng Thanh dừng lại.
“Tân Ái Phương à em mau nói đi, rốt cuộc là dao gì?” “Anh ấy bị thương như nào?” “Nghe nói là bị người ta dùng dao đâm từ đằng sau Chị Tưởng Thanh đang nói, dường như là nghĩ ra gì đó, dừng lại một chút.
Lục Kính Đình bị dao đâm bị thương ...
Suy nghĩ của tôi trở nên hỗn loạn, và những gì xảy ra một giây trước khi tôi ngất đi càng ngày càng rõ ràng hơn.
Tôi nhớ rằng khi tên côn đồ cầm con dao chuẩn bị đâm vào tôi, tôi cảm thấy cơ thể mình có chút nặng nề, có vẻ như Lục Kính Đình đến từ đâu đó và lao vào người tôi.
Kí ức của tôi ngày càng rõ ràng, và tim tôi cũng như thắt lại.
Trong khi tôi đang nhớ lại, bác sĩ đẩy cửa và bước vào.
“Tỉnh rồi à?” Bác sĩ nhìn tôi một cái, nghiêm túc nói.
Tôi nhìn anh ta một cái, gật đầu.
“Trong người cảm thấy thế nào?” Anh ta vừa hỏi tôi vừa lấy bút ghi chép gì đó.
“Khá ổn, có chút đau nhức.” “Ừm, cô không bị thương.
Bác sĩ gật gật đầu: "Có điều, em bé trong bụng cô đã có dấu hiệu dọa sảy thai, từ nay trở đi cô làm gì cũng phải cẩn thận, nếu không chỉ cần không chú ý một chút là có thể mất đứa trẻ đấy!” "Ừm.
Tôi đáp lại một tiếng, tôi vô thức đặt tay lên bụng, đứa trẻ này có thể sống sót cho đến bây giờ, bản thân tôi cũng biết là không dễ dàng gì.
“Được rồi, tự bản thân cô nhớ là phải chú ý là được rồi.” Bác sĩ hỏi tôi xong, lại dặn dò tôi một lần nữa, bèn định rời đi.
“À bác sĩ ơi, người đàn ông vào cùng với tôi sao rồi?” Tôi thấy anh ta sắp đi, vội vàng hỏi.
“Anh ấy bị thương bởi dao, chúng tôi đang cố gắng hết sức để cứu sống anh ấy.
Bác sĩ nói xong, còn chưa đợi tôi tiếp tục hỏi, đã rời đi rồi.
Trái tim tôi đột nhiên như bị treo lơ lửng, nhát dao đó đáng lẽ phải đâm vào người tôi, lại đâm vào người anh ta.
Tôi siết chặt tay mình và không ngừng tự nhủ trong lòng rằng, anh ta như thế là đáng đời, là anh ta nợ tôi, tất cả những thứ này đều là anh ta tự tìm đến
Nhưng cho dù tôi có tự trấn an bản thân mình thế nào, trong tim tôi vẫn như bị thiếu mất gì đó, cứ thấy trống vắng.
“Tân Ái Phương, em không sao chứ.” Chị Tưởng Thanh ngồi bên cạnh giường, dùng tay vỗ vỗ vào lưng tôi.
Tôi lắc lắc đầu, tìm một lý do qua loa để lấp liếm: "Em không sao, chỉ là lo lắng cho đứa trẻ thôi.” Chị Tưởng Thanh vỗ vào lưng tôi: "Em lo lắng cho cậu ấy à?” “Em không lo cho Lục Kính Đình.” Chị Tưởng Thanh vừa nói xong, tôi gần như buột miệng nói ra.
“Còn nói là không lo, chị còn chưa nói cậu ấy là ai, chị nói cậu ấy chính là con của em đấy.” Chị Tưởng Thanh thở dài một hơi.
Tôi không bào chữa nữa, mà dựa vào vòng tay của chị Tưởng Thanh, căn phòng trở nên yên lặng.
Tôi cứ thất thần cả buổi chiều, trong lòng không khỏi lo lắng cho Lục Kính Đình, trừ việc được chị Tưởng Thanh đút cho nửa bát cháo, tôi chỉ thỉnh thoảng uống vài ngụm nước.
Lúc này cũng không biết Tân Gia Kiệt thế nào rồi, Triệu Mộng Tuyết và Lục Kính Đình không hề thỏa thuận với nhau, có lẽ sẽ không giết nó, nhưng không biết bọn họ có ngược đãi nó không.
Đến gần tối, y tá tới kiểm tra phòng, vừa kiểm tra xong thì Tần Thiên Khải đến.
“Tân Ái Phương, cảm thấy thế nào rồi.” Tần Thiên Khải không hề trách cứ chuyện tôi bí mật đi Australia, chỉ quan tâm hỏi tôi một câu “Rất tốt.
Tôi miễn cưỡng cười một cái.
Tần Thiên Khải đặt canh gà anh ta mang tới lên bàn: "Chuyện của Tân Gia Kiệt, bên tôi đã cử người đi tìm rồi, có thông tin gì một cái là tôi sẽ nói cho em biết.”
Tôi gật gật đầu: "Cảm ơn anh, Tần Thiên Khải.” Tần Thiên Khải không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn tôi, ảnh mắt thâm sâu.
“Lục Kính Đình .” Một lúc sau tôi mới lên tiếng, chỉ nói ra tên của Lục Kính Đình, tôi bèn không nói gì nữa.
“Bây giờ cậu ấy đã qua cơn nguy kịch rồi.” Biểu cảm Tần Thiên Khải rất kì lạ: "Đang ở phòng bệnh bên cạnh “Tôi có chút mệt rồi.
Tôi không biết tại sao lại nói ra câu này, quay người nằm xuống.
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Tần Thiên Khải.
“Nếu mệt thì em nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đến thăm em vào hôm khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...